Ánh nắng chói chang đang lóe sáng trước mắt của Minh An, hôm nay cô có tiết học sớm nhưng cô đã ngủ đến gần trễ giờ. Tinh Nhật phải dùng cách này để gọi Minh An thức giấc, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng và chỉ đợi cô dậy bước xuống giường. Nhưng Minh An vẫn chưa thể mở mắt vì tối qua buổi tiệc kết thúc muộn, cô cứ lăn tròn trong chăn không muốn dậy.
"Hôm nay có tiết quan trọng, giờ cô xuống ăn sáng là kịp đến trường."
Không còn cách nào, Tinh Nhật tiến đến bế cả người lẫn chăn vào phòng vệ sinh, nhưng Minh An nhất quyết không muốn cử động mà mắt nhắm chặt gật gù ngủ. Anh giúp cô đánh răng, chảy tóc và rửa mặt lại bế cô ra ngoài để người hầu giúp thay đồng phục và búi tóc. Minh An không muốn ăn sáng ở nhà nên bảo anh mang theo đến trường cô sẽ ăn sau, trông cô khá mệt mỏi nên anh phải thuận theo ý mà thực hiện.
Tại trường
Kim Hương và nhóm người hôm trước đang phải làm việc cùng Hiệu trưởng của trường. Nhóm người đó vốn không lo sợ trước chuyện này vì họ đã có người chống lưng, còn Kim Hương vẫn tự tin sẽ được Minh An bảo vệ nên cũng không e dè mà khai tất cả. Nạn nhân vẫn là cô ta nên lợi thế đang nghiêng về phía Kim Hương, đóng vai người bị hại đã là sở trường của cô ta.
"Các em thừa biết đây là hành vi bị nghiêm cấm ở đây nhưng lại hành động không một chút quy tắc."
Đây cũng không phải lần đầu tiên nhóm người này có hành động đánh nhau ở trường, nhưng lần nào cũng xử lý cho qua chắc chắn có ngày sẽ bị cấp trên điều tra ra. Đến lúc đó uy tín trường, mặt mũi giảng viên cũng không có chổ mà trốn, còn chưa kể đến áp lực từ dư luận. Chọn cách nào thì trường cũng không có lợi, nhưng để tồn tại lâu dài đành phải xử lý nặng lần này.
"Em muốn đưa việc này đến pháp luật, em cần phải bảo vệ quyền lợi của bản thân."
Kim Hương nói một cách dứt khoát, hình ảnh của trường xây dựng bao năm nay không thể để bị ảnh hưởng trong lần này. Dính đến pháp luật thì Minh An cũng sẽ không tránh bị liên lụy, không chỉ trường cô đang học mà cả Ngọc gia cũng sẽ bị réo tên. Kim Hương là không muốn tha cho ai trong chuyện này, những việc cần làm tiếp theo cô ta cũng đã chuẩn bị chu toàn.
"Về chuyện này nhà trường sẽ xử lý nghiêm và đảm bảo không xảy ra một lần nào nữa, không nên đem pháp luật vào đây."
Minh An cũng vừa đến văn phòng, cô cảm nhận được không khí đang căng thẳng nên từ tốn ngồi vào bàn cùng làm việc. Kim Hương lập tức thay đổi thái độ khi nhìn thấy Minh An, cô ta vẫn quyết định đem chuyện này nhờ pháp luật giải quyết, cô ta tỏ ra sợ hãi và không tin tưởng phía nhà trường sẽ bảo vệ cô ta.
[Biết ngay là chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết, bây giờ phải làm sao đây? Không thể để bản thân mình bị ảnh hưởng vào.]
Minh An suy nghĩ một lúc, không thể để bản thân bị kéo vào đây theo ý của Kim Hương như vậy, cô ta tự làm thì bản thân cô ta tự nhận lấy hậu quả. Hiệu trưởng và hóm người kia cũng đang chăm chăm vào Minh An chờ đợi câu trả lời từ cô.
"Tôi cảm thấy chúng ta nên bàn tính kỹ một chút vì không chỉ ảnh hưởng một cá nhân mà còn cả một hệ thống giáo dục."
Đúng lúc, một tin nhắn đã gửi đến cho Minh An. Một đoạn video quay lại toàn cảnh sự việc hôm đó và Kim Hương mới là người đã ra tay trước, Minh An cho cô ta xem đoạn video thì khẽ nói cho Kim Hương không nên làm lớn chuyện này, bản thân cô ta không chừng sẽ bị lên án ngược lại.
"Điều này không hoàn toàn có lợi cho cô đâu Kim Hương, đừng làm mọi chuyện trở nên khó kiểm soát."
Cô ta không ngờ lại xuất hiện đoạn video ngay lúc này, nhưng nó từ đâu lại được gửi đến cho Minh An? Nhóm người kia vẫn đang đắc ý ngồi lắng nghe, bọn họ vốn không muốn quan tâm việc này sẽ đi đến đâu hay những ai sẽ bị liên lụy vào. Kim Hương cảm thấy không nên vội vàng vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn, nếu cô ta bị nhắm đến thì quá khứ bị che giấu kia sẽ bị phanh phui ra bên ngoài.
"Được rồi, vậy nhờ Thầy giải quyết giúp em chuyện này."
Lớp học
Minh An có vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng không được hồng hào mà trở nên tái nhợt. Tinh Nhật lo lắng, đưa tay lên trán cô để kiểm tra thì cơ thể Minh An rất nóng, có thể là đã bị sốt. Anh nhanh chóng thu xếp lại tài liệu rồi đưa cô đến phòng y tế nhưng Minh An không muốn, cô bảo muốn ăn vì đã đói.
"Bị sốt rồi, tôi đưa cô đến phòng y tế."
Tiết học hôm nay lại là tiết học quan trọng nên Minh An không muốn bỏ lỡ, cô là kỳ vọng của Ngọc gia không thể bị gián đoạn một phút nào cho việc học tập. Tinh Nhật mang bữa sáng ra cho cô, ăn được một chút thì không muốn ăn nữa nhưng cô vẫn cố gượng cho xong tiết học rồi mới chịu đến phòng y tế.
"Cô có thể bướng nhưng với sức khỏe thì không được xem nhẹ."
Người chăm sóc cho Kim Hương đã báo cáo toàn bộ hành động của cô ta trong những ngày dưỡng thương ở căn hộ, cô ta rất ngoan ngoãn ở nhà, không đi gặp bất cứ ai hay có cuộc điện thoại bất thường nào. Minh An check xong email thì không thể không cảm phục tài diễn xuất của Kim Hương.
"Tôi biết bản thân có thể ngồi trong hai tiết được nên mới không vội đến phòng y tế, anh đừng có cằn nhằn người bệnh được không?"
Ba của Minh An cũng gọi đến cho cô và bảo sẽ giao dự án lần này cho Nhiên Viễn và cũng đã thông báo với anh ta. Minh An nghe được thì vui mừng, nếu trực tiếp giao cho Nhiên Viễn thì bắt buộc anh ta phải biểu hiện tốt nhất, thất bại thì anh ta sẽ bị mất đi sự tín nhiệm của Ba cô, chỉ được thành công thì mới nhận được thêm sự trọng dụng.
[Chắc anh ta sẽ rất bất ngờ với điều này, tôi xem anh sẽ lấy lý do gì để từ chối.]
Nếu giao cho Cậu của Nhiên Viễn thì sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta nếu thất bại, còn thành công thì đằng nào nó chẳng về tay của anh ta. Mối quan hệ cạnh tranh gia sản chỉ là bức tường ảo mà Tần gia đã xây lên cho mọi người nhìn thấy, sau lưng thì họ vẫn luôn hỗ trợ và không ngừng nâng cao vị thế của Tần gia một cách âm thầm mà không ai nhìn thấy.
"Cô bị sốt đến không được tỉnh tao hay sao lại ngồi cười một mình vậy?"
Uống xong thuốc hạ sốt thì Minh An nằm nghỉ ngơi tại phòng y tế cho đến khi ổn hơn, Kim Hương đã trở về ngay sau khi giải quyết xong việc nên cô ta không biết Minh An đang nằm ở đây. Tinh Nhật vẫn ngồi bên cạnh canh chừng cho cô nghỉ ngơi, điện thoại của Minh An liên tục thông báo tin nhắn nhưng anh chỉ nhìn sơ qua đều là tên bằng ký tự.
"Người bệnh cần được nghỉ ngơi nên anh đừng có mà làm phiền."
Ngọc gia
Mẹ của Minh An đã không khỏi lo lắng khi biết cô bị sốt, bà bảo nhà bếp nấu cho cô vài món để bồi bổ nhưng lại trách Tinh Nhật không chăm sóc tốt cho Minh An, anh nên đưa cô về nhà sớm hơn thay vì để cô ở lại trường đến giờ này. Anh cũng không giải thích mà chỉ biết xin lỗi để bà không thêm nổi giận.
"Sao đến giờ cậu mới đưa con bé về nhà? Nếu lỡ xảy ra biến chứng gì thì làm sao?"
Minh An vẫn còn mơ màng nghe được những lời trách móc của Mẹ cô dành cho Tinh Nhật, cô liền giải thích thay anh vì anh không có lỗi trong việc này. Mẹ cô nghe thấy những lời của cô nên không muốn lớn tiếng với anh rồi bảo anh ra ngoài trước. Tinh Nhật muốn ở lại chăm sóc cho Minh An nhưng cũng đành đi ra bên ngoài.
"Mẹ đừng trách Tinh Nhật, anh ấy chỉ làm theo ý của con, là do con muốn ở lại."
Mẹ của Minh An lại nói việc này cho Nhiên Viễn biết, anh ta lập tức chạy đến đây với gương mặt đầy lo lắng. Cả ngày không rời khỏi phòng của Minh An khiến Tinh Nhật có muốn vào trong cũng không có lý do gì để vào, anh chỉ tiện mang vào thức ăn và thuốc cho cô rồi việc còn lại đều do Nhiên Viễn làm giúp cô.
"Em không sao đâu, anh trở về lo công việc trước thì hơn. Uống thuốc rồi nghỉ một lúc là sẽ khỏe."