Trở Lại Cố Đô

Chương 47




Trong khoang thuyền ánh sáng lờ mờ, An Nhiên mở cửa bước vào thì bị người bên trong kéo tay vào rồi đè chặt trên tấm ván cửa. Lưng của cô vừa chạm vào cửa gỗ thì bị người nọ hung hăng mút lấy cánh môi, cơ thể mềm mại bị một cơ thể cao lớn săn chắc ôm thật chặt.

An Nhiên từ trong bất ngờ tỉnh táo lại liền đánh lên ngực, lên cánh tay của người nọ, nhưng chàng không có ý buông tha cô. Lúc chàng luồn lưỡi vào trong miệng cô, cơ thể cô liền mềm nhũn, chỉ có thể mặc chàng công thành chiếm đất.

“Nghe nói em nhớ ta.”

“Ưm…”

Cứ hôn rồi lại ngừng, ngừng rồi lại hôn, không biết qua bao lâu, đến khi An Nhiên cảm thấy môi lưỡi vừa tê vừa buốt, chàng mới chịu buông tha cho cô.

Nét mặt của hai người lúc đầy đều tràn đầy sắc xuân.

An Nhiên thở hổn hển, dùng ngón tay kiểm tra, cảm thấy môi bị rách một chút, còn vương ít tơ máu. Cô bực bội hung hăng đánh người nọ mấy cái.

Ông hoàng Uy Hóa ôm cô vào lòng cười đến ánh mắt đều cong lên, vừa ôm vừa dìu cô ngồi xuống sàn thuyền. Bên trong khoang thuyền có một cái bàn gỗ thấp, có đệm mềm và gối tựa, trên bàn có ấm trà nóng nghi ngút khói, còn có một đĩa bánh mứt và các loại hạt. Cô nhìn thấy tách trà của chàng vẫn còn đầy, thì yên lặng rót trà vào tách sứ khác, thổi nhẹ hai hơi rồi hớp một ngụm nhỏ. Nước nóng làm cho chỗ da bị rách chua xót khiến cô phải nhỏ giọng hít hà.

Ông hoàng khàn giọng hỏi: “Đau lắm ư?”

An Nhiên nhìn chàng, dùng ánh mắt để nói ‘Để tôi cắn rách môi anh xem có đau hay không.’

Ông hoàng nghiêng đầu chống tay trên thái dương, ánh mắt đen tuyền mềm mại nhìn cô, “Vậy em tới đây cắn lại đi, ta để em cắn đến khi nào muốn ngừng mới thôi.”

Cánh tay cầm tách trà của An Nhiên cứng đờ, mắt nâu nhạt long lanh lườm chàng, “Mơ đẹp.”

An Nhiên sợ Tây Thi đói bụng nên không dám ngồi lâu, bèn nhanh chóng vào vấn đề chính.

“Nghe nói tướng quân An Thành không bị ghép tội phản quốc nữa, tin này thật hay giả vậy?”

Ông hoàng Uy Hóa bóc vỏ quả vải, đưa phần thịt trắng bên trong cho An Nhiên, chàng gật đầu: “Đúng vậy. Lúc hồi kinh ta cũng nghe Việt Bân nói qua. Chuyện này từ đầu đến cuối đều do phụ hoàng làm chủ, hiện tại cũng chưa làm rõ được nội tình.”



An Nhiên nhíu mày, nôn nóng hỏi: “Vậy tướng quân đó đang ở đâu?” Cô rất muốn biết đó có phải là ba An hay không.

Ông hoàng vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Đừng lo, Lê tả quân đang phụng chỉ đưa người từ thành Phượng về kinh đô. Chắc sẽ kịp đến trước ngày sinh thần của Ngài Ngự. Lúc đó ta sẽ tìm cách để em gặp An tướng quân.”

An Nhiên biết tả quân Lê Anh Kiệt chính là cha của Việt Trạch, chú ruột của Việt Bân. Tất cả nam đinh trong nhà họ Lê này đều là thân tín của hoàng đế và cũng là phe cánh ủng hộ ông hoàng Uy Hóa trong triều. Cô cảm thấy an bày của chàng cũng tốt, nhẹ ừm một tiếng.

Ông hoàng lại đưa thêm một quả nhãn đã lột vỏ sang, An Nhiên lắc đầu, cô nào có lòng dạ ăn đồ vặt. Tay của ông hoàng phủ lên bàn tay nhỏ, rồi vỗ về chơi đùa mấy ngón tay của cô. An Nhiên chợt nhớ tới một chuyện khác, bèn hỏi: “An Thành tướng quân về kinh có mang theo người nhà không?”

Bàn tay chàng tạm ngừng vỗ về, “Không nghe nói có gia quyến đi theo, nhưng mà có một chuyện khác ta muốn nói với em. Ở trong cung có giam giữ một người phụ nữ, hiện không rõ là nhân vật nào. Vị phu nhân này luôn miệng la hét nói muốn gặp chồng và con gái. Bởi vì động tĩnh hơi lớn nên có người của ta bên ngoài điện nghe được.”

Trái tim của An Nhiên như bị co rút, cô hít một hơi vội hỏi: “Anh nghĩ đó là mẹ của tôi sao?”

Ông hoàng lắc đầu, “Ta không rõ. Vì nơi ở của vị phu nhân đó canh giữ rất nghiêm, không một ai được bén mảng đến gần. Chỗ đó đều thuộc phạm vi của phụ hoàng, người của ta không vào được chỉ có thể quan sát ở bên ngoài.”

Chàng ngừng lại, xem sắc mặt nhợt nhạt đi vì lo lắng của An Nhiên, một lúc sau mới nói tiếp, “Bà ấy chắc chắn không phải phu nhân của An tướng quân, vì An Thành không có con gái, chỉ có ba người con trai đều bị giam lỏng ở thành Bắc.”

Nghe đến đây An Nhiên có chút đứng ngồi không yên, “Vị phu nhân đó có khỏe hay không, bà sẽ không bị tra tấn đánh đập gì đó chứ.”

Ông hoàng cười khẽ, “Em nghĩ em đang xem phim à, một chút là bị tra tấn, sơ hở là bị chém đầu. Người nào phạm phải tội ác tày trời, giết người, phản quốc có chứng cứ rành rành mà mãi không nhận tội mới bị tra khảo lấy cung.”

An Nhiên rầu rĩ, “Tôi thực nóng lòng muốn gặp hai người họ, xem họ có phải ba mẹ tôi hay không.”

Ông hoàng Uy Hóa nghiêng người ôm lấy cô, “Đừng lo, mọi chuyện có ta giải quyết giúp em.”

Thấy chàng ôm thôi còn chưa đủ, còn muốn được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay to lại muốn sàm sỡ xoa nắn trên người, An Nhiên không có lòng dạ nào bèn đẩy chàng ra, ông hoàng bị cô từ chối thì có chút mất mát, “Gặp ta thì vừa đẩy vừa đánh, còn gặp được Đông Cung thì vui vẻ chào hỏi, còn cùng nhau đi tản bộ, ăn uống. Em rốt cuộc thích ai hả?”

An Nhiên thấy chàng lại giở tính trẻ con, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, nhưng không để lộ ra chỉ cứng rắn nói: “Lại nói đến vấn đề này thì sau này anh đừng đến gặp tôi nữa.” Nghĩ lại thấy cắt đứt liên lạc cũng không ổn, bèn nói thêm: “Cứ để cho Việt Trạch truyền tin đi.”

Ông hoàng xụ mặt, thoáng chốc sự mềm mỏng nhẹ nhàng hoàn toàn thay đổi, giống như con sư tử đực giận dữ khi có con đực khác xâm phạm lãnh thổ, cướp đi bạn đời của nó.

Thấy chàng không vui, An Nhiên cũng đang có chuyện lo lắng nên không hơi sức đâu vỗ về chàng, bèn vịn bàn đứng lên, nói: “Vậy tôi đi trước đây. Chuyện tìm kiếm ba mẹ tôi, cảm ơn anh rất nhiều.”



“An Nhiên.”

Cô vừa định mở cửa thì bị chàng gọi lại. Cô quay lại nhìn chàng, thấy chàng ngồi ở đó, mi mắt hạ xuống, vừa xa cách vừa cô đơn.

“Ừ.”

“Mỗi khi biết em gặp Đông Cung, ta đều cảm thấy tức giận, không vui. Ta muốn chạy đến ôm em, muốn hét vào mặt Đông Cung đừng đụng đến người của ta nữa. Cho nên, em đừng đi gặp Đông Cung nữa, có được hay không?”

An Nhiên thở dài: “Anh biết tôi và Đông Cung chỉ là đối tác kinh doanh mà.”

Ông hoàng cúi đầu, An Nhiên không nhìn rõ nét mặt chàng, “Ta sợ cứ tiếp tục gặp nhau như vậy, em và Đông Cung sẽ…”

Cô nhanh chóng đánh gẫy lời nói của chàng, “Hạo Nam, anh biết rõ hơn ai khác tại sao chúng ta không thể ở bên nhau, anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc bỏ qua người tôi thích để chọn đại một người khác, vẫn để trải qua những ngày tháng mờ mịt không có tương lai ư?”

Nghe cô khẳng định chàng chính là người cô thích, giọng chàng có chút run rẩy, “Nhưng nếu hắn có thể từ bỏ tất cả, để cùng em thực hiện mong ước một vợ một chồng thì sao.”

An Nhiên thở dài: “Một vợ một chồng là tiền đề hôn nhân của hai người ở hiện đại, đó không phải chỉ là mong ước của riêng tôi. Vả lại, nếu tôi thích người như Đông Cung, sao tôi phải bỏ gần tìm xa, anh không thấy bên kia tôi có một “anh cả” giống hệt vậy sao? Hơn nữa, không phải anh đã nói Đông Cung đã có vợ con rồi ư? Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi sẽ không đến với bất kì ai ở thế giới này.”

Ông hoàng nắm chặt nắm đấm, nghĩ đến sau này khi mọi chuyện đã kết thúc, tên ‘Đông Cung’ ở thế giới kia sẽ có cơ hội ở bên An Nhiên lâu dài, sẽ có thể hôn cô, sẽ nắm tay, còn sẽ làm những chuyện khác khiến người ta mơ màng. Cơn ghen nói đến là đến, chàng tức giận không cam tâm nói: “Em đã là người là của ta, ngoài ta ra không ai được phép chạm đến em, gặp cũng không được, cái gì cũng không được.”

An Nhiên ôm trán, đêm cuối ở trên thuyền chỉ vì giây phút yếu lòng của người con gái, bây giờ chính là không thoát thân được, cô bèn lần nữa giải thích: “Mấy chuyện đó ở thế giới của tôi chỉ là chút gia vị cho tình cảm đôi lứa thôi. Chúng ta lớn cả rồi, đều là anh tình tôi nguyện. Bản thân tôi chỉ thuộc về tôi, chứ không phải của ai khác.”

Ông hoàng tức đến muốn phát điên lên: “Chuyện thân mật như vậy chỉ là chút gia vị? Vậy em thích ai thì sẽ làm tình cùng người đó ư?”

An Nhiên kinh ngạc, không ngờ chàng lại nói nặng lời như vậy. Hơn hai mươi năm qua ngay cả lúc ba mẹ An giận cô nhất cũng chưa từng dùng lời nói để tổn thương cô như vậy. Cả người cô giống như bị ngâm trong hầm băng, triền miên lưu luyến trước đó dường như đã bốc hơi, cô lạnh lùng: “Anh cứ gia trưởng như vậy, đừng nói là làm người yêu, đến làm bạn bè cũng không được.” Nói rồi mở cửa bước ra khỏi khoang thuyền.

Gió nổi lên, mái tóc của cô tung bay. Cô vén tóc mai ra sau tai, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi tới gần mũi thuyền, bước xuống ván gỗ để lên bờ.

Ở trong khoang thuyền, tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên thật lớn.