Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 46: HÃY ĐỂ ANH NHẬN LẤY NHỮNG VẾT THƯƠNG




Minh An nhìn sang phía bên kia đồi là bóng dáng của Lam Chi đang vui cười bên bạn của cô ấy. Minh An liền hiểu ra vấn đề, Chí Thần không chỉ đến để chăm đàn bò sữa của anh mà còn đang trông chừng cô gái nhỏ Lam Chi. Minh An tiến sát gần Tinh Nhật, nhẹ đẩy vào tay anh rồi đưa ánh mắt về hướng của Lam Chi.

"Hình như chúng ta đang làm phiền đến cậu ấy, vậy mà còn tỏ thái độ né tránh."

Tình cảm của Lam Chi dành cho Chí Thần anh đều cảm nhận được, nhưng để giải thích rõ cảm giác của anh dành cho Lam Chi thì bản thân Chí Thần không thể nói rõ. Bản thân Chí Thần thích sự chinh phục và tìm kiếm một tình yêu kết chặt, không điều gì có thể ngăn lại. Nó sẽ bình yên như những con sóng nhỏ, nhưng sẽ có lúc dữ dội như từng cơn sóng lớn ngoài biển khơi.

"Nói bậy bạ cái gì đấy? Tôi là đang bận chăm sóc đàn con thơ của tôi, hai người còn có thời gian hẹn hò xuyên làng sao?"

Lam Chi quá đặt tình yêu cho Chí Thần, nên khiến anh dần cho đó là hiễn nhiên và không coi trọng, bản thân Chí Thần cũng muốn bảo vệ và không muốn phụ cô gái nhỏ Lam Chi này. Tình yêu của Lam Chi dành cho Chí Thần một cách trong sáng và quá lệ thuộc, nó sẽ khiến cô ấy bị tổn thương và đau khổ gấp ngàn lần nếu chuyện tình này không có một kết thúc đẹp.

"Nếu thật sự muốn đáp lại tình cảm của Lam Chi thì hãy can đảm lên, cậu đâu phải là một tên hèn nhát."

Tinh Nhật đặt tay lên vai của Chí Thần mà khích lệ, nhưng Chí Thần thì không nghĩ vậy. Nó không dễ dàng như dùng lời nói, mọi hành động đều có thể khiến Lam Chi bị tổn thương. Một điều quan trọng, nếu như chấp nhận rồi lại từ bỏ thì cô ấy sẽ trở thành thế nào? Không chắc chắn được điều gì, Chí Thần không dám mạo hiểm.

"Cậu lo chuyện của cậu trước đi. Chuyện của tôi không phải nói được là được, nó phức tạp hơn những gì người ngoài nhìn thấy."

Minh An không rõ về việc này nên chỉ đứng bên cạnh lắng nghe và quan sát, nhưng xem ra cô gái Lam Chi này còn khó khăn và bế tắc hơn cả cô trong chuyện tình yêu. Nếu Lam Chi yêu một người cũng đáp lại tình cảm của cô ấy, thì chắc chắn cô ấy sẽ là người hạnh phúc nhất. Một cô gái hiền lành, một lòng vì tình yêu lại không nhận được tình yêu đích thực cho bản thân mình.

"Chúng ta về thôi Tinh Nhật, để anh ấy ở lại tiếp tục công việc đi."

Trên xe đi về nhà, Minh An có chút buồn lòng về chuyện của Chí Thần và Lam Chi nhưng cũng không giúp ích được gì. Suy nghĩ xong, lại đưa tay sờ lấy mái tóc của bản thân, xem xét một lúc cô liền quay sang nói với Tinh Nhật. Anh đang lái xe nên khá tập trung nhìn về phía trước.

"Tóc của tôi đã dài rồi, tôi muốn cắt tóc."

Nếu bảo là nam thì chắc chắn Tinh Nhật sẽ đưa cô đến tiệm làm tóc ngay, nhưng anh thật sự không biết tiệm làm tóc nữ ở đâu. Nhìn sang Minh An, đúng là tóc của cô đã dài gần đến lưng. Minh An vẫn đang nhìn anh chăm chú, chớp chớp đôi mắt chờ đợi câu trả lời và rồi phải nói sự thật cho cô nghe.

"Nếu là tiệm làm tóc nữ, thì tôi thật sự không biết nó ở chổ nào đâu Minh An."

Trong tích tắc, Minh An đã ngồi ngoan ngoãn trên ghế, hai tay đặt ngay ngắn trên gối, không dám cử động. Chỉ là cắt ngang mái tóc, nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Tinh Nhật hít một hơi sâu, dùng chiếc lược cố định lại mái tóc cho Minh An, nhẹ nhàng đưa kéo, đôi tay linh hoạt cẩn thận từng nhấp cắt. Tiểu Tinh cũng phụ trợ, di chuyển đủ hướng để xem đã chuẩn nếp hay chưa.

"Rất ổn, không có vấn đề nào phát sinh."

Tinh Nhật tiếp tục di chuyển sang trước mặt của Minh An, giúp cô chỉnh lại phần mái tóc phía trước. Nhưng Minh An lại làm ra những biểu cảm để trêu chọc anh, hết phồng má lại chu chu môi xinh, rồi cười thích thú. Ánh mắt tập trung của Tinh Nhật khiến Minh An có phần say đắm và bị cuốn hút.

"Nếu có một người yêu như anh, tôi sẽ không cần phải làm gì cả."

Minh An đã ra tín hiệu, nhưng Tinh Nhật lại không nhanh đáp lại. Anh mang gương soi cho Minh An sau khi đã cắt xong, cũng không tệ, nhưng có chút ngắn hơn so với mái tóc cũ của cô. Cảm giác như gương mặt đã tăng cân một chút, trông Minh An rất xinh yêu. Cô liếc lên nhìn mái tóc của Tinh Nhật, liền cũng muốn giúp anh cắt phần mái tóc phía trước.

"Tôi thấy, tóc của anh cùng dài hơn rồi đấy. Nào, để tôi giúp anh cắt tóc."

Tinh Nhật nhanh chóng buông kéo chạy khỏi, anh không muốn phải vừa làm việc lại phải đội mũ. Chạy một lúc, Minh An đã bị vấp ngã, anh hốt hoảng chạy đến đỡ cô, nhưng đó chỉ là một cú lừa. Tinh Nhật lập tức đứng lên, Minh An nhanh chóng kéo cánh tay anh giữ lại. Cả hai vờn nhau qua lại thì Minh An bị trượt chân, kéo theo Tinh Nhật ngã xuống nền đất. Anh nhanh phản xạ, đưa tay đỡ lấy phần phía sau đầu của Minh An.

"Đã bảo là để tôi giúp anh mà."

Minh An vẫn không từ bỏ, liền đưa tay vuốt lấy phần mái tóc phía trước của Tinh Nhật, nhẹ nhàng cắt cẩn thận trong khi cả hai vẫn giữ nguyện tư thế trên nền đất. Anh chỉ biết thở dài bất lực, nằm yên đó để cho cô muốn làm gì thì làm. Tiểu Tinh nghe thấy tiếng động, liền chạy đến xem thì chứng kiến khung cảnh này.

"Hai người đừng có hành động như vậy trước mặt trẻ con."

Với gương mặt cứng nhắc, lạnh lùng của Tinh Nhật cô muốn mái tóc giúp anh trông dễ chịu và đáng yêu hơn và cuối cùng, không ngoài dự đoán, mái tóc của Tinh Nhật đã bị Minh An làm thành rất buồn cười. Nếu không nhờ gương mặt bù lại thì Tinh Nhật khó mà rời khỏi nhà để ra bên ngoài.

"Cô đã hài lòng chưa? Đã đúng ý của cô hay chưa?"

Giọng điệu trêu chọc của Tinh Nhật khiến Minh An không những hài lòng, mà còn can đảm dám sờ vào má của anh như đang cưng nựng cún. Hai tay còn cả gan choàng vào cổ của anh, nghiêng đầu qua lại mỉm cười thích thú. Tinh Nhật nhẹ đỡ Minh An đứng lên, giúp cô phủi lớp bụi bám trên cánh tay, rồi tịch thu chiếc kéo trên tay. Tiểu Tinh chỉ lén cười, không dám cười trước mặt của anh vì sợ ăn mắng.

"Trông anh rất tuyệt luôn đấy, tôi không nói dối đâu."

Bản thân anh lo sợ sẽ làm hư mái tóc của Minh An, nhưng cô thì lại thích thú trước thành phẩm mà cô làm ra cho mái tóc của anh. Tinh Nhật bất lực nhìn vào gương, đúng là đã bớt đi sự cứng nhắc, nhưng nó trông rất buồn cười. Ngay cả mái tóc mà Tinh Nhật cũng mặc cho Minh An muốn xử lý thế nào tùy thích, không còn ai chiều cô đến mức này.

"Cô bảo tôi phải làm sao đối diện với mọi người? Chắc chắn tôi sẽ thành một tên hề kỳ lạ."

Minh An đã phát hiện ra bàn tay bị trầy của Tinh Nhật, cô nhanh chóng kéo anh ngồi xuống, cẩn thận chăm sóc vết thương và băng bó gọn gàng. Không biết đã có bao nhiêu vết thương trên người của Tinh Nhật, những vết sẹo vẫn còn mờ thấy, cuộc sống của anh chắc chắn đã rất vất vả.

"Nếu tôi nghịch ngợm đến bị ngã thì cứ để cho tôi ngã, anh không cần đỡ thay cho tôi đâu. Bàn tay đã có rất nhiều vết sẹo."

Minh An nhẹ chạm vào những vết sẹo trên bàn tay của Tinh Nhật với vẻ mặt xót xa, bản thân cô luôn được bao bọc không để xuất hiện một vết xướt huống chi là để lại sẹo. Minh An đặt bàn tay của anh nằm trọn trong hai bàn tay bé nhỏ của cô, hành động trân trọng và nâng niu này, chưa có ai làm cho anh trước đây.

"Tôi đã có rất nhiều vết sẹo, thêm vài vết nữa cũng không sao. Giống như trang giấy trắng đang được họa tiết lên để trở thành một bức tranh hoàn thiện."

Ý của Tinh Nhật, Minh An hãy tiếp tục là trang giấy trắng, điều kiện để những họa tiết được hình thành. Không có giấy trắng, họa tiết sẽ không thể nổi bật trước mọi ánh nhìn của những người thưởng thức. Nhưng để cả hai cùng kết hợp lại cần đến bàn tay của người họa sĩ. Nếu về lý lẽ, Minh An sẽ không nói lại anh, cô chỉ dịu dàng mà đáp lời.

"Vậy hãy để thời gian là người họa sĩ, biến những họa tiết trở nên đẹp nhất trên bề mặt giấy trắng."