An Nhiên nhanh chóng trở lại phòng ngủ đeo ba lô lên người, sau đó chạy tìm Hoài Bão.
Bên ngoài tiếng la hét vang trời, một trong những vị tướng chỉ huy đang bận rộn thảo luận cùng Đông Cung, bởi vì ngoài thuyền chiến ở phía trước, còn có một chiếc tàu khác theo sau bọn họ, chính là thuyền của ông hoàng Uy Hóa. Nếu trước sau đều hợp lại đánh tàu của Đông Cung, coi như bọn họ không còn cơ hội sống sót.
Trên thuyền chiến lớn phía sau, ông hoàng Uy Hóa cũng nhận được tin báo phía trước có tàu chiến nước ngoài, chàng không những không cho thuyền lùi lại mà còn bảo nhóm thuyền viên xem hướng gió để mở buồm, tăng tốc chạy về phía trước. Mấy người lính hải quân bên này đều sôi sục ý chí chiến đấu, tàu này vừa được cải tiến có thêm năm mươi súng thần công trên ba boong thuyền, nên nóng lòng muốn thử sức với tàu chiến nước ngoài.
Chẳng mấy chốc tàu của ông hoàng Uy Hóa đã tiến gần đến tàu của Đông Cung, chàng đứng gần mũi thuyền, mặc áo sa kép màu đen thắt đai lưng cùng màu, tóc búi gọn gàng trong khăn vấn màu đen.
Hai chiếc tàu lớn đang thu dần khoảng cách, từ từ hình thành hai đường thẳng song song rồi dần ép sát vào nhau.
“Khâu thuyền.”
Ông hoàng Uy Hóa vừa phất tay ra lệnh, hàng loạt thuyền viên của chàng dùng ván gỗ đẩy sang bên bên tàu lớn của Đông Cung, bọn họ vững vàng di chuyển trên ván gỗ như đi trên đất liền, sau đó dùng dây đặc chế buộc chặt nơi có lỗ khoét trên thân tàu để khâu hai chiếc tàu lại.
Hai chiếc tàu biển lớn đột ngột bị kết chặt, tạo ra không ít chấn động khiến mọi người trên tàu đều bị rung lắc đến choáng váng.
Đông Cung được báo tin có ông hoàng Uy Hóa đến, vừa nghiêng ngả chạy ra ngoài boong tàu thì thấy một màn này. Người của ngài đều sợ hãi nhìn chằm chằm ông hoàng Uy Hóa.
Đông Cung tức giận hét lớn: “Ngươi làm cái gì vậy, có còn xem ta là Đông Cung hay không?”
Vẻ mặt ông hoàng Uy Hóa bình tĩnh, mạnh mẽ đạp ván gỗ nhảy qua bên tàu của Đông Cung. Chàng chỉ tay về chấm đen phía xa, đôi mắt đen tuyền nheo lại nhìn Đông Cung, “Muốn an toàn tính mạng về đến Nam Đô thì làm theo lời ta, khâu thuyền.”
Đông Cung hơi rùng mình, đôi mắt của đứa em thứ xuất này là thứ ngài sợ nhất. Cả củng mạc lẫn con ngươi đều cùng màu đen tuyền, giống như đứa con của quỷ. Nếu như đứa em này sinh ra ở Âu Châu, sẽ bị người ta coi là phù thủy mà thiêu chết rồi. Nhưng mà may mắn nó được sinh ra hoàng tộc Nam Quốc, ánh mắt này lại giống phụ hoàng của bọn họ như đúc.
Hoàng Đế Nam Quốc cũng là một kì nhân, từng tắm trong máu của các nước phiên bang, thù trong giặc ngoài Nam Quốc mà dần dần trưởng thành. Sau đó thành công đoạt vị trở thành Hoàng Đế.
Hai ông hoàng mặt đối mặt, không khí vô cùng căng thẳng.
An Nhiên bị cơn chấn động làm cho kinh hoảng, cô cắn răng dìu Hoài Bão đang muốn nôn thốc nôn tháo chạy ra ngoài boong thuyền. Thường mọi người đều nghĩ có nguy hiểm nên đóng cửa trốn trong phòng riêng, nhưng cô nghĩ đến nếu không may xảy ra đánh nhau thì nên ở ngoài mới tốt, dù phải nhảy xuống biển thì cơ hội còn sống cũng cao hơn ngồi trong phòng đóng cửa chờ chết. Trên đường đi, thỉnh thoảng nghe được tiếng khóc than đè nén của nhóm hầu gái sau những khung cửa đóng kín.
Khi hai người chạy ra được phía ngoài thì thấy Đông Cung và ông Hoàng Uy Hóa đang đánh nhau đến long trời lở đất.
An Nhiên kinh ngạc muốn than trời, tàu chiến nước ngoài còn đang ở phía trước, hai anh em nhà này vẫn muốn diễn màn trai cò đánh nhau ngư ông được lợi sao.
Nheo mắt lại nhìn cũng có thể thấy chiến thuyền kia đang từ từ bơi đến gần mục tiêu là bọn họ.
Nhóm thần tử thấy chủ nhân đánh nhau đều chỉ lo lắng suông cũng không ai dám can thiệp, một phần vì họ thấy cảnh này không biết bao nhiêu lần, một phần vì có can gián thì cơn thịnh nộ kia sẽ giáng lên đầu bọn họ.
An Nhiên giúp Hoài Bão tựa vào hành lang, sau đó cõng ba lô chạy ra ngoài bắt tay làm loa, lớn tiếng hô: “Dừng lại, dừng lại, đừng đánh nhau nữa. Hai người muốn thuyền chiến đó không cần tốn một binh một tốt cũng thắng phải không?”
Keng keng đùng đoàng.
“Người ta nói anh em như thể tay chân đó có biết không?”
Bùm bùm leng keng.
“Người một nhà đừng làm chuyện thủ túc tương tàn.”
Oành oành.
“Hai tên ngốc đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán để người thông minh hơn làm vua càng tốt.”
Trong một chốc toàn bộ boong tàu đều yên lặng như tờ, tiếng đánh nhau cũng hoàn toàn im bặt.
Cả Đông Cung lẫn ông hoàng Uy Hóa đều chằm chằm nhìn lại đây. An Nhiên rùng mình. Lúc nãy cô muốn ngăn đánh nhau mới nói mấy lời này, nhưng mà nói cái gì bây giờ cô nhớ lại còn toát mồ hôi hột. Gió biển thổi tới càng làm thân hình cô lung lay như sắp đổ.
An Nhiên lùi lại một bước, cũng không nhớ sau lưng là lan can tàu, sau đó bị một lực mạnh mẽ va vào người, bay ra khỏi lan can rơi vào biển lớn.
Trong lúc rơi xuống, cô còn nghe được tiếng kêu sợ hãi của Đông Cung và Hoài Bão.
“An An.”
“Chị An.”
Bùm.
An Nhiên bị nước biển bủa vây, nhanh chóng chìm xuống mặt nước xanh sẫm.
Quần áo bị nước biển làm cho nặng trình trịch, ba lô phía sau tuy không nặng nhưng vào trong nước giống như tăng thêm vài lần trọng lương, trong một lúc cô vùng vẫy chưa thể bơi được lên trên mặt nước.
Đợi đến khi bình tĩnh lại cô dùng hai tay đẩy cơ thể lên, lập lại vài lần mới từ trong nước ngoi được lên trên, cô ngửa đầu gấp rút hít thở không khí trên mặt nước.
Trên lầu thuyền Đông Cung và ông hoàng Uy Hóa cùng nhóm quan lại thân cận áp sát lan can nhìn xuống biển, chỉ thấy trong sóng nước mênh mông có một cái đầu nhỏ từ từ ngoi lên khỏi mặt nước, tóc nâu xõa tung ướt đẫm càng thêm óng ánh dưới ánh mặt trời, da trắng như ngọc trai, môi đỏ như hồng ngọc, gương mặt yêu mị giống như nàng tiên cá trong truyền thuyết.
“An An cô có sao không, đừng sợ ta xuống giúp cô.”
Ùm một tiếng, có một bóng người lao nhanh xuống biển.