Trở Lại Cố Đô

Chương 37




Đêm qua An Nhiên không ngủ được bao nhiêu, nên vừa ngả lưng xuống là ngủ được một giấc ngon lành, đến khi tỉnh lại trời đã về chiều, ông hoàng vai ác vẫn giữ thăng bằng ngồi trên chạc cây bên cạnh tựa lưng vào thân cây, không hiểu sao có thể duy trì tư thế khó lâu như vậy.

Cô ngồi dậy vươn vai, tiện tay búi tóc thành một cái bánh bao nhỏ trên đỉnh đầu.

Biển ngoài xa lấp lánh, giống như pha lê được rải trên mặt nước, gió thổi vi vu, cảnh vật bình yên đến lạ.

“Em nằm chỗ nào cũng ngủ được nhỉ?”

“Đời người việc mất nhiều thời gian nhất chắc chắc là để ngủ. Khoa học chứng minh rồi ấy, bình quân một người 78 tuổi dành khoảng 24 năm 4 tháng để ngủ mà.” An Nhiên đứng dậy phủi bụi bặm trên quần áo.

“Chắc khoa học gì đó chỉ nói đến người làm biếng như em thôi.” Người nọ nhảy xuống từ trên chạc cây, An Nhiên bĩu môi, tuy đã kết đồng minh nhưng đôi lúc cô vẫn không chịu được cái mỏ hỗn của đại vai ác.

Cô không cãi lý với chàng, quay vào nhà sắp xếp đồ vật trong va ly. Cũng không biết khi ngư dân đến đây thấy họ mang nhiều hành lý thế này thì làm sao nói cho ra nhẽ nhỉ. Dù sao cũng mang tiếng bị trôi dạt trên hoang đảo mà.

Chỉ là đại vai ác nói không cần lo lắng, cũng không biết chàng có âm mưu quỷ kế gì nữa.

Buổi chiều ông hoàng tìm được vài bụi sả gần núi, mang về nấu nghêu hấp sả, An Nhiên bỏ thêm ít bột nêm mang từ nhà nên hương vị cũng khá ngon, số hải sản bắt về lúc trưa đều hết sạch.

Lúc trước vừa đến đảo phải lo lắng vấn đề thức ăn nước uống, đến giờ mọi thứ đều đã được giải quyết, thật sự không còn gì để làm. Ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra, chỉ còn thú vui đi ngắm biển, bắt hải sản hay vào núi săn thú, hái ít trái rừng.

Mỗi ngày trên đảo đều trôi qua nhàn tản như vậy, An Nhiên có chút cảm thấy không thật. Chắc do hai năm qua cô đã quá khổ cực, khoảng thời gian nhàn tản phải nói là vô cùng xa xỉ, cho nên cô thật quý trọng từng giây từng phút ở nơi này.

Hôm nay sau bữa cơm chiều, An Nhiên cùng ông hoàng Uy Hóa lại đi dạo bờ biển. Chỗ kia qua lại đã nhiều lần nhưng vẫn là nơi An Nhiên thích nhất.



Khu vực kia nằm sau dãy núi đá, tuy phải đi xuyên qua mấy cái hang nhỏ trơn trượt không hề dễ đi chút nào nhưng bù lại cảnh quang bên kia núi đá vô cùng đẹp. Bờ biển bên ấy trải đầy những viên sỏi lớn nhỏ đủ hình dạng và màu sắc. Bãi sỏi này dài gần cả cây số, mỗi lần đến đây An Nhiên đều bỏ ra một khoảng thời gian để tìm những viên sỏi có hình dạng độc lạ như là hình trứng gà hay hình trái tim, những viên sỏi hình dáng bình thường nhưng nếu màu sắc xinh đẹp An Nhiên cũng sẽ nhặt về để sưu tầm.

Tiếp giáp với bãi sỏi là bãi san hô thật lớn. Hằng hà sa số san hô đã chết được thủy triều đưa vào bờ, do phơi nắng lâu ngày nên chúng đều chuyển sang màu trắng. San hô dài ngắn không đồng đều trắng tinh giống như xương động vật. Tuy đây là cảnh tượng hiếm gặp nhưng An Nhiên vẫn thích bãi sỏi ở phía trước hơn là đám xương trắng này.

Chiều nay cô mải mê tìm sỏi lạ nên quên mất thời gian. Lúc cảm thấy mệt thì trời đã nhá nhem tối. Ở đây không có đèn đuốc gì, trời tối xuống thì chỉ có nhờ ánh trăng và sao dẫn đường về nhà gỗ.

Xa xa thấp thoáng một bóng người từ biển cả trở về.

Ông hoàng Uy Hóa đi tới đây, cả người đều ướt đẫm. Chàng đặt chân lên bờ sỏi thì đưa cho An Nhiên một cái vỏ ốc màu hồng khá lớn, rồi mặc áo khoát vào.

Cô đón lấy vỏ ốc, bên trong phát ra âm thanh lạo xạo như đang có vật gì va chạm vào nhau. Cô dùng bàn tay hứng lấy miệng ốc, nhẹ trút thứ bên trong ra.

An Nhiên mở to mắt, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy viên trân châu trắng hồng có kích thước cỡ móng tay. Từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống, có hạt tràn qua kẽ tay cô trôi tuột xuống bãi sỏi bên dưới. Cô hốt hoảng trút ngược vỏ ốc để trân chân không tuôn ra nữa. Miệng còn khẽ chao ôi, trời tối thế này làm sao tìm được viên trân châu vừa rơi xuống đây.

“Xịn thật!”

An Nhiên vui vẻ trút mấy viên ngọc trai trong lòng bàn tay vào lại vỏ ốc, để nó bên tai lắc vài cái để nghe âm thanh thanh thúy vui vẻ kia. Cô không quên giơ ngón tay cái đối với ông hoàng trẻ.

Chàng nhướng mày nắm lấy ngón tay của cô, cũng không biết cô làm như vậy là có ý gì. Bàn tay của chàng vừa ngâm qua nước biển một thời gian, da dẻ đều nhăn lại, còn rất lạnh. An Nhiên bất chợt bị nắm lấy ngón tay, trong lòng khẽ run lên, cũng không biết có phải là do bàn tay của đại vai ác lạnh lẽo hay không. Cô không dấu vết khẽ rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay của chàng.

“Như vậy có nghĩa anh rất tài giỏi, là số một đấy.”

“Vậy còn tạm.”

An Nhiên cười khẽ, lắc lắc vỏ ốc bên tai, âm thanh bên trong trong trẻo thật khiến người ta yêu thích.



“Thích không?”

An Nhiên gật đầu cười với chàng. Dĩ nhiên là thích rồi. Trong vỏ ốc lớn này chắc có hơn hai mươi viên ngọc trai ấy chứ. Cô lớn đến như vậy, ngoại trừ ba mẹ An mua cho chiếc xe ô tô con bọ lúc đậu vào đại học, còn chưa có ai khác tặng món quà xa xỉ như vậy cho cô. Lại quý ở chỗ người nọ tự thân kiếm được trong biển cả, mà không phải dùng một đống tiền mua trong cửa hàng trang sức.

Trong lòng chợt cảm thấy rộn ràng, cảm giác mới mẻ này đến thật nhanh làm An Nhiên quýnh quáng cả lên. Cô cầm vỏ ốc chạy chậm về phía núi đá, đến mấy viên sỏi đặc biệt tìm kiếm cũng đã quên mất. Ông hoàng trẻ nghĩ cô muốn trở về nhà gỗ, liền bước dài đuổi theo, cả hai đạp trên ánh trăng vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp trên sỏi đá.

Núi đá có nhiều đoạn bị rêu phủ thật sự trơn trượt, trời đã tối đúng là không nên băng qua. Ông hoàng gọi An Nhiên lại, bảo cô đi cùng chàng ra phía bờ cát, tuy là đường đi dài hơn một chút nhưng vẫn an toàn hơn là trèo vào các hang động trơn trượt trong núi đá.

Cô nghe theo nhưng lại né tránh không dám nhìn thẳng vào chàng. Lại âm thầm cảm thấy may mắn, mặt trăng ngày rằm nhưng cũng không sáng như đèn điện, không thể soi rõ gương mặt của cô. Nếu không thì đại vai ác sẽ thấy gò má của cô đang đỏ cả lên.

Hai người yên lặng đi một hồi, bỗng thấy được một vệt ánh sáng xanh biếc ở đằng xa. Từ bên này nhìn qua trông giống như từng chùm đèn trang trí nho nhỏ màu xanh dương thả trôi trên biển. Thứ ánh sáng màu xanh trôi nổi kia dường như đang bơi trong vô định trên mặt nước. Cảnh tượng lạ lùng khơi dậy trí tò mò của An Nhiên, cô bèn kéo tay ông hoàng chạy ra biển để xem cho rõ.

“Ồ, là mực đom đóm.”

“Đẹp quá! Tôi chỉ từng thấy chúng trong ảnh chụp thôi, không ngờ có ngày được tận mắt thấy được cảnh đẹp này. Hôm nay lại là một ngày may mắn.”

Bị cô gái nhỏ kéo cánh tay, người ta còn vui vẻ cười nói với chàng, nếu chàng không có hành động tiếp theo thì nào phải đàn ông nữa.

Ông hoàng trở tay ôm lấy eo nhỏ của An Nhiên, trong lúc cô không phòng bị nhất, cúi đầu nhẹ nhàng áp xuống môi cô.

Xung quanh chỉ còn tiếng sóng biển rì rào, phía xa vẫn là từng chùm ánh sáng xanh kì ảo phiêu du trên mặt nước, trên đỉnh đầu là ánh trăng rằm dìu dịu.

Vỏ ốc trong tay An Nhiên rơi xuống, vài hạt trân châu nhảy ra khỏi vỏ, nhanh chóng bị vùi trong cát mịn.