Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 30: TÌNH CẢNH KHÓ XỬ




Cuối cùng, Minh An cũng được về nhà, bộ trang phục cũng không còn lành lặng. Nhưng ngày mai, cô không được phép đi cùng gia đình chú rể để đón cô dâu, vì Dì Hạ đã dặn dò trước khi Minh An và Tinh Nhật cùng nhau ra về. Tuy vậy, cô vẫn được tham gia lễ cưới chính thức vào ngày mai.

"Đúng là một ngày không may mắn của mình, chiếc váy này mình phải đặt trước cả tháng mới có được, giờ thì không khác nào đồ bỏ đi."

Tiếng gõ cửa khiến Minh An giật mình, cô vẫn còn đang trong phòng tắm, còn chưa kịp mặc lại đồ. Cô choàng tạm chiếc khăn tắm, rồi đứng áp tai ở cửa. Minh An phải hỏi trước là ai đang ở bên ngoài, thì mới lựa chọn mở cửa hay không.

"Là ai vậy? Có việc gì không?"

Giọng nói của Tinh Nhật cất lên, Minh An liền giữ chặt tay nắm cửa. Với bộ dạng này, chắc chắn không thể nào mở cửa. Tinh Nhật chỉ là mang thuốc thoa vết muỗi đốt cho Minh An, vì lúc nảy cô đã cho anh xem cánh tay nổi mẫn đỏ của mình.

"Tôi mang thuốc thoa cho cô, không phải là bị muỗi đốt sao?"

Minh An từ từ mở cánh cửa, nhưng chỉ nép một bên, đưa mỗi gương mặt ra nhìn anh. Tinh Nhật cảm thấy hành động của cô, cứ thần thần bí bí, nên có cảm giác kỳ lạ. Nhưng rồi cũng đưa cho cô tuýp thuốc thoa, rồi quay trở về phòng của anh. Minh An đóng cánh cửa lại, thở một hơi nhẹ nhõm.

"Anh ấy còn chưa thay trang phục, đã mang thuốc sang đây."

Ngày hôm sau

Đến giờ tham dự hôn lễ, Minh An cùng Bà của Tinh Nhật và Tiểu Tinh sang bên nhà Dì Hạ. Vì vẫn còn khá sớm, nên Minh An đã đi một vòng để tham quan. Còn có cả một vườn hoa lớn bên cạnh nhà, nhìn thì đã nhận ra ngay, đây là loại hoa được nhập về. Minh An có chút ngạc nhiên, hóa ra gia thế của gia đình Dì Hạ cũng không đơn giản.

"Hoa này, rất khó trồng với thời tiết ở đây, nhưng mỗi bông hoa đều rất tươi tốt. Dì Hạ trồng được bằng cách nào vậy?"

Từ khi đến vùng đất có nhiều loại hoa này, Minh An bắt đầu cảm thấy có hứng thứ với việc thưởng thức hoa. Cô đi quanh khu vườn hoa, mỗi bông hoa đều nở rực dưới ánh nắng, còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Nhưng linh cảm mách bảo, cô không được chạm vào những bông hoa này, nếu không sẽ lại tạo thêm ấn tượng xấu.

"Minh An, vào trong dự tiệc thôi con. Đã đến giờ rồi."

Bà của Tinh Nhật bước ra vườn hoa, gọi Minh An trở vào trong. Cô đang ngồi ngắm những bông hoa với cự ly gần, để tập trung quan sát cấu trúc của hoa và ngửi lấy mùi thơm của chúng. Nghe thấy giọng nói của Bà Tinh Nhật, Minh An lập tức đứng lên, đi vào bên trong cùng Bà.

"Con đến ngay đây."

Vừa nhìn thấy Tinh Nhật, cô đã nhận ra ánh mắt thoáng buồn của anh. Liếc sang bên cạnh, chính là cô bạn gái cũ đang đi song song với Tinh Nhật. Họ đã học cùng nhau từ lúc bé, anh đã đem lòng thích cô bạn thân này của mình, cả hai cũng từng cho nhau một cơ hội. Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn chọn chia tay Tinh Nhật và quen người con trai khác. Cô ấy không có cảm giác thích anh như anh vẫn luôn thích cô ấy.

[Thì ra, họ gặp lại nhau trong tình cảnh này. Trước đây, mình đã không quan tâm đến việc này, cũng không tham gia vào hôn lễ.]

Minh An lập tức tiến lại chổ của Tinh Nhật đang đứng, gương mặt của anh vẫn giữ được biểu cảm điềm tĩnh và bình thường, nhưng ánh mắt sẽ không bao giờ biết nói dối. Hôm nay, trông Minh An còn xinh đẹp hơn cả tối qua. Cô bạn gái cũ, đã nhìn thấy Minh An đang nói chuyện cùng Tinh Nhật, cô ấy có chút sượng mặt.

"Buồn gì chứ? Mau vào trong thôi."

Nhưng đây lại là tình cảnh gì? Người cũ và người mới đang cùng ngồi cạnh nhau, Minh An và Tinh Nhật vẫn bị cô gái kia chen ngang ngồi ở giữa. Nhưng đối diện, lại là cô bạn gái cũ của anh và bạn trai mới của cô ấy. Cả bàn ăn đang tỏ ra một không khí ngượng ngùng và khó xử. Trước mắt anh, là hành động thân mật của bạn gái cũ và bạn trai mới của cô ấy. Bên cạnh, lại là cô gái đang bám lấy anh không buông tha.

"Cậu hiện tại thế nào rồi? Công việc vẫn tổt chứ?"

Cô bạn gái cũ của Tinh Nhật đã mở lời trước, nhưng lại hỏi về công việc của anh. Anh bạn trai mới của cô ấy, lại đang nhìn chăm chăm vào Minh An. Tinh Nhật đã nhận ra và hiện tại, người anh đang để tâm chỉ có mỗi Minh An. Tinh Nhật dứt khoát đứng lên, rời khỏi ghế ngồi của mình và sang đổi vị trí với người đang ngồi cạnh Minh An, cô cũng khó hiểu, nhưng cũng không bận tâm.

"Công việc của mình vẫn rất tốt, cảm ơn cậu."

Cô bạn gái lại sượng mặt một lần nữa, ánh mắt liền chuyển sang nhìn Minh An. Từ khi chia tay bạn gái cũ, Tinh Nhật không bắt đầu với một mối quan hệ mới, nên mọi người đều cho rằng, trong tâm anh vẫn chưa xóa bỏ được hình ảnh của bạn gái cũ. Vì thế, mà bạn gái cũ của anh cũng tin là như vậy. Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Minh An đã khiến cho cô ấy có chút không thoải mái. Hành động giữa anh và Minh An, không giống như những người bạn bình thường.

"Đây là bạn gái của cậu sao Tinh Nhật? Cô ấy, nhìn không giống như người ở đây."

Bạn trai mới của cô ấy, vẫn không rời mắt khỏi Minh An, nhưng tay của anh ta, vẫn đang đan tay với bạn gái của mình. Cô ấy lúc này mới nhận ra điều này, mọi người như đang tập trung chú ý vào Minh An. Tinh Nhật nhìn về anh ta, rồi nhìn sang Minh An. Cô cũng đưa mắt nhìn anh, xem Tinh Nhật sẽ trả lời như thế nào?

"Cô ấy, còn hơn cả bạn gái của tôi."

Câu nói có vẻ rất ngọt ngào và tình tứ. Nhưng Minh An là người hiểu rõ nhất, là anh lại đang bắt đầu trêu cô. Hàm ý sâu xa của Tinh Nhật, là anh phải chăm sóc cho cô còn hơn cả chăm sóc cho bạn gái trước đây. Phải luôn bảo vệ và đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Minh An. Chỉ cần cô bị mất một sợi tóc, anh cũng có nguy cơ, bị Ba của Minh An treo lên hành hình.

"Vậy còn cô gái này, bị anh bỏ rơi rồi sao?"

Anh ta lại chuyển sang cô gái đeo bám Tinh Nhật, xém chút nữa cô ta đang quăng cho anh ta chiếc nĩa trên bàn ăn. Vừa xấu hổ, vừa mất mặt, cô ta chỉ biết hậm hực mà liếc nhìn Minh An. Trước câu trả lời của Tinh Nhật, Minh An đạp một phát vào chân anh, vì tội dám trêu cô ở đây. Tinh Nhật gồng nổi cả gân cổ, vì đang cố chịu đau, do gót giầy nhọn của Minh An đạp vào chân.

"Này anh trai, tôi thấy anh nên quan tâm đến bạn gái của mình, thay vì đi hỏi chuyện của người khác. Biểu cảm của cô ấy, đang không tốt đấy."

Minh An không phải không nhận ra ánh mắt của anh ta luôn nhìn chằm chằm mình, chỉ là không muốn liên quan đến chuyện này và loại người như anh ta. Cô bắt đầu chăm sóc cho Tinh Nhật, hết chỉnh áo, lại đến gấp thức ăn, còn nói chuyện vui vẻ với anh. Minh An xem những người xung quanh là vô hình và chỉ tập trung đến hai nhân vật chính trong hôn lễ ngày hôm nay.

"Cô dâu thật sự rất xinh đẹp, trông họ vô cùng hạnh phúc."

Minh An cảm thán xong, liền xoay sang Tinh Nhật và cười híp mắt với anh. Tinh Nhật đã bị cướp hồn trong giây phút này, anh uống một ngụm nước để lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt cô bạn gái cũ, lại luôn nhìn về phía của Tinh Nhật, một sự đố kỵ đang chạy trong suy nghĩ của cô ấy. Mọi hàng động mà Minh An dành cho Tinh Nhật như là một cặp đôi đang hẹn hò và ánh mắt của anh chỉ đang tập trung lên gương mặt của Minh An.

"Ngồi yên, con ong đang đậu trên tóc của cô đấy Minh An."

Có thể do cô vừa từ vườn hoa ra, nên mùi hương của hoa vẫn còn lưu lại trên tóc và con ong đã bị thu hút bởi hương thơm. Minh An cũng ngoan ngoãn ngồi im lặng, cuối đầu về phía anh để Tinh Nhật giúp cô. Lần trước bị ong đốt, đã để lại cho cô nổi ám ảnh. Tinh Nhật nhẹ đẩy con ong bay đi, đồng thời không làm rối tóc của Minh An. Tinh Nhật còn tinh tế, vuốt nhẹ mái tóc về nếp cũ giúp Minh An.

"Ong luôn thích những thứ ngọt ngào, đúng không?"