Buổi sáng chim muôn ríu rít, thanh âm ồn ào vội vã làm An Nhiên tỉnh giấc. Cô xuống giường chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra cửa.
Cánh cửa thần kì đêm qua không xuất hiện, hôm qua không phải cô giận đến mức nhốt người nọ bên ngoài, mà do cô sợ bại lộ chuyện về cánh cửa thần kì nên mới làm như vậy.
Sáng sớm sương mù còn dày đặc, chỉ thấy được một ít hoa cỏ trước mặt cùng dãy phi lao mờ ảo trong sương sớm, biển cả dường như đã biến mất.
Người bị cô nhốt bên ngoài cả tối không thấy tăm hơi.
An Nhiên bắt chước cách nhóm lửa của ông hoàng Uy Hóa, chật vật một lúc lâu cuối cũng cũng thành công làm lửa cháy lên. Cô bắt nồi nấu ít nước nóng, vệ sinh cá nhân và rửa mặt sạch sẽ.
Vừa làm xong việc thì nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài, lúc quay đầu thì thấy ông hoàng trẻ rẽ sương tiến đến, hai tay đều bận bịu cầm đồ vật. Đợi đến lúc chàng vào nhà mới thấy chàng mang về một ít đồ vật gì đó và một con gà rừng đã chết.
Người nọ vào nhà đã không khách khí giao tất cả cho cô.
An Nhiên lúng túng giữ lấy cặp cánh của con gà rừng. Trước giờ cô đều không thích đụng vào mấy con vật đã chết.
“Cô xử lý nó đi.”
An Nhiên mở to mắt đứng yên như phỗng nhìn chàng.
Ông hoàng không dám tin vào mắt mình, tuy là hỏi nhưng lại vô cùng khẳng định: “Đừng nói với ta cô không biết cách làm gà.”
An Nhiên không trả lời nhưng biểu hiện trên gương mặt đã nói lên tất cả, hai tay cô cung kính dâng con gà đã chết trở lại cho chàng. Ông hoàng trẻ bất mãn hừ lạnh nhưng vẫn đem con gà đi xử lý, còn bảo cô mang nồi nước sôi ra trước nhà. Đợi khi làm gà sạch sẽ mới mang vào nhà, giao việc nấu nướng cho An Nhiên.
Cô lại làm ra vẻ vô cùng đáng thương nhìn chàng. Ông hoàng cuối cùng không nhịn được tức giận quát: “Cuối cùng cô biết làm những gì?”
An Nhiên vừa đếm ngón tay vừa thành thật trả lời: “Cũng không nhiều lắm.”
“Sau này ai lấy cô đúng là xui tận mạng.”
An Nhiên không thèm để ý đến chàng, cười trộm vác ba lô chạy ra ngoài. Sương mù vẫn còn lãng đãng phía xa, nhưng tầm nhìn đã cải thiện hơn chút. Cô đi loanh quanh gần đó xem địa hình, đến khi có người gọi mới trở lại nhà gỗ.
Thịt gà rừng luộc cùng gừng núi tuy rất đơn giản nhưng An Nhiên lại cảm thấy ngon miệng, ăn xong một góc tư phần đùi gà vẫn muốn thêm nữa. Có lẽ đã nhịn đói hơn một ngày nên giờ ăn cái gì cũng cảm thấy rất ngon. Ông hoàng trẻ cũng không keo kiệt, lại bẻ thêm cho cô một cái đùi gà, cô không khách sáo ăn ngon lành. Ăn hết thịt, uống thêm một chén canh gừng mới cảm thấy no, cô mỹ mãn mỉm cười.
Ông hoàng đã ăn xong từ lâu. Chàng dùng dao gọt trái cây để đẽo gọt mấy thân cây nhỏ giống như cây tre, tạo nên hình dáng giống như một mũi tên. An Nhiên dọn dẹp lại bếp rồi đem chén dĩa ra ngoài rửa. Sau khi xong việc cũng không còn gì để làm, bèn ngồi cạnh bếp lửa nghiên cứu đồ vật nhỏ mà ông hoàng đem về.
Vật nhỏ khô cứng hình dạng giống nửa tách trà màu trắng ngà, có dính ít lông chim màu xám đen, hai màu trắng đen bện vào nhau không theo bất kì trật tự nào nhưng lại vô cùng hòa quyện.
“Đây là tổ yến hở?”
“Ừm.”
Ông hoàng ậm ừ trả lời, mắt không rời cây dao nhỏ trên tay. Con dao nhỏ An Nhiên dùng để gọt trái cây vậy mà vào tay chàng lại giống như một thứ vũ khí sắc bén, từ vũ khí làm nên vũ khí. Mấy đầu mũi tên được vót đến bén nhọn. An Nhiên cầm một mũi tên lên xem thử, tò mò định để ngón tay lên đầu tên xem nó có thật sự sắc bén không, liền bị chàng quát: “Đừng chạm vào.”
An Nhiên mím môi để mũi tên lại chỗ cũ thì nghe chàng nói: “Ở chỗ này lỡ bị thương rất phiền phức, không xử lý được.”
Cô gật gù đồng ý, lại tiếp tục tò mò nghiên cứu tổ yến nhỏ.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, sương mù mới dần tan hết. Ông hoàng Uy Hóa lúc này dừng việc vót chông, cột tất cả vào sợi dây mây, dắt dao nhỏ vào ủng rồi đi ra ngoài. An Nhiên ngẫm nghĩ rồi vác ba lô đi theo sau.
Ông hoàng biết cô đi theo nhưng không thèm để ý đến, chỉ là bước chân dần dần chậm lại. An Nhiên ở phía sau cũng tăng tốc để bắt kịp chàng. Hai người một trước một sau cùng đi vào trong núi.
Đường đi không quá gian nan, chắc người dân đến thu hoạch tổ yến cũng thường kiếm thức ăn nên có con đường mòn nhỏ dẫn vào trong núi. Hai bên đường mòn có nhiều cây cối cao lớn nhưng không thấy cây ăn quả nào, đi khoảng mười lăm phút mới bắt đầu đến núi, cây cối cũng thưa thớt dần, nhưng lại bắt gặp được vài loại cây ăn trái, chủ yếu là trái bơ, xoài và trái na.
Trên mặt đất xung quanh chỗ cây ăn trái khá lầy lội, do trái cây chín quanh năm suốt tháng không có người hái, rụng xuống đất rồi mục rữa hòa vào lá cây tạo nên một lớp bùn dày. An Nhiên cẩn thận bước vào lớp bùn, vui mừng giơ tay hái mấy quả bơ ở cành thấp vừa tầm tay.
Ông hoàng trẻ thấy cô vui vẻ hái trái cây dại, xung quanh cũng không thấy nguy hiểm mới bắt tay vào việc. Hôm qua đã đi một vòng xem tình hình nơi này, chàng thấy có nhiều hố bẫy của người dân để lại, nên hôm nay mới vót ít tầm vông hi vọng bẫy được ít thú rừng.
Đợi khi chàng cắm hết số tầm vông vào mấy cái bẫy nhỏ kia, An Nhiên đã hái được kha khá quả rừng. Chàng đi đến gần lúc cô đang kiễng chân cố gắng hái một quả xoài ở trên cành cao, quả này thật to, to nhất trong số mấy quả cô đã hái. Chàng vươn tay kéo nhánh cây xuống, An Nhiên nhanh chóng chụp lấy quả xoài, không may trên đất quá trơn trượt liền mất trọng tâm ngã xuống.
Những tưởng phải thắm thiết ôm mặt đất, bên eo bỗng nhiên căng chặt, thân thể cô theo lực đạo mạnh mẽ kia bị kéo trở về. Nhưng người nọ cũng bị đất mùn làm cho mất thăng bằng nên bị ngã ra sau, lưng bị va đập vào thân cây xoài ầm một tiếng, trước ngực có thêm một cô gái cõng một túi trái cây đè lên.
Người nọ hít vào một hơi, toàn thân căng chặt. An Nhiên nghe được tiếng rít trong lồng ngực chàng, có thể biết người nọ bị đau đến nhường nào.
“Anh không sao chứ?”
Ông hoàng trẻ đau đến nhăn mày, môi mím lại thành một đường, mồ hôi từng giọt từng giọt tuôn ra trên trán.
An Nhiên ổn định lại thân thể, cẩn thận đỡ chàng đi ra khỏi đất mùn, rồi giúp chàng ngồi xuống tảng đá bên đường. Thấy ông hoàng ôm vai trái đau đến rên thành tiếng nhỏ, cô bèn nói: “Để tôi xem xem bị đập trúng chỗ nào.”
Sau đó không kiêng dè vươn tay cởi nút thắt trên áo sa kép của ông hoàng, khuy áo thủ công tinh xảo rất hẹp, khó khăn lắm mới cởi được một nút thắt. Cô cảm thấy quá phiền bèn càu nhàu: “Loại áo dài truyền thống này đẹp thì có đẹp nhưng không thực tế, muốn cởi cũng mất quá nhiều thời gian mới có thể cởi xong. Không tiện lợi bằng khuy áo phương Tây, đang gấp gáp giựt mạnh cũng có thể đứt.”
Gân xanh trên thái dương của ông hoàng trẻ giựt giựt, nhưng cũng không hơi sức đâu phân bua với cô.
Mãi đến khi mở được áo sa kép, áo lót bằng vải trắng bên trong cũng bị cô vạch ra phân nửa, An Nhiên vừa nhìn phía sau lưng chàng thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Phía sau lưng ông hoàng trẻ bị bầm tím đến đáng sợ, trên vai còn có một vết rách đang chảy máu, chắc do cú va đập lúc nãy tác động đến vết thương cũ.
An Nhiên cuống quít hỏi: “Bị thương nặng như vậy sao anh không nói, bị từ lúc nào vậy?” Chợt nhớ tới lúc thuyền thúng bị lật trên biển, “Anh bị thuyền thúng đập trúng?”
Ông hoàng đợi cơn đau dịu đi một chút mới nhẹ gật đầu.
An Nhiên kinh ngạc. Lúc đó, cô nhớ đến chàng bảo nhảy liền kéo cô nhảy xuống biển, lúc cô chìm vào nước sâu cũng không thấy chàng đâu. Khi trồi được lên mặt biển lấy không khí mới thấy chàng ở gần đó, cách chiếc thuyền thật gần, lúc ấy cô còn nghĩ nếu bị đập trúng chắc rất thảm.
Ai ngờ chàng thực sự bị đập trúng, vậy mà vẫn bơi phía trước giúp cô dò đá ngầm, còn kéo theo cô bơi một đoạn vào bờ nữa.
An Nhiên thở dài, người này tuy là đại vai ác trong lịch sử, nhưng cho tới hiện tại ngoài chuyện hiểu lầm câu dẫn kia, thì chàng đối xử với cô rất không tồi.
Cô trút hết trái cây ra đất, lấy túi thuốc Tây dưới đáy ba lô ra xem một lượt tên mấy loại thuốc, sau đó lấy hai viên Iburofen và nước suối đưa cho chàng. Ông hoàng có chút chần chừ không nhận thuốc, nhân lúc chàng lại bị cơn đau hành hạ An Nhiên bèn cậy mạnh bóp miệng chàng bỏ thuốc vào rồi đổ nước, sau đó nhanh như chớp dùng tay ấn cằm và bịt chặt miệng chàng lại.
Ông hoàng trẻ không còn cách nào bèn nuốt xuống cả thuốc lẫn nước.
An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngồi xuống đất nhặt lại đám trái cây vào ba lô, nói: “Đợi chút nữa sẽ bớt đau, hiện tại không có thuốc chữa thương cho anh, chỉ có thuốc giảm đau thôi.”
Có cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cỏ non lay động.
Ông hoàng gật đầu nhắm mắt tựa vào tảng đá đợi cơn đau qua đi, ban đầu chỉ nghe tiếng chim rừng ríu rít một lúc sau bỗng nghe tiếng nhạc thánh thót du dương, thanh âm nguyên thủy đơn sơ nhưng lại êm ái đi sâu vào lòng người.
Nghe hết bài nhạc, chàng hỏi: “Đây là bài gì thế?”
Xem ra đã đỡ chút.
An Nhiên vừa chơi kalimba vừa trả lời: “Endless love.” Sau đó tạm dừng đánh đàn, quay đầu thấy ánh mắt đen sâu thẳm như vũ trụ của ông hoàng trẻ, nghĩ là chàng không hiểu tiếng Anh, bèn dịch lại: “Tình yêu vĩnh cửu. Ba mẹ tôi rất thích bài này.”
“Cha mẹ cô cho phép cô du ngoạn khắp nơi như vậy sao?”
Đôi mắt nâu nhạt long lanh xinh đẹp chợt ảm đạm hẳn đi, “Ba mẹ tôi mất tích rồi, tôi đang đi tìm họ.” Sau đó cúi đầu cặm cụi chơi đàn.
Ông hoàng trẻ nhìn cô gục đầu hồi lâu, ánh mắt đen như mực lấp lánh tia sáng, không biết sao lại tự nhiên lại hứa hẹn, “Tôi giúp cô tìm họ.”