An Nhiên vừa vào phòng cho khách ở phủ Nguyên Soái đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm được tấm hình hai năm trước của ba An. Cô nhớ lúc đó là tháng mười một, ba An tham gia phong trào để râu một tháng để quyên góp ủng hộ bệnh nhân ung thư tuyến tiền liệt, khi đó mẹ An suốt ngày cằn nhằn vì râu của ba An cạ vào làm da mặt bà bị dị ứng. An Nhiên nghe xong ôm bụng cười, chọc ba mẹ An suốt ngày tình tứ dính nhau vậy sớm muộn gì cô cũng sẽ có em út thôi.
Bây giờ nhìn lại hình ảnh ba An râu ria xồm xoàm hơi giống với người đàn ông trong lệnh truy nã Đông Cung vừa vẽ khi nãy.
An Nhiên nhíu mày, cất điện thoại vào túi rồi bước ra ngoài gọi người.
“Bão Bão.”
Đây là biệt danh An Nhiên mới đặt cho Hoài Bão, hiện tại cậu trở thành “hướng dẫn viên riêng” của An Nhiên.
Có lẽ Đông Cung thấy cậu là trẻ nhỏ dễ dạy, không có định kiến cổ hủ như mấy bô lão trong nội các, lại có chút dây mơ rễ má với An Nhiên nên mới giao cậu nhiệm vụ hướng dẫn và bảo vệ cô.
Hoài Bão đứng như pho tượng bên ngoài cửa phòng, nghe thấy An Nhiên gọi thì lúng túng đến trả lời cũng lắp ba lắp bắp.
“Vâng, dạ… Chị An, An tiểu thư.”
An Nhiên buồn cười nói: “Cậu nhỏ hơn tôi nhiều lắm, gọi tôi là chị An không vấn đề chứ? Sau này tôi gọi tên cậu, cậu cứ kêu tôi là chị An nhé.”
Hoài Bão xua tay lắc đầu, còn cúi gầm mặt xuống nói nhỏ: “Không được đâu An tiểu thư, Đông Cung thái tử giao tôi nhiệm vụ bảo vệ cô, cô cũng như là chủ nhân của tôi vậy. Sao tôi dám kêu cô là chị được.”
An Nhiên khoát tay bảo cậu lính trẻ tuổi ngẩng đầu lên, cứng rắn nói: “Ở nước của tôi bình đẳng không phân biệt giai cấp như vậy, tôi lớn tuổi hơn cậu tôi nói sao thì cậu nghe vậy đi, kính lão thì đắc thọ. Nếu cậu không nghe vậy tôi bảo Đông Cung thay người giúp tôi nhé.”
Hoài Bão quái lạ nhìn An Nhiên, sao có quốc gia không phân giai cấp được, cậu nghe nói ở ngoại quốc vẫn có vua và nữ hoàng cơ mà. Nhưng cậu rất thích chị gái người nước ngoài này, cậu rối rắm một hồi sau đó gập người thật sâu.
“Chị An.”
An Nhiên thấy cậu như vậy coi như thành công hơn nửa, dù sao cậu lính trẻ là người ở thời đại phong kiến sẽ không thay đổi quan điểm một sớm một chiều được. Cô mỉm cười nói: “Bão Bão, lúc nãy chị thấy khắp nơi dán cáo thị truy nã một người đàn ông trung niên râu quai nón, người đó là ai vậy?”
“Chị An, người đó là An Thành vốn là tướng quân Nam Quốc, sau đó ông ấy mở cửa Định thành rước đám quân ô hợp của Giang Lâm vào, khiến lòng dân cả nước rối loạn. Cũng may tướng giặc đã bị giết, An Thành thì mất tích không rõ tung tích.”
An Nhiên nghe tới tên ba An đầu óc liền ong ong rối loạn. Thật sự có một người tên An Thành, gương mặt kia cũng khá giống ba An. Nếu là vậy thì người kia dù là loạn thần tặc tử hay là một bản sao khác của ba An, cô đều muốn gặp mặt.
Cô trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy gia đình ông ấy còn những ai?”
Hoài Bão nhăn mặt: “Nghe nói phu nhân của An tướng quân bị Hoàng thượng giam giữ ở Nam Đô làm con tin rồi, ông ấy có tình nghĩa như vậy chắc chắn sẽ lộ mặt để cứu bọn họ thôi.”
Trái tim An Nhiên như bị quất mạnh mấy roi, bắt được sơ hở trong lời nói của Hoài Bão nên giả vờ hỏi: “Không phải cậu bảo ông là loạn thần sao, còn dám gọi là An tướng quân, cậu không sợ bị vạ miệng à? Một người bán nước cầu vinh sao có thể có tình có nghĩa được?”
Tiểu Bão gãi đầu, che miệng nói nhỏ: “An tướng… An đại nhân lúc trước là Bình Tây đại tướng quân trăm trận trăm thắng, nổi tiếng nghiêm khắc trong quân ngũ nhưng những quân nhân muốn đầu quân dưới trướng của người nhiều không kể xiết. Nếu nói ông là chiến thần của Nam Quốc cũng không ngoa đâu.” Cậu nói đến đây giọng nói càng ngày càng nhỏ. “Thật ra, lúc nhỏ ông hoàng Uy Hóa cũng từng theo An đại nhân học võ nghệ, xem như sư phụ của ngài. An đại nhân vốn tính cương trực, yêu nước thương dân, không biết sao cuối cùng lại làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.”
An Nhiên lắng tai nghe cậu lính trẻ kể chuyện, dường như ngửi được mùi âm mưu trong đó. Người xưa thường nói ‘Nhân chi sơ tính bổn thiện’, tính tình của một người không thể nào lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất trong vòng một đêm như vậy. Nếu muốn điều tra uẩn khúc trong chuyện này, chỉ có thể đến Nam Đô một chuyến.
Chuyện An tướng quân cộng thêm việc nghe được tiếng kêu cứu của ba mẹ An đêm qua, An Nhiên cảm thấy đến đây một chuyến để làm rõ ẩn tình là quyết định đúng đắn nhất của cô.
Cô nhờ Hoài Bão dẫn đường để đi gặp Đông Cung lần nữa.
Đầu tháng tư, Đông Cung quay về Nam Đô.
Lãnh thổ Nam Quốc rộng lớn, hơn phân nửa đều tiếp giáp bờ biển, đảo nhỏ cũng nhiều không kể xiết, sản vật vô cùng phong phú. Nghe nói quý tộc Nam Quốc còn theo phong trào vung tiền mua hẳn một hải đảo để xây biệt viện tránh nóng riêng cho gia tộc.
Đúng là người giàu xưa và nay luôn có sự ảnh hưởng và tiếp nối diệu kì.
Chuyến đi này Đông Cung muốn ngồi lầu thuyền ngắm cảnh đại dương nên tháng trước đã cho người chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Lầu thuyền là một tàu gỗ lớn tựa như tàu du lịch Vịnh Bắc ở hiện đại, có tổng cộng ba tầng. Tầng hầm dành để lương thực hàng hóa và là chỗ làm việc của người làm trên tàu. Tầng hai để làm bếp, chỗ ăn uống vui chơi. Tầng trên cùng chính là phòng ngủ của chủ nhân và khách mời. Vì tàu khá nặng nên không thể đến gần bến cảng, nên hoa tiêu cho neo tàu ở xa bờ.
Nhóm người hầu đang chèo thuyền tam bản nhỏ từ bến cảng liên tục vận chuyển hàng hóa ra tàu lớn. Nhóm thuyền viên giúp đỡ nhận hàng từ thuyền nhỏ, ai nấy đều là nam nhân trẻ tuổi cường tráng mặc áo màu ngà cọc tay, cơ bắp màu đồng cuồn cuộn dưới ánh mặt trời. Xem bộ dáng có chút giống dân bóc xếp ở bến cảng như trong phim Miêu Thúy Hoa vậy.
An Nhiên nhìn theo một hồi, đuôi chân mày giựt giựt vài cái. Nếu có Quỳnh Anh ở đây thì tốt quá, chị Quỳnh nhà ta nhất định sẽ nhìn tới nước miếng giàn giụa ngập cả boong tàu.
An Nhiên và Hoài Bão đi tham quan một vòng trên lầu thuyền. Sau khi trở lại tầng hai, cô thấy Đông Cung đang ngồi cạnh cửa số nhâm nhi tách cà phê nóng cùng Cha Middleton, mấy bô lão theo hầu ngài cũng ngồi thưởng trà nói chuyện phiếm gần đó.
An Nhiên nhìn ra đại dương bao la, nhịn không được nói nghi hoặc của mình cùng Hoài Bão: “Cậu nói xem một chiếc tàu lớn như vậy lại không có bao nhiêu thuyền nhỏ cứu hộ, nếu lỡ gặp chuyện không may thì số lượng thuyền cứu hộ không đủ cho mọi người ngồi đâu.”
Hoài Bão trợn mắt há miệng, muốn giơ tay phủ miệng của An Nhiên nhưng đưa lên được giữa chừng cũng dám xuống tay, bèn tự vả miệng mình mấy cái, “Xui xui xui… Chị An, mấy chuyện này thà tin là có đừng tin không, nói trước bước không qua. Chị đừng đem chuyện này nói với Đông Cung hay các đại quan theo hầu ngài, mắc công họ lại nói chị muốn hại thái tử nữa.”
An Nhiên cũng không phải không biết lý lẽ, gật đầu bảo đảm với Hoài Bão.
Sau đó Cha Middleton gọi cô đến tán gẫu. Ngồi nói chuyện một hồi thì âm thanh huyên náo bên ngoài càng lúc càng lớn, cho đến khi nghe tiếng một người đàn ông lớn tiếng kêu “Nhổ neo…” thì tiếng hô hào đều đặn theo nhịp điệu của những tay chèo vang dội hẳn lên.
Lần đầu tiên An Nhiên ở trên tàu lớn đang nhổ neo nên vô cùng hứng thú muốn ra boong quan sát. Đông Cung cùng cô ra bên ngoài. Lúc này, có vài ba thanh niên lực lưỡng cùng nhau kéo mỏ neo chính lên, cẩn thận đặt nó ở mũi thuyền.
Chiếc lâu thuyền to lớn hùng dũng rẽ sóng tiến ra biển lớn.