Trở Lại Kiếp Này Không Còn Hối Hận

Chương 3




Giản Ly giơ tay bắt lấy cánh tay kẻ trước mặt dùng sức vặn một cái âm thanh xương cốt va chạm không ngừng vang lên làm người da đầu tê dại , dùng lực đem hắn ra quăng .

" Tiện nhân ! "

Một tên muốn đánh lén sao lưng Giản Ly nhưng nàng tựa như có con mắt đằng sau vậy nhanh chóng né ra , xoay người đá vào bụng kẻ định đánh lén sao lưng nàng .

" Ngươi bị ngu đúng không , đánh lén người khác còn hô to như thế , muốn người ta biết ngươi đánh lén à "

Giản Ly nhìn về phía tên đang nằm trên cười nói .

Một lúc sau Giản Ly đều đem bọn họ đánh bò , nằm trên mặt đất không rõ sống chết .

Xung quanh người xem kịch vui thấy nàng như vậy ra tay tàn nhẫn liền nhanh chóng tản đi sợ hãi bản thân bị vạ lây .

Giản Ly nhẹ hừ một tiếng đi lại chỗ thiếu niên đỡ hắn ngồi dậy .

Một khắc kia nhìn thấy hắn mặt Giản Ly mới hiểu thế nào là mạo tựa thiên tiên , yêu nghiệt điên đảo chúng sinh .

Thiếu niên một thân bạch y phiêu dật , đặc biệt là ánh mắt hắn quá sạch sẽ lệnh người không dám nhìn thẳng sợ hãi bị hắn nhìn thấy được bọn họ trong lòng dơ bẩn , tựa như trích tiên , câu hồn đoạt phách , người này.......quá đẹp mắt , bổ mắt quá .

  " Nương tử "

Thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ nhìn Giản Ly , gương mặt giống như phát sáng chiếu thẳng vào Giản Ly .

Giản Ly cảm giác trước mặt sáng chói đến không nhìn thấy đường luôn rồi .

Không ai biết trong lòng hắn không ngừng kêu gào nương tử mau nhận ra hắn .

Nhưng đáng tiếc hắn chú định muốn thất vọng , Giản Ly vốn không nhớ gì cả đem tất cả đều quên sạch như thế nào có thể nhận ra hắn .

Thiếu niên một tiếng gọi đánh gãy Giản Ly ảo tưởng , khoé môi run run , nhàn nhạt nhìn hắn :

  " Ta không phải cái gì nương tử ! "

  " Nhưng.....nhưng mà..... "

Thiếu niên ủy khuất rưng rưng cẩn thận nhìn Giản Ly giống như không biết bản thân vì cái gì lại bị nàng quát .

Nương tử không nhận ra hắn , đem hắn quên mất nương tử thật hư , hắn muốn đem nàng lộng đến tay hảo hảo trừng phạt nàng .

Giản Ly không hề biết nguy hiểm ở trước mặt , còn ở nghĩ người này thực phiền .

   " Ngươi không sao ta liền đi rồi "

Giản Ly nói xong đứng dậy muốn rời đi , thiếu niên thấy nàng rời đi liền bắt lấy tay áo nàng không chịu buông ra .

Nương tử muốn bỏ lại hắn , hảo muốn đánh gãy nàng chân nhốt nàng lại a .

   " Nương tử vì sao bỏ ta lại ta a "

Thiếu niên nước mắt lưng tròng lên án nhìn nàng giống như nàng là cái phụ lòng người .

Giản Ly đen mặt , nàng tâm đau , đúng là không cần xen vào việc người khác mà , nàng lúc nãy chắc chắn trời nắng ấm đầu !

   " Không được gọi ta là nương tử ! nếu không ta sẽ......."

Giản Ly còn chưa nói xong thiếu niên nước mắt liền lách tách rớt xuống.......

Nàng sai ! nàng có lỗi ! nàng làm hắn khóc rồi ! huhu nàng cũng muốn khóc .

   " Ta sai rồi cầu xin ngươi đừng có khóc , ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi được không "

Đều nói nước mắt nữ nhân chính là vũ khí mạnh nhất đối phó với nam nhân vì cái gì hiện tại không giống nhau !

    " Thật.....thật như vậy " Thiếu niên hít hít cái mũi nước mắt lưng tròng nhìn nàng .

   " Đúng vậy ! "

   " Ta....ta muốn đi ăn bánh hoa đào "

Bánh hoa đào ? Đơn giản như vậy ?

 

   " Được ! "

Giản Ly hào phóng đồng ý , đỡ thiếu niên từ trên mặt đất đứng lên hướng Túy Nhật lâu đi tới , Tuý Nhật lâu có bánh hoa đào !!

__ __ __ __ __

Trong phòng bao lầu hai Túy Nhật lâu .

Giản Ly nhìn thiếu niên đang gặm điểm tâm , nàng có nên để hắn ở chỗ này rồi bỏ trốn không......

Giản Ly vừa nghĩ thiếu niên đang gặm bánh giống như cảm giác được cái gì liền ngước mắt nhìn chằm chằm nàng .

  " Nương tử ngươi muốn bỏ rơi ta "

Tần Mặc Uyên trong lòng cười nương tử a bây giờ hối hận liền đã muộn , lúc nãy hắn đã cho nàng cuối cùng một lần lựa chọn đâu .



Nàng bỏ đi liền cả đời này không nhìn đến hắn , còn hắn chỉ sẽ vĩnh viễn ở trong tối nhìn nàng a , chính là nàng không có bỏ đi nga vậy cũng không thể trách hắn đúng không ?

Mà cũng không phải là hiện tại a , chính là từ năm năm trước lần đầu gặp mặt , tiểu cô nương run rẩy đỡ tường đi tới , nàng ánh mắt nhìn lướt qua chỗ hắn cúi đầu vô tình muốn rời đi , tiểu cô nương hung ác bộ dáng vặn trật khớp tay người khác sao đó ngồi trên mặt đất ho khan , từ lúc đó bọn họ hai cái dường như đã định cả đời đều phải dây dưa đi xuống .

   " Khụ , không có , không có "

Doạ , hắn hảo đáng sợ nha !

Giản Ly hiện tại còn không biết bản thân đã đáp chính mình nửa đời sau đi vào , à cũng không phải là lúc này mà đã sớm ở năm năm trước khi nàng gặp thiếu niên đã đem bản thân đáp đi vào , càng không biết lúc nãy cứu hắn chính là hắn ở cho nàng làm ra lựa chọn .

 

   " Ngươi tên là gì ? Ta tên Giản....Mộc Ly ngươi không cần lại gọi ta là nương tử "

Phù , xuýt chút liền quên nàng hiện tại họ Mộc .

   " Ta tên là Mặc Uyên nha nương tử "

Giản Ly bất lực mặc kệ hắn gọi , chính là Mặc Uyên nghe giống như quen nhỉ , là Tần Mặc Uyên ? đây không phải là tướng công tương lai của nàng hay sao !

   " Nương tử ta muốn về nhà "

Tần Mặc Uyên ăn xong điểm tâm chu môi nhìn Giản Ly nói .

   " Được rồi "

Giản Ly vui sướng nàng sắp thoát khỏi cái này khó làm người , thanh toán xong liền nhanh dẫn Tần Mặc Uyên trở về Thần vương phủ .

Trước cửa lớn Thần vương phủ Tần Mặc Uyên kéo lại Giản Ly đang muốn xoay người rời đi .

   " Nương tử , nương tử không ở cùng ta sao "

   " Không được ! ta phải trở về ngươi ngoan ngoãn đi vào trong đi "

Giản Ly kiên quyết nhanh chóng trả lời xong liền trực tiếp sử dụng khinh công bỏ chạy .

Tần Mặc Uyên nhìn bóng dáng Giản Ly dần biến mất ánh mắt cũng dần lạnh nhạt lên , quanh thân khí chất điều thay đổi , hắn chân chính là cái trời sinh cao quý vương giả .

   " Vương gia "

   " Có việc "

" Mấy kẻ ăn mày kia giải quyết như thế nào bây giờ ? "

" Ah...đều xử lý hết đi , nhiều năm như vậy không thú vị "

Tần Mặc Uyên nhếch môi cười khẽ .

Mấy tên ăn mày kia chính là những kẻ năm đó đánh hắn trong con đường kia , hắn đã làm cho bọn họ người không ra người quỷ không ra quỷ , tán gia bại sản lưu lạc đầu đường , mỗi ngày đều có người đánh đập bọn họ .

" Rõ thưa gia "

" Gia....cái kia người thích Mộc Ly tiểu thư rồi ? "

   " Về sau ngươi nên gọi nàng là vương phi " Tần Mặc Uyên nhìn hắn một cái xoay người đi vào trong .

Đây là biến tướng thừa nhận có phải hay không ??

__ __ __ __ __ __

Ba ngày sau , Giản Ly lần nữa xuất hiện trên đường .

Nàng không phải là muốn đi ra nhưng là nàng tiểu viện yên tĩnh bị một đám người canh chừng , còn ồn ào muốn chết nàng muốn ngủ cũng không được !

Giản Ly đi đến cuối đường dừng ở gần bờ  sông chỗ này không có người rất vắng vẻ hoàn hảo , nằm xuống trên bờ cỏ nhắm mắt nghĩ ngơi .

Qua một lúc sau .

  " Ngô.... "

Giản Ly khó chịu khẽ kêu đưa tay phủi phủi trên mặt .

  " A!! "

  " Ngươi......ngươi như thế nào đột nhiên xuất hiện , muốn hù chết người khác a "

Giản Ly cảm thấy trên mặt giống như bị cái gì chọc chọc không ngừng , mở mắt ra chính là nhìn thấy Tần Mặc Uyên tuyệt mỹ gương mặt dựa gần nàng , dọa nàng sợ muốn chết .

   " Ta....ta vẫn luôn đi theo sau nương tử nha, ta đã làm sai cái gì sau nương tử.... "

Tần Mặc Uyên bất an nhấp môi tròn mắt nhìn nàng .

Giản Ly:......nàng tưởng nói ngươi đi theo ta chính là ngươi sai rồi ! Còn có như thế nào có người đi theo nàng đều không biết đâu chẳng lẽ làm sâu gạo nhiều năm nên hiện tại biến thiểu năng ?

   " Không có gì , ta chỉ là giật mình thôi ngươi tốt nhất không cần lại gần ta hiểu không " Giản Ly vừa nói vừa giơ tay ấn ấn giữa mài , mệt mỏi , muốn đi ngủ .

  " Nhưng mà.....ta muốn cùng nương tử cùng nhau chơi chơi "



Tần Mặc Uyên ủy khuất ba ba nhìn nàng .

  " Ta mệt mỏi muốn ngủ , đừng làm phiền ta ! " Giản Ly mí mắt giật giật nói xong liền nằm xuống nhắm mắt lại .

Mỗi khi nàng không ngủ được liền trở nên cực kỳ táo bạo , nàng mới không nghĩ lộng cái này ngốc tử khóc , nên tốt nhất tránh xa nàng ra .

Tần Mặc Uyên nhìn nàng không có nhìn hắn một cái nằm ở đó liền nằm xuống bên cạnh nàng , học nàng bộ dáng nhắm mắt lại .

Giản Ly thấy bên cạnh yên tĩnh liền tưởng ngốc tử không thú vị nên rời đi rồi , tiếp tục nhắm mắt nhưng là qua một chút bên cạnh lại vang lên tiếng sột soạt sao đó dừng lại qua một lúc lại tiếp tục vang lên , Giản Ly nhíu mài mở mắt ra liền nhìn đến bên cạnh đang nằm nhắm mắt bộ dáng Tần Mặc Uyên .

Giản Ly:........cảm giác nghẹn .

  " Ngươi đang làm cái gì "

Giản Ly trên trán mơ hồ nỗi lên gân xanh không ngừng nhảy lên .

Chính là Tần Mặc Uyên giống như không nghe thấy nàng nói giống nhau tiếp tục ở trang ngủ .

Giản Ly đen mặt, đứng dậy liền phải rời đi .

  " Nương tử ? "

Tần Mặc Uyên nhận thấy nàng muốn rời đi mới mở mắt lên tiếng .

Giản Ly hơi dừng lại một cái sau đó tiếp tục nhấc chân rời đi .

  " Nương tử....... " Tần Mặc Uyên thấy nàng như thế bắt đầu nước mắt lưng tròng lên .

Giản Ly trên trán gân xanh càng muốn rõ hơn , nhíu mày càng chặt , quay đầu lại nhìn hắn .

 " Không được khóc ! "

  " Lại phát ra âm thanh , ta liền muốn lộng chết ngươi ! "

Giản Ly đi trở về , lại một lần nữa nằm xuống nhắm mắt lại .

Nhưng thật ra nàng còn tưởng hắn sẽ sợ mà bỏ đi không ngờ vẫn nằm bên cạnh nàng , chính là ngoan ngoãn hơn nhiều không có lại ra tiếng .

Giản Ly yên tĩnh thế nhưng ngủ một giấc gần nửa canh giờ , mở mắt ra thời điểm liền thấy bản thân đang nằm trong lòng ngốc tử , bộ dáng chính là bị hắn ôm .

Giản Ly:.......nàng thực sự đã biến thiểu năng cư nhiên bị người ôm vẫn còn ngủ được , nếu hắn ôm nàng đem bán nàng biết cùng ai khóc bây giờ ?

  " Ngô , nương tử tỉnh....tỉnh..... "

Tần Mặc Uyên mở mắt ra mơ mơ hồ hồ nhìn nhìn xung quanh .

  " Khởi , cho ta ngồi dậy ! "

Giản Ly trên trán hắc tuyến đổ xuống , nàng hôm nay bực bội nhất khi lại nén xuống được , không có phát ra hoả đã làm nàng chính bản thân kinh ngạc , hiện tại càng kinh ngạc hơn là bản thân bị thiểu năng rồi !!!

  " Nương tử.....làm sao vậy "

Tần Mặc Uyên dè chừng cuốn cuốn ngón tay nhìn nàng , nha hắn nương tử giống như bị người chọc giận giống nhau đâu , lại còn hung hắn , ah .

  " Không....."

Giản Ly xoa xoa cái trán , nghẹn ra một từ .

  " Còn không trở về ? "

Nàng đứng dậy đưa tay về phía hắn nhíu mày nhìn tiểu ngốc tử đang ngây ngốc ngồi đó .

Tần Mặc Uyên nhẹ a một tiếng , duổi tay bắt lấy tay nàng đứng dậy , ánh mắt sáng lấp lánh nhìn nàng .

Giản Ly nhấp môi muốn buông tay nhưng vẫn là không có buông , quay đầu đi về phía trước .

Tần Mặc Uyên mặt tươi cười đều muốn nở hoa rồi nhanh nhanh đi theo nàng .

Lúc này trời đã gần sập tối , trên đường lớn xung quanh đông đúc , tiếng rao hàng , tiếng trao đổi mua bán .

Giản Ly nắm tay Tần Mặc Uyên đi trên đường không ít người nhìn lại , nhan giá trị Tần Mặc Uyên quá cao , nàng hiện tại mặt cũng coi như thực xinh thanh tú đẹp mắt , nhưng nhất vẫn là Tần Mặc Uyên mặt kéo nhiều ánh mắt ! .

Giản Ly hơi nhíu mài , nàng không thích bị người nhìn , nàng càng chán ghét nhất bị người nhìn bằng cái loại ánh mắt chứa đầy ghê tởm làm nàng không khỏe chút nào .

" Đói bụng không ? "

Giản Ly quay đầu nhìn Tần Mặc Uyên một bộ yểu xìu nào có lúc nãy phấn khởi bộ dáng .

  " Không đói bụng nương tử "

  " Bọn họ vì cái gì vẫn nhìn chúng ta "

Tần Mặc Uyên cuối đầu không nhìn nàng đá đá dưới chân .

  " Đẹp "

  " Bởi vì ngươi đẹp mắt "

Giản Ly nhìn hắn đột nhiên cong môi nhẹ thanh nói ra mấy chữ .