Trong căn phòng nhỏ, Minh An đang nằm im lặng trên giường, chăn đắp kín người, đôi mắt cô nhìn lên trần nhà. Tinh Nhật lại đang ngủ bên cạnh, dưới nền nhà. Một tay đặt phía sau gáy, kê cao đầu nằm. Đây là lần đầu tiên, cô ở cùng một người con trai và còn ngủ chung một phòng, nên cảm giác rất khó diễn tả. Minh An liếc xuống Tinh Nhật đang nằm bên dưới, cô nhẹ nghiêng người, nhìn anh chăm chú một lúc lâu.
[Sao anh ấy có thể ngủ được vậy?]
Minh An quay chở người lại, không cách nào khiến cô chợp mắt được. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng kêu của thú rừng, rồi âm thanh lạ xuất hiện vào đêm khuya. Minh An nhìn ra hướng cửa sổ, cảm giác như trời sẽ sắp mưa. Cô đặt tay kê ở gối, nghiêng người nhìn Tinh Nhật đang đều đều hơi thở. Minh An khẽ đưa ngón tay xuống phía anh, sờ vào sóng mũi cao vút của Tinh Nhật, liền bị anh nhanh bắt lại.
"Cô cứ quậy như vậy, làm sao tôi ngủ được?"
Minh An vội rút bàn tay lại, nhưng Tinh Nhật đã giữ rất chặt, không cho cô thoát. Nhận ra khung cảnh ngượng ngùng này, anh mới chịu buông tay cô. Còn nghĩ rằng anh đang ngủ say, nhưng không ngờ anh cũng không thể chợp mắt như Minh An. Vì thế, cả hai đã nằm như vậy và nói chuyện cùng nhau.
"Anh may mắn thật đấy, có những người đồng hành tuyệt vời như vậy. Còn tôi, cả đời này chắc cũng không có được."
Minh An khẽ cười khổ với chính lời nói của mình. Những người đã từng là bạn của cô, đều tiếp cận cô với mục đích dựa dẫm, lấy tiếng và vì tiền. Những hành động giả tạo, những lời nói dối trá, những gương mặt không thành thật, cô gặp đến phát chán. Cô chỉ cần có một người bạn cùng cô đồng hành, cùng chia sẻ, cùng vui chơi, chỉ cần như vậy nhưng lại rất khó để có được.
"Tôi còn nghĩ, cô thì còn thiếu thứ gì? Cuộc sống như cô, không phải ai muốn cũng có được, nên cô hãy biết trân trọng."
Tinh Nhật thật sự là dạy cho cô rất nhiều điều, những điều mà Minh An sẽ không bao giờ để chúng xuất hiện trong tiềm thức của cô. Một cuộc sống kiêu ngạo, tự tại của Minh An luôn xây dựng từng ngày, giờ đã tan biến như lâu đài cát bị sóng biển cuốn trôi. Dù có xây cao đến đâu, nó cũng sẽ bị nhấn chìm.
"Anh đã từng yêu, vậy anh đã trải qua cảm giác bị phản bội chưa Tinh Nhật?"
Tinh Nhật ngước nhìn lên phía Minh An, gương mặt của cô vẫn nở một nụ cười bi thương. Anh không biết, đó có được xem là một sự phản bội hay không? Nhưng khi anh quay lại, bạn gái đã nói lời chia tay và đi theo một người con trai khác. Đó là mối tình đầu của Tinh Nhật và cũng là mối tình mang lại rất nhiều cảm xúc. Đau có, buồn vui cũng có và thất vọng cũng không thiếu.
"Vậy cô đã từng trải qua điều đó chưa?"
Đôi mắt của Minh An lập tức long lanh ánh nước, cô thật sự rất yêu Nhiên Viễn, nhưng chính anh ta đã đạp đổ tất cả và sẽ bao giờ có sự tha thứ nào dành cho anh ta. Minh An không muốn để bản thân đáng thương trước mặt người khác, cô vội lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, nếu nói ra chuyện này anh cũng sẽ không tin.
"Rồi. Cảm giác rất đau, đau như chết đi. Anh đang cười nhạo tôi đúng không? Tôi cũng đang cười nhạo bản thân mình đây, đó là điều ngu ngốc nhất trong cuộc đời tôi."
Nước mắt vẫn không thể kiểm soát, nó liên tục rơi xuống. Minh An cố gắng cười lên, bàn tay không ngừng lau sạch những giọt nước mắt. Tinh Nhật đã bất ngờ với điều này, mỗi người đều có gương mặt yếu đuối, chỉ là họ không thể hiện ra bên ngoài hoặc đang cần một người phù hợp để giải tỏa tất cả những cảm xúc đang bị dồn nén.
"Nếu muốn, thì cứ khóc đi. Tôi sẽ làm chiếc gương cho cô, xem như cô đang nhìn vào gương và khóc với chính mình."
Rõ ràng chỉ là muốn cùng anh nói chuyện, nhưng cô lại để anh nhìn thấy mặt mềm yếu của Minh An. Một Minh An kiên cường đã phải chịu thua, cô khóc cho ra hết tất cả những ấm ức, không cam tâm. Tinh Nhật chỉ nhìn cô với gương mặt xót xa, anh nằm bên cạnh dõi theo. Anh không hiểu những gì mà Minh An đã trải qua, nhưng cô chắc đã rất đau khổ và đã mất niềm tin.
"Anh biết không, tôi đã đặt hết niềm tin mà tôi có được trao hết cho họ, nhưng đó chỉ là việc khiến họ chê cười và cười nhạo tôi thôi."
Từng hạt mưa đã bắt đầu rơi xuống, như một sự đồng cảm với Minh An. Tinh Nhật lắng nghe cô như thay thế một người bạn mà Minh An luôn ao ước. Tiếng sấm cũng bắt đầu vang lên, nó đã khiến cô giật mình và sợ hãi. Tinh Nhật vội ngồi lên trên giường, dùng hai bàn tay áp vào hai tai của Minh An. Cô đã thật sự bỏ hết tất cả những lớp sắt thép, từng chiếc gai nhọn trên người, mà cô luôn trang bị. Đối diện với anh, cô chỉ là một Minh An yếu mềm và không sức phản kháng.
"Có phải anh cũng sẽ như vậy với tôi không? Khi tôi quay lại thành phố, anh cũng sẽ quên tôi đúng không?"
Ánh mắt đỏ hoe của Minh An cứ nhìn Tinh Nhật mà chờ đợi câu trả lời. Một người tốt như anh, có thật sự đang tồn tại bên cạnh cô? Hay tất cả chỉ là một giấc mơ dài của Minh An? Những gì anh đã làm, cô luôn ghi nhớ và sẽ luôn trân trọng. Nhưng cô cần một sự chắc chắn, rằng anh sẽ không giống như bọn họ, anh sẽ thật lòng đối tốt với cô và sẽ không bao giờ phản bội cô.
"Minh An, cô cảm nhận được mà đúng không? Tôi không dám hứa hay chắc chắn với cô điều gì, nhưng tôi không phải là bọn họ."
Minh An liền ôm lấy Tinh Nhật mà khóc nức nở, đây là cảm xúc thật của cô, không có mục đích, nó không được tính toán trước hay vì cô trùng sinh, nên mới hành động như vậy. Tinh Nhật đưa bàn tay, vuốt nhẹ vào gáy của Minh An mà an ủi, anh không biết hành động này có đúng hay không? Nhưng một khi anh đã bước chân vào, thì không bước ra được. Tiếng sấm vẫn vang lên trong cơn mưa, anh ôm lấy thân hình của Minh An mà sưởi ấm. Từng nhịp đập, từng hơi thở của cả hai đang hòa trộn vào nhau.
"Cảm ơn anh Tinh Nhật, cảm ơn anh đã lắng nghe tôi."
Tinh Nhật còn hơn cả một người bạn để cô tâm sự, không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hiện tại họ không muốn để vuột mất nhau. Một người cần bảo vệ, một người sẽ bảo vệ, anh sẽ lắp đầy những tổn thương và mất mát, anh sẽ cho cô thứ mà cô ao ước và mong muốn. Minh An khóc đến ngủ thiếp đi trong lòng của Tinh Nhật, nhưng đôi tay cô vẫn đang nắm chặt vào áo của anh. Tinh Nhật cũng không nỡ buông cô ra, anh tựa lưng vào thành giường và họ giữ nguyên tư thế đó cho đến sáng.
Sáng hôm sau
Minh An chớp nhẹ đôi mắt, không nhìn thấy Tinh Nhật nằm bên dưới. Cô nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, rồi phát hiện bản thân đang nằm trên người của anh, vòng tay của Tinh Nhật vẫn không rời khỏi cô một giây nào. Minh An không dám cử động, vì chỉ cần động nhẹ thì sẽ cảm nhận được ngay thứ đang cộm ở dưới hông của cô.
[Sao đêm qua, mình lại ôm anh ấy mà ngủ như vậy? Giờ thì phải làm sao đây, hay mình tiếp tục giả vờ ngủ?]
Tinh Nhật nhẹ cử động người, Minh An lập tức nhắm chặt mắt như vẫn chưa thức giấc. Anh khẽ nhíu mày, rồi nhìn xuống cô đang áp má vào ngực anh, Minh An còn đang nằm gọn giữa hai chân của anh, nên rất khó để cử động và di chuyển. Ngủ cả đêm với tư thế đó, Tinh Nhật cũng đã tê hết cả người, nhưng cảm giác lại ngủ ngon hơn khi ở một mình.
[Ngủ ngon như vậy, chắc đã giải tỏa hết cơn ấm ức rồi.]
Minh An nhẹ xoay người, rồi giả vờ lăn khỏi người của Tinh Nhật, cô vẫn giả vờ như còn đang ngủ, nghiêng người hướng vào vách tường. Tinh Nhật nhẹ nhàng di chuyển xuống giường, nhẹ khởi động lại các khớp trên cơ thể, rồi sắp xếp lại chăn gối bên dưới. Sau đó, anh di chuyển ra bên ngoài để vệ sinh cá nhân. Anh vừa rời khỏi, Minh An lập tức xoay người lại, thở một hơi an tâm, như vậy sẽ đỡ ngại hơn cho cả hai.
"Mình đúng là thông minh, nhưng lại có một chút tiếc nuối."