Mẹ của Minh An đứng ở góc đã nhìn thấy cảnh đó, bà tỏ ra không hài lòng với sự quá giới hạn của Tinh Nhật nhưng cũng không muốn làm Minh An khó xử nên bà không trực tiếp đến ngăn hai người lại. Người làm đã từ lâu không thích anh cũng nói thêm vài câu vào tai của Mẹ cô khiến bà càng thêm khó chịu.
Ngày hôm sau
Sáng sớm đã thấy Mẹ cô ngồi ở phòng khách, bà đã sắp xếp để người khác đưa cô đến trường, bản thân muốn được nói chuyện rõ ràng với Tinh Nhật. Sau khi dùng xong bữa sáng, Minh An tuy không hài lòng nhưng không có cách nào làm trái lại ý của Mẹ cô.
"Cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tinh Nhật lễ phép đứng bên cạnh, anh không được phép ngồi ngang hàng cùng chủ nên vẫn quyết định đứng để nghe bà căn dặn. Mẹ của Minh An chỉ mời với phép lịch sự để xem phản ứng của anh thế nào, cũng không tệ vẫn giữ tác phong nghiêm túc ở đây. Bà cũng không muốn dài dòng nên đã nói thẳng vào vấn đề mà bà đang không vừa mắt.
"Tôi đã từng nói với cậu là bản thân phải biết vị trí của mình ở đâu, cậu không biết là Minh An nó đã có bạn trai?"
Tâm lý của Tinh Nhật đã chuẩn bị sẵn cho việc này, lý trí không cho phép anh được bước vào cuộc sống của Minh An, nó là hai thế giới đã được phân rõ nhưng tâm trí thì lại muốn chậm rãi mà bước vào cuộc đời của cô như một phần quan trọng. Chưa bao giờ anh để tâm trí chiến thắng lý trí, lần này xem ra Minh An thật sự là ngoại lệ của anh.
"Tôi không quên nhưng tôi nghĩ bà chủ nên tôn trọng quyết định của cô chủ, cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào."
Mẹ của Minh An đặt tách trà trên tay xuống bàn, liếc ánh mắt lên nhìn Tinh Nhật khi anh vẫn không nhìn thẳng vào bà mà đang cúi mặt. Bà cũng là cô tiểu thư mặc cho lời ngăn cấm từ gia đình mà đến với Ba của Minh An hiện tại nhưng lúc này bà lại đang đi ngược với những gì bà đã từng chọn.
"Nhiên Viễn có đủ các tố chất để trở thành người che chở và bảo vệ cho Minh An cả đời này và chỉ có Nhiên Viễn mới thích hợp làm con rể của Ngọc gia."
Bà rất yêu thương Minh An nên bà cần một người đàn ông cũng sẽ yêu thương con gái của bà như vậy. Những việc làm, hành động và lời nói của Nhiên Viễn đã thật sự lấy trọn sự tin tưởng của Mẹ Minh An nên bà đã vội an tâm mà giao cô cho anh ta. Trước những vẻ đẹp được tạo ra từ giả dối hư ảo, bà đã không thể suy nghĩ khác ngoài việc ngăn những người đàn ông khác muốn tiếp cận đến Minh An.
"Việc cậu là vệ sĩ riêng của Minh An, không trách cậu phải luôn kề cận ở bên cạnh nó nhưng cậu đừng vì điều này mà quá đổi thân mật với con bé."
Lại là Nhiên Viễn, nếu anh ta tốt như vậy thì tại sao Minh An đang có dấu hiệu muốn tránh né anh ta? Cô còn đang có ý với anh? Tinh Nhật nhanh đặt ra những câu hỏi, anh tin việc này chắc chắn còn có mặt khác mà Minh An chưa thể cho anh nhìn thấy nhưng anh phải nói với Mẹ của cô thế nào? Bà chắc chắn vẫn sẽ không đồng tình với anh.
"Tôi luôn muốn đảm bảo cho Minh An sự an toàn nhất có thể, bà chủ có chắc chắn Nhiên Viễn cũng sẽ làm được những điều đó?"
Mẹ của Minh An đã tức giận, bà vậy mà đang bị một vệ sĩ dám đối đáp lại không e dè. Sự thật cho sự không vừa ý của bà đã bắt nguồn từ lúc Ba của Minh An đến ngôi làng quê hương của anh. Lúc đó, bà đang đấu tranh với gia đình để Ba cô được chấp nhận nhưng ông lại không tỏ ra quyết liệt để đấu tranh mà đã có ý định từ bỏ. Nhưng mục đích mà Ba của Minh An đến ngôi làng là để nghiên cứu và phát triển tương lai để có thể ngẩng cao đầu, dám nói xứng đáng ở bên cạnh Mẹ cô.
"Tôi không muốn nhắc đến chuyện này, dù cho cậu có xuất hiện ở đây thì cũng không thể thay đổi được vị trí của Nhiên Viễn."
Nói xong, bà ra xe và di chuyển đến công ty. Tài xế cũng báo với anh rằng không cần đến đón Minh An vì Nhiên Viễn sẽ thay anh làm việc đó. Có phải anh và cô đang tượng trưng cho câu nói đúng người nhưng không đúng thời điểm? Rõ ràng họ chính là thuộc về nhau nhưng lại có rất nhiều vết ngăn cách, cả hai sẽ vượt qua nó như thế nào?
Tại trường
Nhiên Viễn đã đứng ở xe sẵn đợi Minh An, vừa nhìn thấy anh ta cô có chút thất vọng vì bản thân vẫn còn muốn được Tinh Nhật dỗ thêm và đưa cô đi ăn món ngon. Không thể làm khác hơn, Minh An cười tươi rồi tiến đến bên cạnh Nhiên Viễn, cô cố ý đưa đẩy một chút vì Kim Hương cũng đang đi cạnh cô.
"Anh Nhiên Viễn đến đón Minh An sao? Vậy em gọi xe về là được rồi."
Nhiên Viễn không nhìn thẳng vào ánh mắt nhớ nhung của Kim Hương đang nhìn anh, chỉ gật đầu rồi ùm nhẹ sau đó mở cửa xe cho Minh An vào trong. Ngay lúc này, Kim Hương rất muốn vạch trần mọi sự thật để không phải sống dưới lớp mặt nạ giả tạo này nhưng cô ta lại không có can đảm để làm điều đó, cô ta không muốn hủy hoại người đàn ông mà cô ta yêu.
"Minh An, em vào xe trước đã trời đang rất nắng."
Anh ta đưa Minh An đến một quán ăn của giới nhà giàu, anh ta vẫn không biết bản thân nhận được dự án lần này là do Minh An giám sát. Đây không phải là hướng đi mà anh ta mong muốn nên anh ta muốn thông qua Minh An giúp anh từ chối dự án lần này, chuyển sang cho cậu của anh ta như ban đầu.
"Ba của em chắc cũng đã thông báo cho anh về dự án lần này, anh phải thể hiện thật tốt cho Ba của em xem đấy."
Nhiên Viễn còn chưa mở lời nhờ thì Minh An đã nói ra trước, đây là thế khó dành cho anh ta. Nếu sau khi kết thúc sự việc này thì những đối tác của Ngọc gia đang làm việc cùng anh cũng sẽ nghi ngờ và trở mặt vì mối quan hệ giữa họ và Ba của Minh An không phải là thân thiết bình thường, một kẻ ngoài cuộc như anh ta chẳng qua chỉ là một quân cờ đang làm việc cho họ.
"Anh nghĩ bản thân vẫn chưa đủ khả năng để đảm nhiệm dự án lần này, anh chỉ lo lắng bản thân sẽ làm Ba của em thất vọng."
Minh An ăn rất ngon miệng khi đối mặt với Nhiên Viễn, cô đang muốn xem tâm lý của anh ta hiện tại là đang trong trạng thái gì? Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ thế trận đang bị dần xoay chuyển sang hướng của Minh An, cô liên tục nói những câu nói khiến cho anh ta hoài nghi nhưng không thể từ chối.
"Dù sao thì anh cũng là người mà Ba em tin tưởng. Đối với người ngoài, xây dựng thì cần nhiều người nhưng phá hoại thì một người là đủ."
Lời nói như đang đá xoáy Nhiên Viễn nhưng với sắc mặt bình thường của Minh An khiến anh ta không quá nghi ngờ, với sự tự tin vốn có nên Nhiên Viễn đang đắc ý vì đang kiểm soát cô theo ý của anh ta. Trước mắt anh ta không thể từ chối, công việc sắp tới cần phải thận trọng hơn mà thực hiện.
"Sao anh không ăn vậy? Anh làm việc nhiều như vậy cần phải ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ."
Đến tối, Nhiên Viễn đến đưa Minh An ra ngoài để thư giãn, đây cũng là do ý của Mẹ cô nên dù không thích cũng phải nghe theo và đi cùng anh ta. Hôm nay, Tinh Nhật cũng không được đi theo cô mà người khác sẽ đi thay cho anh. Minh An đã nhận ra ánh nhìn khác lạ của Mẹ cô dành cho Tinh Nhật và gương mặt thoáng buồn của anh, Minh An đi qua anh kịp nói nhỏ một câu.
"Tôi sẽ về nhà sớm, anh phải đợi cửa tôi đấy."
Mẹ của Minh An đang nhìn về phía họ nên anh không dám đáp lời lại chỉ cúi mặt rồi đi đến mở cổng giúp cô nhưng ánh mắt của cả hai đã đủ để đối phương thấu hiểu mà không cần phải nói nhiều lời. Người làm xung quanh nhìn thấy cũng đang tỏ ra mỉa mai anh nhưng họ không dám nói trực tiếp chỉ dám nói với nhau sau lưng anh. Mẹ của Minh An hài lòng nên đã quay trở về phòng nghỉ ngơi.