Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 48: ANH CÓ PHẢI LÀ TÊN NGỐC?




Tiểu Tinh đứng bên cạnh đã nghe hết từng lời nói của Minh An, thằng bé chợt cảm thấy không đúng. Rõ là cô đang không vui nhưng lại có thể nói ra những câu nói tình tứ như vậy, giống như đang nói chuyện cùng người yêu đã lâu ngày không được gặp mặt.

"Em cúp máy đây, gặp lại anh sau. Yêu anh."

Minh An vừa tắt máy, quay sang thì nhận được ánh mắt đang nhìn cô chăm chăm của Tiểu Tinh. Tuy thằng bé vẫn còn nhỏ nhưng có thể hiểu được phần nào câu chuyện giữa cô và Tinh Nhật. Ánh mắt của Tiểu Tinh đang không hài lòng vì Minh An lại nói chuyện với ngữ điệu này cùng một người khác, thằng bé dù sao vẫn yêu thương anh trai của mình rất nhiều.

"Chị đang nói chuyện với bạn trai của chị sao? Vậy còn anh trai của em?"

Minh An ngạc nhiên trước câu hỏi này, nhưng đây chưa phải là lúc để cô nói ra tất cả sự thật. Minh An đặt chiếc điện thoại xuống bàn, xoay sang đối diện với Tiểu Tinh, hai tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ của thằng bé, dùng ánh mắt chân thành và đáp lời.

"Chị biết em là một cậu bé hiểu chuyện. Anh ta làm sao có thể so sánh được với anh trai của em?"

Tiểu Tinh rất thương anh trai của mình và cũng rất quý mến Minh An, thằng bé sẽ bằng mọi cách bảo vệ anh trai của mình. Từng chứng kiến Tinh Nhật đau khổ thế nào khi chia tay mối tình đầu đầy sâu đậm, nên Tiểu Tinh không muốn anh trai của mình lại phải chịu cảm giác này thêm một lần nào nữa.

"Anh trai của em cái gì cũng giỏi, chỉ có giành lấy tình yêu là không có chút dũng khí. Nếu chị thật sự yêu anh ấy, thì đừng trêu đùa anh của em."

Sự thật là ai đang trêu đùa ai? Cái gì Tinh Nhật cũng không thổ lộ với Minh An, dù cho cô đã mở lòng với anh đến vậy, điều gì lại khiến anh không dám tranh giành? Trong hồi ức, lần quay trở về này cô sẽ không còn gặp lại Tinh Nhật thêm lần nào nữa. Tất cả sẽ khép lại và cuộc sống của Minh An sẽ sang một chương mới, không còn liên quan hay vướng bận đến anh.

"Chị không trêu đùa anh ấy, chỉ có anh ấy đang chạy trốn chị mà thôi. Được rồi, em muốn đưa chị đến nơi nào?"

Cả hai bắt đầu di chuyển đến một nơi mà Tiểu Tinh muốn đưa Minh An đến. Một con sông nhỏ tĩnh lặng với màu nước trong xanh, có thể nhìn thấy rõ những viên đá bên dưới và cả cá đang bơi lội xung quanh. Minh An nhẹ ngồi xuống bên cạnh bờ, đưa ánh mắt đầy tâm sự nhìn về giữa con sông, cơn gió như đang muốn cùng trò chuyện, nhẹ lướt ngang khiến cô cảm thấy rung lạnh.

"Mùa đông năm nay, chị ước có thể nhìn thấy tuyết."

Tiểu Tinh đứng bên cạnh, ném từng viên đá nhỏ chạy trên mặt nước, từng nhịp từng nhịp cho đến khi chìm dần vào trong nước. Những con chim đang ríu rít trên cây, Minh An đang cố gắng lắng nghe và ghi nhớ. Cô sắp phải rời khỏi đây, từng nơi đã đi qua, từng mảnh ghép của kỷ niệm, Minh An muốn nó trở thành một bức tranh xinh đẹp nhất.

"Chị chưa từng nhìn thấy tuyết sao?"

Ngồi được một lúc, Tiểu Tinh đưa Minh An đến gặp bọn trẻ. Trên tay của bọn trẻ đang cằm một chiếc hộp nhỏ như quà muốn dành tặng cho cô, khung cảnh như đang nói lời tạm biệt. Lần lượt từng đứa trẻ tiến đến trước mặt Minh An và tặng cho cô từng hộp quà mà bọn trẻ đã tự tay chuẩn bị.

"Tuy không phải là những món đồ quý giá, nhưng đều được bọn em tự tay chuẩn bị. Cảm ơn những món đồ mà chị đã cho chúng em."

Minh An nhẹ cúi người, ôm lấy những đứa trẻ giỏi giang, ngoan ngoãn trước mắt mình. Ít ra bọn trẻ còn biết hành động thế này để tạm biệt cô, còn Tinh Nhật vẫn nhất quyết im lặng không chịu nói lời nào. Minh An đã cùng bọn trẻ chơi đùa rất vui, đến khi trời sập tối cô mới cùng Tiểu Tinh trở về nhà. Cảm giác như ngôi nhà trống vắng hơn, không biết lúc cô đi, anh có kịp quay trở về?

Vài ngày sau

Minh An đang đã chuẩn bị xong mọi thứ và đang đợi tài xế đến đón. Nhưng điều mà cô mong chờ nhất là sự xuất hiện của Tinh Nhật, chỉ cần một câu nói của anh thôi, cô chắc chắn sẽ không phiền lòng như lúc này. Minh An đứng trước cổng cùng vài chiếc vali bên cạnh, ánh mắt vẫn trông chờ Tinh Nhật kịp quay về.

"Con đi đường bình an, khi nào đến nơi nhớ gọi điện báo tin cho Bà."

Xe đón Minh An cũng đã đến, cô ôm chặt lấy Bà của Tinh Nhật và Tiểu Tinh để nói lời tạm biệt. Trước khi lên xe, Minh An vẫn cố nán lại, đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của anh, rồi lại thất vọng bước vào xe. Nhưng ở một gốc nào đó, Tinh Nhật đang ngồi trên xe nhìn về hướng của Minh An, anh không đủ dũng khí để nói lời tạm biệt với cô.

[Có giỏi thì anh đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi. Bằng không, tôi sẽ cho anh một trận.]

Chiếc xe của Minh An dần lăn bánh, Bà và Tiểu Tinh vẫn đang hướng mắt nhìn theo, Tinh Nhật cũng chậm rãi lái xe đi theo phía sau. Đi được một đoạn, những bông tuyết đã từ từ rơi xuống, rất nhanh con đường đã trở nên trắng xóa. Lúc này, Minh An đã phát hiện xe của Tinh Nhật đang ở phía sau, cô nhanh chóng bảo tài xế dừng lại và mở cửa bước xuống xe.

"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh có điều gì muốn nói với tôi không?"

Ánh mắt của Minh An đầy mong đợi, nhưng Tinh Nhật vẫn lạnh lùng lái xe lướt ngang cô mà không dừng lại. Minh An cúi mặt nhìn nền đất đang phũ đầy tuyết trắng khi chiếc xe của Tinh Nhật nhẹ nhàng lướt sang cô. Anh có phải quá nhẫn tâm hay không? Chỉ một lời nói tạm biệt cũng khó mở lời đến thế sao? Thà để cho Minh An thất vọng, đáng thương đứng đó cũng không dừng lại để nhìn cô.

"Cô chủ, đừng đứng ngoài trời lạnh, chúng ta nhanh về nhà thôi."

Nghe theo lời của tài xế, Minh An bước vào trong xe, không ngừng ấm ức oán trách Tinh Nhật. Cô hiểu rõ bên trong và bên ngoài con người của anh hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng đối với cô mà anh cũng cần cư xử như vậy sao? Minh An không đòi hỏi anh giữ cô ở lại, chỉ cần một câu chúc bình an thì cô cũng đã mãn nguyện.

"Cái đồ đại ngốc, cái tên đáng ghét, tôi mới không cần quan tâm đến anh."

Tinh Nhật trên xe, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Anh biết rõ hơn ai hết, nếu Minh An trở về sẽ không quay trở lại, anh cũng sẽ không còn gặp được cô. Tinh Nhật muốn cắt đứt tất cả ngay lúc này, như vậy sẽ không có vướng bận, sẽ không suy nghĩ đến, cũng sẽ không chịu cảm giác nuối tiếc. Anh không muốn quá khứ lặp lại, chấm dứt ngay từ đầu sẽ là lựa chọn tốt nhất.

"Tạm biệt Minh An, từ nay cô sẽ không còn xuất hiện trong tâm trí của tôi nữa rồi."

Quay trở về nhà với gương mặt buồn rầu, Bà của Tinh Nhật lo lắng nhìn anh nhưng không hỏi vì đã quá rõ lý do. Nếu là trước đây, anh sẽ vùi đầu vào làm việc để quên đi hình bóng người đã khắc ghi trong tâm trí, nhưng lần này lại chỉ im lặng không làm gì. Cả ngày, Tinh Nhật vẫn không bước xuống lầu, cơm cũng vẫn chưa ăn.

"Tiểu Tinh, lên gọi anh của con xuống ăn cơm."

Minh An cũng đã trở về nhà với sắc mặt không chút vui vẻ, Mẹ của cô nghĩ rằng do đi đường xa nên cô mới mệt mỏi như vậy. Minh An nhanh chóng gọi cho Bà của Tinh Nhật để báo bình an, nhưng rồi người bắt máy lại là Tinh Nhật. Vừa nghe thấy giọng nói của đối phương, cả hai như trầm lặng, chờ đợi mở lời từ người kia. Tiểu Tinh đứng bên cạnh Tinh Nhật, kéo nhẹ vạt áo của anh bảo mau chủ động trước.

"Cô đã về đến nhà rồi sao? Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi."

Cuối cùng cũng nghe được giọng nói của anh, nhưng lại muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện. Minh An hít nhẹ một hơi sâu, tỏ ra bất lực trước tên đại ngốc này. Cô đâu phải bắt anh nói lời tỏ tình, có cần phải khó khăn đến như vậy? Minh An cố gắng bình tĩnh rồi đáp lời của Tinh Nhật.

"Nói với Bà giúp tôi, là tôi đã về đến nhà bình an. Còn anh, là một tên đại ngốc."