Trở Lại Cố Đô

Chương 39




Sáng hôm sau An Nhiên bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, vốn tờ mờ sáng cô mới chợp mắt được một lúc thì đã bị đánh thức. Cô vô cùng mệt mỏi lấy tay xoa mắt, nằm trên giường nhìn lên trần nhà một lúc mới có thể tỉnh táo lại. Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, tuy âm thanh đè nén nhưng vẫn có thể nhận ra có vài người đang đối thoại. An Nhiên nhanh chóng ngồi dậy bới tóc, đánh răng rửa mặt rồi thay bộ quần áo cưỡi ngựa lúc trước, giả vờ lạc trên đảo cũng phải giả sao cho giống một chút.

Cô mở cửa nhìn ra ngoài, cửa gỗ đơn sơ kẽo kẹt một tiếng hấp dẫn sự chú ý của nhóm người đang đứng phía trước, tất cả đều nhìn về phía nhà gỗ. An Nhiên nhìn thấy có hai người đàn ông lạ mặt, mặc áo gấm có thắt lưng màu xanh đậm, đứng vây quanh ông hoàng Uy Hóa. Chàng đang cầm một tấm giấy da, duờng như đã cùng bọn họ thảo luận gì đó.

Ở phía bờ biển dưới chân đồi có một nhóm đàn ông đang kéo thuyền thúng vào bờ, tiếng hò dô ta vô cùng vang dội.

Hai người đàn ông gật đầu chào cô, trong mắt lóe ra chút kinh diễm. Có lẽ trong mắt người Nam Quốc, cô là người ngoại quốc chứ người dân khổ cực bình thường nào có thể ăn mặc khác lạ, da dẻ trắng trẻo nõn nà, tóc cũng màu nâu như vậy được.

Ánh mắt này An Nhiên đã gặp quá nhiều lần, cô cũng không giống như họ nghĩ, là cành vàng lá ngọc không dám gặp người. Cô đi đến sau lưng ông hoàng Uy Hóa, nhìn vào bản đồ chàng đang cầm trên tay. Cảm thân thấy bản thân quá bình tĩnh cũng không tốt, cô bèn vờ vịt hô to: “Tốt quá cuối cùng mọi người cũng đã tìm được đường đến đảo rồi, chúng tôi bị lạc ở đây lâu rồi chỉ sợ không trở về đất liền được.”

Ông hoàng trẻ quay đầu lườm cô, như bảo cô đừng diễn nữa.

Đoạn chàng hắng giọng ra lệnh cho hai người đang vây quanh, bọn họ chấp tay nhận việc rồi đều tản ra. Người đi về phía biển, người đi về núi đá. An Nhiên cảm thấy kì lạ, trông họ cũng không giống dân chài. Cô theo thói quen kéo cánh tay của đại vai ác, để chàng giải đáp thắc mắc.

Ông hoàng giằng cánh tay ra khỏi tay cô, ánh mắt lạnh lùng: “Thu dọn đi, chuẩn bị đến Nam Đô.”

An Nhiên nhìn bàn tay vừa bị hất ra, rồi nhìn bóng lưng đang xa dần của đại vai ác. Hôm qua đã xé rách mặt, còn co kéo nỗi gì, thói quen đúng là đáng sợ. Cô thở dài rồi quay vào nhà gỗ.

Một tuần nay họ đã dùng khá nhiều thức ăn, nước khoáng mang theo cũng đã uống hết. Hiện tại chỉ còn ít quần áo của cả hai trong va ly, trong ba lô thì còn thuốc tây và ít thức ăn vặt. Mớ vỏ chai và hộp nhựa, gói giấy đã được đào hố chôn cẩn thận. Trên tấm ván kê sơ sài duy nhất, chỉ còn sót lại kem đánh răng và hai cây bàn chải một xanh một hồng đựng trong một cái cốc sành đã cũ. Cô cẩn thận bỏ chúng vào túi nhựa, rồi cất kĩ trong va ly. Cuối cùng, nhìn xem một lượt nhà gỗ, chắc chắn không bỏ sót thứ gì của hiện đại, mới khóa va ly lại.

Một lúc sau đại vai ác quay trở lại gõ cửa. An Nhiên mở cửa ra nhìn chàng, cảm giác bây giờ đối diện với đối phương cũng không được tự nhiên. Cô nép người đứng sang bên, chàng vào nhà rồi dùng vải bố màu đen thật dày bao lấy cái va ly, rồi dùng dây thừng cột chặt, vác lên vai mang ra ngoài. An Nhiên khoát ba lô lên vai, lững thững đi theo chàng ra bờ biển.

Có đến mấy chiếc thuyền thúng đang nằm trên cát, có chiếc giống hệt như cái họ đã dùng lúc trước, cũng có vài ba cái đã cũ bị chắp vá vài ba chỗ.



Ông hoàng Uy Hóa vừa đến, nhóm người ở bãi biển đều quỳ gối dập đầu với chàng. Ngoài hai người mặc áo gấm ra, ở chỗ này có hơn mười người mặc đồ lính, còn có một nhóm sáu người mặc áo giao lĩnh may bằng vải thô, vô cùng sợ sệt bái lạy ông hoàng trẻ.

Ông hoàng thảy va ly lên thuyền thúng, không ai dám to gan hỏi chàng trong đó có gì. Đại vai ác đúng là uy danh không nhỏ, có thể đường hoàng chính chính làm “việc lén lút” trước mặt mọi người.

Chàng hất cằm bảo An Nhiên leo lên thuyền thúng. Cô vịn mạn thuyền leo vào, nhanh chóng ngồi xuống sàn, nhóm quân lính đi đến hợp sức đẩy chiếc thuyền ra biển. Khi chiếc thuyền nhỏ đã không còn chạm đáy, thì lần lượt ông hoàng rồi một người lính nhảy vào thuyền thúng đang nổi trên mặt nước. Chàng đứng trên sàn thuyền, chắp tay sau lưng nhìn biển cả mênh mông, người lính kia thì cực lực đẩy mái chèo, rất quy củ chỉ nhìn phía trước, không hề liếc ngang liếc dọc. An Nhiên tự giác thu gọn sự tồn tại của bản thân.

Mấy chiếc thuyền thúng trong quân cũng lần lượt được đẩy ra khỏi bờ cát. Nhóm lính còn lại cũng theo chân chủ nhân rời khỏi đảo Yến. Cuối cùng chỉ còn sáu người dân chài đang quỳ ở đó hô vang thiên tuế, thiên thiên tuế.

Nhóm lính chèo thuyền thúng rẽ qua núi đá cheo leo vươn ra biển, ngoài khơi có sẵn một chiếc thuyền chiến thật to đang neo đậu. Chiếc thuyền này có treo cờ hiệu của ông hoàng Uy Hóa, chính là chiếc lúc trước đã có màn khâu thuyền độc đáo với lâu thuyền của Đông Cung.

Chiếc thuyền thúng từ từ tiếp cận thuyền chiến. Người lính nọ cột dây thừng cố định thuyền thúng vào thân của thuyền chiến, bên trên nhanh chóng thả xuống một đoạn thang dây.

Đại vai ác nhìn cô bảo: “Lên trước đi.”

Cuối cùng ông hoàng cũng nói chuyện, nhưng có phải chàng xem trọng cô quá rồi không. An Nhiên bám lấy mạn thuyền ngồi dậy, nghiêng ngả đi đến trước thang dây, còn cố ý giựt mạnh vài cái xem nó có chắc chắn hay không. Cô lén lút hít sâu một hơi, đạp lên thanh chắn đầu tiên, hai bàn tay nắm chặt thanh chắn ở trên, phối hợp sức cánh tay và chân để leo lên. Lúc gió biển thổi qua, thang dây liền run lên, người ít chơi trò mạo hiểm như An Nhiên tự nhiên sẽ cảm thấy sợ.

Cô nhắm mắt hít sâu vài hơi, tự thôi miên bản thân sẽ không sao. Nhưng mà leo đến giữa chừng thì chân run lên, đầu óc choáng váng, thật sự làm khó bản thân. Cô sợ độ cao cũng không phải chuyện bí mật gì, nhưng khổ nổi ở đây không ai biết.

Hôm qua ông hoàng tỏ tình bị cô từ chối, hôm nay chàng cũng lười nói thêm nửa câu với cô, cô đâu có mặt mũi nhờ chàng giúp đỡ.

Cứ như vậy mấy chiếc thuyền thúng khác đã cập vào hai bên thân tàu chiến, nhóm lính kia cũng đã leo hết lên trên boong tàu, chỉ còn chiếc thuyền thúng chở ông hoàng, An Nhiên và người lính trẻ kia còn chần chờ mãi vẫn chưa lên được.

Ở dưới chân chợt rung lắc dữ dội, An Nhiên sợ hãi bám chặt vào thang dây, gió biển thổi đến lạnh cả người nhưng trên trán cô vẫn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.



“Leo lên đi, có ta ở dưới này. Đừng sợ!”

An Nhiên hé mắt nhìn xuống rồi vội vàng thu tầm mắt lại, không biết từ lúc nào đại vai ác đã đạp trên thang dây, chỉ cách một nấc ở nơi cô đang đứng, tay chàng đỡ bên eo cô. An Nhiên được sự bảo đảm từ chàng, hít sâu một hơi cố gắng leo lên trên, còn người lính trẻ đứng dưới thuyền thúng đang nhận lệnh liều mình giữ chặt thang dây, để giảm bớt rung lắc cho hai người họ.

Hai người sát sao leo lên trên thuyền lớn. Bảo cô làm gì cũng được, nhưng leo thang dây cao đến hơn hai mét thì khó mà hoàn thành nhiệm vụ, lúc này chỉ có thể ôm ngực ngồi trên sàn tàu thở dốc.

Những người có mặt trên tàu đều quay sang đây, quỳ gối dập đầu cùng ông hoàng Uy Hóa.

Hậu quả của việc sợ độ cao vẫn còn, làm đầu óc An Nhiên choáng váng khó thở, qua một lúc cũng chưa thể gượng dậy nổi.

Ông hoàng thở dài, khoát tay bảo mọi người đứng dậy. Sau đó chàng cúi người bế An Nhiên lên, ôm cô đi vào trong khoang thuyền. Bên trong khoang thuyền tầng ba rất lớn, có bốn năm căn phòng. Một lính cận vệ chạy theo mở cửa phòng, đợi ông hoàng bế cô gái vào thì tri kỉ đóng cửa lại giúp họ.

An Nhiên được chàng bế ngồi lên giường, còn tiện tay giúp cô vuốt lưng nhuận khí.

Đối với người con gái này, chàng bỏ thì thương vương thì tội, không biết phải làm thế nào mới đúng.

An Nhiên hít từng ngụm lớn không khí, cảm giác đầu óc đều xoay mòng mòng. Nhưng khi người nọ hỏi: “Cảm thấy thế nào?” Cô lại lắc đầu, bảo không sao.

Chàng lại thở dài, nhóc lì lợm này sợ đến xanh cả mặt còn cứng miệng bảo không sao.

Đột nhiên lại có ý muốn khi dễ cô.

Bàn tay đang vuốt trên lưng chợt đỡ lấy gáy An Nhiên, bàn tay kia nâng nhẹ trên má, ông hoàng Uy Hóa cúi đầu dịu dàng lưu luyến áp môi xuống, rồi càng lúc càng hung hăng cắn lấy môi cô như mưa rền gió dữ, đến khi An Nhiên thở không nổi nữa, cảm giác chóng mặt chưa kịp tan lần nữa ập đến, khiến cho cô chậm rãi ngất đi.