Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 9: BÊN ANH THẬT VUI




"Quán bánh lúc nảy, đúng là rất ngon. Nhưng mà, phía trước đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Hai người phụ nữ, đang lớn tiếng với nhau trên đường, kèm theo hai đứa nhóc đang đứng bên cạnh. Minh An lái xe đến chổ của họ, cô đã ở cửa xe và nói vọng ra.

"Có thể tránh đường cho tôi được không? Tôi còn phải về chăm lo việc nhà. Chồng con còn đang đợi."

Một người phụ nữ nhìn sang cô, người này có dấu hiệu của mắt mờ. Người phụ nữ dắt đứa nhóc bên cạnh, di chuyển đến cạnh cửa xe, nhìn rõ gương mặt của cô, rồi mới chịu đáp lời. Đứa nhỏ đi bên cạnh, gương mặt rất khó chịu, trên mặt còn có vết sưng đỏ.

"Đường còn rộng ra, sao cô không chạy? Lại bảo tôi tránh đường cho cô."

Minh An hứng cả mớ nước bọt của người phụ nữ đó vào mặt. Vội lấy tay lau đi, thái độ không thích, cố gắng giữ bình tĩnh để không bước xuống xe, dạy dỗ bà ấy. Đứa nhỏ bên cạnh bắt đầu khóc lớn, rồi bà ta tiếp tục lời qua tiếng lại với người phụ nữ đang đứng đợi.

"Chuyện gì vậy chứ? Đến khi nào mới về đến nhà đây? Bánh gần nguội hết rồi."

Minh An ngồi trên xe, chống tay lên cằm, ngồi quan sát hành động của họ. Cứ ngỡ đã kết thúc, nhưng hai đứa trẻ bắt đầu xô đẩy nhau, một đứa trẻ đã ngã ra đất và khóc ầm ĩ. Hai người phụ nữ cũng không chịu thua, họ sắp đánh nhau đến nơi.

"Đợi đã. Đừng đánh nhau trước mặt trẻ nhỏ chứ. Chúng ta là người lớn, phải cư xử văn minh."

Minh An liền bị đẩy sang một bên, tình thế hiện tại, không biết nên ngăn thế nào? Cô liền la lớn một tiếng, bẻ gãy cả khúc cây lớn trên tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn về phía họ. Những con vật ở gần đó, cũng nghe được giọng của cô.

"Các người có chịu dừng lại, để tôi về nhà không?"

Bốn người nhanh chóng, đồng điệu, nép vào lề đường thành một hàng. Gương mặt sợ hãi nhìn Minh An, chân của hai đứa nhóc rung cả lên. Cô bước vào trong xe, lái xe ngang họ, tặng cho họ một ánh nhìn đầy sát khí.

Quán mì

Minh An hậm hực bước vào trong, sau khi đã đậu xe. Mang vào trong số bánh đã không còn nóng, đặt lên bàn cho Tinh Nhật. Tiểu Tinh nhìn thấy, liền ôm Trứng gà cùng ngồi vào bàn.

"Ai chọc giận đến cô sao?"

Minh An bới lại mái tóc cho được gọn gàng. Ngồi cạnh máy quạt, cô vẫn chưa hết khó chịu, vừa nói, vừa diễn ta bằng hành động, thuật lại câu chuyện cho Tinh Nhật nghe chuyện cô gặp vừa rồi.

"Anh nói xem có bực không? Trời nắng nóng, lại bắt tôi ngồi đợi họ cải nhau."

Tiểu Tinh trên tay cầm phần bánh của mình, một phần chia cho Trứng gà, một phần để dành cho Bà, một phần để lại cho Tinh Nhật. Miệng lanh lợi nó về hai người phụ nữ đó. Họ luôn cải nhau như vậy, vì hai đứa con trai của họ suốt ngày cứ đánh nhau. Gặp nhau là sẽ cải nhau, chưa có ngày dừng lại.

"Có muốn đi chơi, để giải tỏa cơn giận không?"

Minh An nghe đến đi chơi, liền tắt máy quạt, ngồi đến bên cạnh Tinh Nhật, gương mặt phúng phính nhìn anh đầy mong chờ. Làn da trắng sáng, đôi mắt sắc sảo, đôi môi mềm mại, khiến đối phương rất khó cưỡng lại.

"Đi chơi sao? Đi đâu vậy? Tôi cũng muốn đi."

Tinh Nhật đang nhìn chăm chăm cô, liếc nhẹ về vị trí ban đầu, trên tay vẫn ăn chiếc bánh cô mua về. Lắc đầu bất lực, trước nét mặt vẫn đang cười với anh. Tiểu Tinh nhìn anh đầy ngạc nhiên, nhưng được anh tặng cho ánh mắt không thể lạnh hơn.

Trang trại bò sữa

Hình ảnh một chàng trai cao ráo, cơ bắp rắn rỏi, gương mặt tài tử đầy tiềm năng, thần thái ngút trời, thu hút mọi ánh nhìn, anh đang đều tay, ngồi vắt sữa bò. Nhìn thấy Tinh Nhật đến, liền đứng lên vẫy tay chào.

"Tôi đưa Minh An qua tham quan trang trại. Cậu đang vắt sữa bò sao? Cần giúp đỡ không?"

Minh An ngạc nhiên, quay sang nhìn anh. Ý của anh là muốn giúp việc này sao? Đến việc này, anh cũng có thể làm được?

"Không cần đâu, cậu dẫn người đẹp đi tham quan trước đã. Tôi sẽ theo sau."

Trang trại rất rộng, đều là bò để lấy sữa. Tinh Nhật đưa cô đi xem từng khâu, từ nơi nuôi dưỡng đến nơi sản xuất sữa. Rất nghiêm ngặt, đây là lần đầu tiên, Minh An được chứng kiến những điều này.

"Tôi cũng muốn thử vắt sữa bò được không?"

Anh nhìn cô hoài nghi, nhưng không thể làm trái ý của cô. Nhiệm vụ của anh là phải chăm sóc và bảo vệ cô thay cho Ba Mẹ của cô. Nếu để cô không vừa ý ở đâu, chắc chắn anh sẽ bị truy cứu tội danh ngay.

"Chí Thần, cho Minh An vắt sữa bò được không? Cô ấy muốn được thử."

Được sự đồng ý, anh mang cho cô trang phục chuyên dụng, mặc vào cẩn thận giúp cô. Minh An được Chí Thần hướng dẫn cách vắt sữa đúng cách, không đơn giản như cô nghĩ. Nhưng kiên trì một chút, cô đã có thể làm được.

"Tinh Nhật, anh xem, tôi làm được rồi này."

Nụ cười của Minh An khi nói chuyện và đối với Tinh Nhật rất khác biệt với những người khác. Chỉ cần nhìn anh, cô cũng sẽ cười một cách tự nhiên như vậy. Với xuất thân là tiểu thư quyền thế, cô được dạy rất nhiều kỹ năng và nguyên tắc ứng xử của giới nhà giàu. Nhưng ở bên anh, cô như gỡ bỏ hết những lễ nghi đó.

"Giỏi lắm."

Hóa ra là muốn được anh khen. Tinh Nhật luôn bảo cô là tiểu thư, quen được nuông chiều. Sao có thể chịu được cuộc sống khó khăn và thiếu thốn ở đây. Cô muốn chứng minh cho anh thấy, nơi nào anh ở được, cô sẽ cố gắng thích nghi.

"A, sao con bò này lại hư như vậy? Ướt hết cả mặt rồi này."

Chú bò bị ngứa ở chân, nên đã cử động, khiến những giọt sữa văng lên người Minh An. Chí Thần liền không để cô ở lại tiếp tục công việc, trả cô lại cho Tinh Nhật, giúp cô rửa mặt.

"Tôi sẽ xử Cundy cho người đẹp. Mau để Tinh Nhật giúp rửa lại mặt đi."

Minh An khó hiểu, Chí Thần đang gọi tên ai vậy? Vậy là những chú bò sữa ở đây, đều có tên riêng?

"Tinh Nhật, anh ấy vừa gọi tên của ai vậy?"

Anh giúp cô mở lớp đồ chuyên dụng trên người, đưa cô lại một vòi nước, để cô rửa mặt.

"Tên của con bò, mà cô vừa vắt sữa cho đấy. Hàng ngàn con bò ở đây, đều được cậu ấy đặt tên cho."

Minh An há hốc mồm nhìn anh, lại có chuyện này. Cô dùng vòi nước, rửa hai tay sạch sẽ trước. Rồi rửa đến chân.

"Sao anh ấy có thể nhớ được hết các tên? Còn phân biệt được từng con bò ở đây."

Tinh Nhật nhận lấy vòi nước trên tay Minh An, rửa sạch bàn tay của mình, rồi mới lau sạch vết sữa còn dính trên trán của cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Cả hai đứng đối diện nhau, ánh mắt cô nhìn lên anh, ánh mắt anh nhìn xuống cô. Giữa khung cảnh yên bình, vô cùng dịu dàng và ngọt ngào.

"Điều này, chỉ có cậu ấy mới giải đáp được. Cậu ấy đã đặt tên cho những con bò đó, từ khi cậu ấy còn bé xíu rồi."

Tắt vòi nước, cả hai cùng nhau quay lại chổ của Chí Thần. Anh đã làm xong công việc và đang trao đổi với nhân viên của mình. Chỉ là đi chăm sóc bò, nhưng anh ấy vẫn phải ăn mặc một cách chỉnh chu, fashion nhất có thể.

"Đi vắt sữa bò, lại mặc trên người toàn Dior."

Minh An đứng ở bên cạnh nhìn theo Chí Thần, Tinh Nhật nhìn sang cô. Từ khi nào, trên người cô, từ những bộ quần áo hàng hiệu, lại biến thành những bộ quần áo thôn quê như vậy? Cũng không nghe cô than vãn hay khó chịu với điều này.

"Người đẹp không hiểu được đâu. Dù cho bất cứ đâu, anh phải luôn cool ngầu."

Minh An cười trừ trước sự tự luyến này. Nhưng thật ra, anh ấy rất đẹp trai, không phải là nói quá. Cũng không khó hiểu, có rất nhiều khách tham quan nữ từ nơi khác đến đây. Nhờ Chí Thần, mà phát triển du lịch ở đây cũng khá tốt.

"Chúng ta cùng đi ăn được không? Anh sẽ mời người đẹp ăn món này, đảm bảo sẽ rất ngon."

Một trong những điều mà Minh An yêu thích, đó chính là khám phá ẩm thực. Cô đồng ý ngay với Chí Thần, Tinh Nhật cũng không thể để cô đi một mình cùng chàng trai đẹp mã, những thiếu kỹ năng này.