Minh An hôn lên má của Ba cô chào tạm biệt trước khi rời khỏi, nhưng vừa ra bên ngoài liền chạm mặt một người khiến cô cảm thấy hoài nghi. Anh ta nở một nụ cười thân thiện cúi chào Minh An nhưng ánh mắt thì như đang che giấu điều gì đó, cô cũng gật đầu đáp lại rồi cùng Tinh Nhật xuống hầm xe.
"Làm sao vậy? Có muốn điều tra người vừa rồi không?"
Tại sao anh lại biết cô muốn làm gì? Rõ ràng là cô không nói câu nào từ khi di chuyển xuống đây, cũng không tỏ ra suy tư về vấn đề này. Minh An cũng không muốn nói dối, từ khi trùng sinh thì mọi thứ đối với cô đều là hoài nghi vì cô lo sợ cũng có một người nào đó rơi vào trùng sinh như cô thì sẽ rất khó khăn để thay đổi cục diện. Nhưng đối diện với Tinh Nhật thì Minh An không còn chút đề phòng hay nghi ngờ, anh giống như nơi để cô yên tâm sau những lần đối đầu với giông bão.
"Chỉ là cảm thấy có chút khác lạ. Ba tôi không phải là người độc đoán hay đề phòng với tất cả mọi người, vì vậy mà trở thành mục tiêu bị nhắm đến."
Với biểu cảm lo lắng của Minh An nên để cô trong thế giới suy tư của bản thân, anh không nên nói gì thêm. Trở về nhà, Minh An vẫn chưa chịu vui vẻ trở lại, cũng không nói chuyện với mọi người trong nhà. Tinh Nhật nhìn thấy cô như vậy nên muốn làm trò để cô thoải mái hơn, một chàng trai đầy nam tính như anh lại đang mang một chiếc nơ màu hồng trên cổ. Minh An ngồi ở cửa kính đã nhìn thấy và không thể nhịn được cười.
"Cậu trai trẻ này đúng là nhờ được việc mà, cái nơ này trông cậu đáng yêu hơn đấy."
Anh đang phụ giúp một Dì giúp việc, những chiếc nơ này là do Dì chuẩn bị cho việc trang trí khu vườn của Minh An, anh chỉ đứng bên cạnh làm kệ đựng cho tiện việc trang trí của Dì. Minh An không muốn ngồi một chổ mà suy nghĩ về những việc không mấy vui vẻ này, cô di chuyển ra bên ngoài để trêu chọc anh.
"Không có tên đàn ông đeo nơ nào đáng yêu như con đâu Dì, trông như một dị nhân thì hơn."
Nhìn thấy sự xuất hiện của Minh An, anh cũng biết cô đến để làm gì. Minh An liền xem anh là cây trang trí, đeo lên người anh hết món đồ này đến món đồ khác. Tuy có hơi khó chịu vì những ánh mắt xung quanh nhưng đổi lại là nụ cười trên môi của Minh An đã trở lại, nhìn xuống gương mặt đang híp mắt cười, Tinh Nhật bất giác lại say đắm mà ngắm nhìn.
"Tôi xin lỗi, nhưng trông anh rất buồn cười. Nào, để tôi chụp cho anh một bức ảnh."
Không còn gì bất lực hơn lúc này, cả dàn vệ sĩ cũng đang lén cười thầm khi nhìn thấy bộ dạng của Tinh Nhật. Tuy gương mặt của anh đã cứu lại những thứ trên người anh nhưng với bộ dạng này cũng khiến anh có chút ngượng. Minh An cười cho một trận sảng khoái thì ngồi vào bàn để nghỉ ngơi, đúng là chỉ có Tinh Nhật mới có thể điều khiển được cảm xúc của Minh An.
"Được rồi, anh mở chúng ra đi. Tối nay tôi có hẹn ăn tối nên anh cũng nên ăn mặc chỉnh chu một chút."
Khi đến đây, Tinh Nhật chưa suy nghĩ đến việc này nên anh không mang theo đồ trang trọng hơn. Nhận ra biểu cảm lúng túng của anh, Minh An cũng hiểu được vấn đề, cô liền đưa anh đến cửa hàng thiết kế riêng của gia đình để cho anh chọn trang phục. Tinh Nhật cảm thấy ngại với việc này nhưng Minh An đã dùng lệnh để bắt anh tuân theo.
"Tôi chỉ là vệ sĩ, mặc đồng phục là được rồi, không cần phải thận trọng như vậy."
Minh An vốn không nghe theo lời anh nói, cô đi một vòng rồi chọn cho anh một bộ suit với màu sắc đơn giản nhưng lại phù hợp với màu da đặc trưng của Tinh Nhật. Anh có ngại đến muốn chạy khỏi đây thì cũng phải vào trong thay bộ suit này, đúng là rất hợp, cả nhân viên cũng không thể rời mắt khỏi anh, như biến thành một quý ông thượng lưu nào đó.
"Không tệ, gói bộ này lại cho tôi."
Nhân viên lập tức làm theo lời của Minh An, nhận túi đồ xong thì hai người rời khỏi cửa hàng. Tinh Nhật ngạc nhiên vì chưa thực hiện thủ tục thanh toán mà có thể dễ dàng rời khỏi như vậy. Cuối cùng, anh cũng biết được là cửa hàng riêng của gia đình cô nên không cần thiết với việc đó. Trông anh hiện tại không khác gì đang được bao nuôi, điều này sẽ khiến người khác đố kỵ.
Buổi tối
Nhiên Viễn đã đến sớm hơn đợi Minh An, cô mặc một chiếc váy đen ôm sát cơ thể, để lộ ra bờ vai thon mịn vô cùng quyến rũ, từng bước chân uyển chuyển bước vào nhà hàng cao cấp. Tinh Nhật đi phía sau cũng không kém cạnh với sức hút nam thần và vẻ điển trai mang nét cổ điển như chiếm mọi sự chú ý ở nơi này.
"Anh đợi em có lâu không? Em đã cố gắng đến đúng giờ đấy."
Nhiên Viễn liền không vui với sự xuất hiện của Tinh Nhật, như vậy thì không còn gì nghi ngờ. Sự thân mật giữa Minh An và Nhiên Viễn khiến Tinh Nhật bên cạnh có chút không được thoải mái, cô cũng muốn xem phản ứng của anh khi chứng kiến việc này. Tiếng nhạc vu vương bên tai rất dễ chịu, không khí lại lãng mạn như vậy nên khiêu vũ thì mới hoàn hảo.
"Đã rất lâu rồi chúng ta mới có được khoảnh khắc bên nhau như vậy, anh thật sự rất nhớ em."
Tinh Nhật lại bắt đầu rối bời, nhưng bản lĩnh không cho phép anh tỏ thái độ ở đây, sự xuất hiện của anh là đảm bảo an toàn cho Minh An và chuyện khác anh không quan tâm. Nhìn thấy khúc gỗ Tinh Nhật vẫn đứng im bất động khiến Minh An không còn hứng thú để thử anh mà chuyển sang chọc điên anh.
"Em cũng rất nhớ anh, vậy tối nay anh sẽ làm gì cho em?"
Tinh Nhật liền quay sang nhìn Minh An khi nghe được lời nói này, cô đang choàng tay qua cổ của Nhiên Viễn và nhìn anh ta bằng ánh mắt gợi tình. Tinh Nhật không thể tiếp tục im lặng mà đã lên tiếng cắt ngang khoảnh khắc tình tứ giữa hai người. Nhiên Viễn đương nhiên là không vui với điều này nhưng Minh An thì ngược lại.
"Ông chủ đã căn dặn, hôm nay tôi phải đưa cô chủ về nhà đúng giờ."
Minh An hài lòng nên buông tay ra khỏi người Nhiên Viễn rồi tiếp tục ngồi vào bàn ăn, anh ta tỏ ra khó chịu liếc mắt nhìn sang Tinh Nhật. Sự đố lỵ của Nhiên Viễn không thể thắng được sự điềm tĩnh của Tinh Nhật, anh ta bắt đầu dò xét thái độ của Minh An nhưng cô đã chuẩn bị trước nên anh ta không thể đoán ra được điều mà cô đang che giấu.
"Tại sao anh ta cũng theo em về đây? Lại thích xen vào chuyện của em như vậy."
Minh An vẫn giữ thái độ, không thay đổi một chút biểu cảm, tay nhẹ nhàng cắt thức ăn trong đĩa cho vào miệng, cười nói vui vẻ với Nhiên Viễn. Cả buổi tối, Tinh Nhật phải chứng kiến sự ngọt ngào giả tạo của hai người họ, đến khi ra về họ còn ôm nhau rất lâu rồi mới chịu ra về. Nhưng Minh An không muốn về ngay, cô bảo Tinh Nhật chở cô đi dạo một chút.
"Anh đang suy nghĩ gì vậy? Tôi có thể nhìn ra được nên anh đừng hòng nói dối."
Tinh Nhật cởi chiếc áo khoác lên cho Minh An, vì đã uống rượu nên ánh mắt của Minh An lúc này đang rất quyến rũ, cứ như những giọt nước long lanh, sáng bừng cả bầu trời đêm tối. Bản thân anh cũng không biết đang suy nghĩ gì nhưng chắc chắn anh sẽ không nói sự thật cho cô biết.
"Tôi đang nghĩ, làm thế nào để cô chịu nghe lời một chút."
Cả hai đang đi dạo ở một công viên dưới trung tâm thương mại, đôi giày cao gót khiến cô cảm thấy khó chịu, Tinh Nhật nhẹ nhàng giúp cô cởi nó ra và để cô mang giày của anh để không bị bẩn chân. Size giày khá rộng so với chân của cô nhưng đi rất êm và ấm chân, anh cứ như vậy chân chỉ còn mang mỗi vớ, tay cầm giày cao gót đi phía sau cô.
"Anh lúc nào cũng như vậy, cái đồ đại ngốc, đại ngốc."
Xém chút cô đã ngã ra vì bị vấp phải viên đá dưới chân nhưng anh đã kịp thời giữ lại. Minh An khóa chặt tay ở cổ không để Tinh Nhật nhanh chóng tách ra, cô cứ khiêu vũ, vui đùa xung quanh anh vì Tinh Nhật không biết việc này. Chơi đùa xong lại gục vào lòng anh mà tìm hơi ấm, gương mặt bám sát vào ngực anh lắng nghe từng nhịp đập đang dồn dập của Tinh Nhật.
"Tim đập nhanh như vậy mà còn chối."