Đăng Khôi nghe vậy, thở dài nói: “Ở trong hoàng tộc thân bất do kỷ.”
Quỳnh Anh được dịp khoe khoang kiến thức với người trong mộng, nên thao thao bất tuyệt: “Còn không phải sao, nói ra số của vị Đông cung này cũng khổ lắm. Khi còn bé đã phải đi nước khác làm con tin, lưu vong mấy năm vì đất nước, khi trở về lại bị chế độ phong kiến quay lưng, cho rằng cách sống quá Tây. Mọi người nghĩ xem, một người được giáo dục ở phương Tây sáu bảy năm trời, đùng một cái bảo uốn gối khom lưng quỳ lạy cha mẹ còn sống sờ sờ ra, ai mà làm cho được. Còn nữa, mới có mười mấy tuổi phải đi ra chiến trường, phải giữ thành, phải lo cho dân còn phải lo việc nước. Hai người nghĩ xem, đứa nhỏ mười ba tuổi ở thời đại này, chắc chỉ biết ăn vặt rồi ngồi chơi game xem Tiktok thôi.”
An Nhiên đột nhiên xen vào: “Vậy vị Đông cung này bị chết như thế nào?”
Quỳnh Anh vỗ tay một tiếng, khen An Nhiên gãi đúng chỗ ngứa, “E hèm, thầy của chị tốn rất nhiều tâm sức trong nhiều năm mới làm xong luận văn nghiên cứu này. Thầy cho rằng thời điểm đó vua không muốn truyền ngôi cho thái tử đã Tây hóa, nên mới xảy ra vụ án “chết vì bệnh” kinh thiên động địa khi mới có hai mươi mấy tuổi như vậy. Cũng không loại trừ khả năng hoàng tử thứ xuất giết huynh trưởng đoạt ngôi. Dù sao sau này vị hoàng tử thứ xuất đó cũng được lên ngôi vua đó thôi.”
Đăng Khôi cảm thán nói: “Không ngờ số phận của vị Đông cung này lại thê thảm như vậy.”
An Nhiên ái ngại nhìn Đăng Khôi, nửa thật nửa đùa: “Đau lòng như vậy, biết đâu anh Khôi là con cháu của vị Đông Cung này?”
Quỳnh Anh vui vẻ: “Nếu là thật cũng không có gì quá đáng đâu, anh Khôi rất giống hoàng tử mà.”
Đăng Khôi cũng đùa: “Ừ, anh là hoàng tử bánh ngọt của tiệm Dâu tây nhỏ.”
“Còn không phải sao, nhờ anh Khôi quay lại làm việc, tiệm bánh mới từ từ khởi sắc, được như bây giờ Dâu tây nhỏ phải cảm ơn anh nhiều lắm.” Quỳnh Anh nịnh nọt người trong mộng, không ngại đạp luôn cả bạn già.
Lúc này An Nhiên nhịn không được cơn buồn ngủ, buộc miệng ngáp một cái: “Đúng vậy đúng vậy, chị Quỳnh nhà ta nói gì cũng đúng. Em đi mua cà phê đây, có ai muốn uống không?”
Tiệm cà phê cách tiệm bánh chỉ vài bước chân, nghe nói chỉ sử dụng hạt cà phê Blue Mountain từ Jamaica, giá cũng đắt hơn rất nhiều so với cà phê thông thường. An Nhiên mua ba ly cà phê mang về, một ly mocha, một ly capuchino và một ly cà phê đen nóng. Mùi hương trong tiệm nồng đượm, ngửi rất dễ chịu. Trong lúc chờ đợi nhân viên pha cà phê, cô mua thêm hai túi hạt cà phê. Suy nghĩ đến lời Quỳnh Anh nói lúc nãy bèn mềm lòng lại mua thêm hai túi, tổng cộng bốn kí cà phê, loại một kí lô một túi.
Quỳnh Anh vừa mới tiếp khách xong, còn đang đứng trong quầy bánh thì thấy An Nhiên quay trở lại, tay xách nách mang khay cà phê cùng một túi giấy thật to. Cô đón lấy ly capuchino của mình, rồi trợn mắt hỏi bạn già mua thêm hạt cà phê làm gì.
“Em định suy nghĩ làm ra mấy loại bánh vị cà phê.” An Nhiên qua quýt đáp.
Cô mang hai ly cà phê còn lại vào bếp bánh, Đăng Khôi đang đứng dụi mắt, cả đêm không ngủ quả thật rất mệt. Anh cũng đã gần ba mươi, không còn được như thanh niên choai choai có thể thức suốt đêm chơi game, sáng ra vẫn có thể lên lớp như thường.
“Anh cả, uống ly cà phê cho tỉnh táo đi.”
An Nhiên đưa ly cà phê đến cho Đăng Khôi, anh mỉm cười đón lấy uống một ngụm. Hương vị nguyên chất đậm đà trượt qua cổ họng, mang đến sự phấn khởi cho tinh thần. Anh thích uống cà phê đen không đường không sữa, Dâu tây nhỏ đều biết. Cô không hay nói lời hoa mỹ, nhưng nội tâm lại rất quan tâm người khác.
An Nhiên ngược lại không hay uống cà phê, mỗi khi cô uống thứ nước đắng ngắt này đều vì để chống buồn ngủ, cho nên thường thêm sữa và bột sô cô la. Quỳnh Anh thường lấy chuyện này chê bai cô là con nít học đòi làm người lớn.
Nhờ có hai ly cà phê làm tỉnh táo tinh thần, bếp trưởng và cô chủ nhỏ lại tràn đầy sức lực lao vào công việc.
Gần đến bốn giờ chiều, An Nhiên kiểm tra lại số bánh mà công ty Thuận An đã đặt, xác định đúng số lượng mới gọi cho xe tải nhỏ chuyên dụng vận chuyển bánh. Cô cũng đi theo xe để kết toán sổ sách với bên khách hàng. Cũng không biết vì sao giữa đường người thư ký đã đặt bánh bảo cô đổi địa chỉ giao hàng, là tập đoàn Thiên An cách đó không xa. An Nhiên nói xin lỗi với tài xế vì phải đổi địa chỉ giao hàng, bác tài là người hợp tác vận chuyển bánh cho An Nhiên hai năm qua nên cũng cười xòa nói không sao.
Quỳnh Anh vô cùng hào hứng vì được trấn tiệm cùng hoàng tử trong mơ, tiệm bánh Gia An hiện là thiên đường của riêng anh và cô.
Bên này xe tải nhỏ rẽ vào lối dành cho khu giao nhận thức ăn, từ ngoài cổng vào trong tòa nhà công ty Thiên Ân có ít nhất ba chốt bảo vệ, canh giữ rất nghiêm ngặt. An Nhiên cho họ xem hợp đồng, bảo vệ gọi điện xác nhận với phòng quan hệ xã hội, cô mới có thể thuận lợi vào bên trong.
Cô thư ký phòng quan hệ xã hội đón cô ở cửa sau, không kịp xem bánh đã bảo cô nhanh chóng đem tất cả vào phòng tiệc.
Thật ra trong hợp đồng An Nhiên chỉ nhận giao bánh chứ không cần phải sắp xếp trưng bày, nhưng số lượng bánh khá lớn, cô cũng không tính chiết khấu cho bọn họ nên mất thêm một giờ làm công cô cũng không ngại.
An Nhiên đi theo cô thư ký, ngoằn ngoèo đi qua mấy dãy hành lang mới đến sảnh tiệc. Bánh cũng được nhân viên công ty đem tới bằng xe đẩy, An Nhiên xem vị trí tháp bánh, suy nghĩ tính toán một lúc rồi lấy bánh ra bày biện.
Cô và Đăng Khôi đã làm bánh cupcake, macaroon nhiều vị, bánh mousse trà xanh, tiramisu, bánh phô mai dâu tây và bánh su dẻo có trang trí hoa quả và kem tươi bên trên.
An Nhiên đang bày biện tháp bánh, vô cùng cẩn thận lấy bánh trong hộp bày lên trên tháp, có vài nhân viên phục vụ tiệc đến giúp cô, ai cũng hết sức bận rộn.
Giữa lúc cô đang cầm một chiếc bánh phô mai dâu tây, bỗng cảm giác được sức ép đến từ phía sau, người nọ cắn xuống miếng bánh trên tay cô, nửa trái dâu cứ như vậy biến mất.
An Nhiên nhìn nửa quả dâu không cánh mà bay, khóc không ra nước mắt, như vậy không tính là cô vi phạm hợp đồng, không giao đủ năm trăm chiếc bánh đó chứ.
Bị tập kích bất ngờ An Nhiên lập tức quay người lại, phía sau cô là một cậu thanh niên mười tám mười chín tuổi, nhìn sao cũng không có khả năng là nhân viên của công ty này. Dù sao công ty lớn sẽ không mướn nhân viên còn ở tuổi vị thành niên như vậy.
Cậu thiếu niên tóc màu hung đỏ, gương mặt có chút ma mị không phân rõ giới tính, tóc dài chạm vai, da trắng môi đỏ, bên tai phải có đeo một cái khuyên bạch kim nhỏ. Cả người cậu ta toát lên khí chất vô cùng tự tin phóng khoáng, không giống như những kẻ ăn chực lẻn vào buổi tiệc, hơn nữa tiệc tất niên vẫn chưa bắt đầu.
“Hello chị dâu, em về nước hơn tháng rồi mới được gặp chị nha.”
An Nhiên ngẩn người, cậu trai này cô chưa gặp bao giờ, sao lại biết cô là Dâu tây nhỏ nữa?