Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 26: KHÔNG DỖI NHƯNG THÍCH ĐƯỢC DỖ




Minh An đơ người nhìn Tinh Nhật, cô cũng bất ngờ trước biểu cảm này của anh. Hiện tại, anh đang lo lắng và sợ hãi trước mắt cô. Tinh Nhật xoay lưng lại, quỳ hẵn một chân xuống nền đất, như ra hiệu muốn cõng Minh An về nhà. Minh An vẫn chưa trách anh xong, nên không muốn làm theo.

"Tôi tự đi về được, không cần phải cõng."

Tinh Nhật lập tức giữ tay Minh An lại, không để cô rời khỏi tầm mắt của anh lần nữa. Cô bị lực tay của anh kéo chặt lại, đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn anh. Trứng gà đang ở phía dưới, nguẩy chiếc đuôi nhỏ, đưa mắt nhìn cả hai. Chỉ cần động nhẹ, là chắc chắn sẽ chạm môi nhau.

"Được rồi, cõng thì cõng, mạnh tay làm gì?"

Tinh Nhật từ từ thả lòng lực tay, rồi cõng Minh An về nhà. Tuy trời rất tối, nhưng anh đã quen địa hình ở đây, nên có thể đi dễ dàng hơn Minh An. Cảm giác rất lâu về đến nhà, nên Minh An đã ngủ gục trên vai của Tinh Nhật. Hơi thở của cô, cứ đều đều thở vào cổ của anh.

Quán ăn

Cô ta đang thảnh thơi, nghe thấy bước chân của Tinh Nhật trở về, liền vội vàng nhập vai. Nhưng điều cô ta không ngờ, trên vai anh đang cõng Minh An và cả Trứng gà đã sạch sẽ, đang vào chổ của mình ngủ. Cô ta định lên tiếng, thì bị Tinh Nhật ra hiệu im lặng. Anh đưa Minh An lên phòng, lau sạch đôi chân cho cô, rồi đắp chăn cẩn thận.

"Cũng đã khuya rồi, để anh đưa em về, đợi anh lấy xe."

Không để cô ta đáp lời, Tinh Nhật liền đi lấy xe. Cuối cùng, vẫn không đạt được mục đích. Cô ta hậm hực, đá chân vào chiếc ghế để hả giận. Nhưng vẫn muốn mang chiếc áo của Tinh Nhật về nhà, nhưng anh cũng không có ý định lấy lại chiếc áo.

Ngày hôm sau

Minh An đã thức dậy, nhưng chỉ nằm trên giường, suy nghĩ về chuyện đêm qua, đúng là quá nguy hiểm. Những thợ săn, đã bắn một con mèo rừng, ngay sát vị trí của Minh An đang trốn. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lần theo ánh sáng le lói, rồi tránh bọn họ, khi đến xem xét con thỏ.

"Một chút thôi, là mình sẽ đi vào cỏi chết một lần nữa."

Chuẩn bị xong, Minh An xuống bên dưới nhà phụ giúp cho Bà của Tinh Nhật. Cô vẫn chưa hết dỗi anh, nên không muốn nhìn mặt, cũng không nói chuyện. Anh có muốn giúp, cũng bị cô từ chối. Bà của Tinh Nhật cảm thấy khác lạ, nên đã hỏi Tinh Nhật.

"Con lại chọc giận Minh An sao?"

Tiểu Tinh bên cạnh cũng đang hóng chuyện, Tinh Nhật cũng không biết phải giải thích thế nào. Đúng là lỗi của anh, nhưng nói ra sẽ khiến Bà lo lắng hơn. Nên anh chỉ lấy đại một lý do, rồi đáp lời với Bà.

"Không có chuyện gì đâu, dỗi một chút là sẽ hết ngay thôi."

Tiểu Tinh nhanh chóng chạy ra phía của Minh An, đang ngồi lau bát đĩa. Tiểu Tinh mang hết những gì mà Tinh Nhật vừa nói, kể lại cho cô nghe. Minh An chắc chắn sẽ không dễ dãi như mọi lần, không thể để cho anh nghĩ, bản thân cô chỉ thích dỗi, chỉ cần được dỗ là sẽ bỏ qua.

"Anh ấy còn dám nói như vậy sao? Được rồi, tôi sẽ anh xem, dỗi một chút là như thế nào?"

Tinh Nhật chỉ cần vừa đến gần cô, Minh An lập tức tránh đi nơi khác. Ngồi ăn cũng không ngồi cạnh hay đối diện với anh. Bảo làm gì cũng không trả lời, nói thế nào cũng không đáp lại. Lần này, xem ra là dỗi thật rồi. Tinh Nhật không thể chịu được thái độ này của Minh An dành cho anh.

"Đừng có tránh né tôi, vẫn còn giận chuyện hôm qua sao?"

Minh An đang bị Tinh Nhật áp vào tường, không cách nào rời đi được. Gương mặt giận dỗi thể hiện rõ trên gương mặt của Minh An, cô cũng không nhìn vào mắt anh để trả lời. Tinh Nhật nhẹ giọng nhất có thể, bản thân biết đó là lỗi của anh, nên phải chiều theo ý của Minh An.

"Mau tránh ra, tôi còn đi làm việc."

Cô bắt đầu dùng tay, đẩy người anh ra. Nhưng Tinh Nhật cứ giữ chặt tay cô lại. Giằng co qua lại một lúc, Minh An đưa răng, cắn mạnh vào cổ tay của Tinh Nhật. Nhưng anh không phản ứng, chỉ nhăn nhó mà đứng chịu đựng. Cô ngước lên nhìn anh, cả hai chạm mắt nhau một lúc, rồi Minh An thả tay của Tinh Nhật ra.

"Đã hết giận chưa? Hay còn muốn đánh thêm nữa?"

Nếu hết giận nhanh như vậy, thì anh sẽ bảo cô dễ dãi. Minh An không muốn bị cho như vậy, nên nhất quyết không hết giận ngay. Bữa tối, Minh An cũng không chuẩn bị cho anh, mà chỉ ngồi ở sofa xem tivi. Nhưng tin tức về công ty của tên bạn trai của liên tục xuất hiện, khiến cô giận cộng thêm khó chịu.

[Truyền thông mạnh như vậy, là nhờ ai? Tôi sẽ cho anh thu lợi thêm một thời gian, rồi sau đó bắt anh trả nợ lẫn lãi.]

Tinh Nhật phải tự nấu bữa tối, anh còn dùng đến chiêu này. Cố ý để dầu bắn lên tay, rồi la lớn lên. Minh An nghe thấy, lập tức quăng bỏ tất cả, rồi chạy vào bếp xem xét. Cô cầm lấy tay của Tinh Nhật để kiểm tra, đúng là đã bị bỏng, nhanh sơ cứu cho anh và băng bó lại vết bỏng.

"Vẫn còn quan tâm đến tôi, vậy mà vẫn muốn dỗi."

Minh An nhớ lại, nên lập tức rời khỏi. Nhưng không nhanh bằng anh, liền bị Tinh Nhật bế lên đặt trên ghế. Biết cô chưa ăn, nên anh đã chuẩn bị sẵn chén đũa cho Minh An. Làm sao có thể chống lại chiếc bụng đang đói? Minh An đành ngồi ăn cùng anh.

"Ai bảo anh cứ thích gây chuyện với tôi? Tôi không có dễ dãi bỏ qua cho anh chuyện này đâu."

Cuối cùng, cũng chịu nói chuyện với anh. Đôi tay gấp không ngừng thức ăn của Minh An, đang tố cáo lại lời nói của cô. Sự thật là không giận, nhưng chỉ muốn chứng minh, bản thân không dễ dỗ. Đang ăn, thì điện thoại lại reo lên. Minh An vội xem là ai lại gọi đến?

"Sao không nghe máy? Gọi đến liên tục như vậy, chắc là việc gấp đấy."

Minh An không muốn nghe nhất là số máy này, ngày nào cũng gọi đến cho cô. Dù không thể để lộ việc cô trùng sinh, nhưng nói chuyện cùng anh ta, khiến cô cảm thấy rất kinh tởm và oán hận. Nhưng hôm nay, không có tâm trạng nói chuyên, cũng không biết nên từ chối với lý do gì?

"Số lạ, nên tôi không nghe. Đừng quan tâm đến nó, tập trung vào ăn đi."

Tinh Nhật cũng đã đoán ra được là người nào gọi đến, nhưng anh không muốn quá can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Minh An. Bản thân anh, cũng không có quyền gì để làm việc đó. Anh và cô như ở hai tầng lớp khác nhau, đúng hơn là khác nhau về mọi khía cạnh. Giới hạn của anh chỉ đến đó, nó không cho phép anh quá đòi hỏi.

"Anh ơi, đã hết vở ghi rồi. Thời gian cầm cự, là khoảng hai ngày nữa."

Tiểu Tinh mở cửa phòng, bước ra, đưa quyển vở trên tay cho anh xem và báo cáo với Tinh Nhật. Anh gật đầu đồng ý, rồi Tiểu Tinh quay lại phòng tiếp tục làm bài tập. Lúc này, Minh An mới nhớ đến việc cần mua những thứ mà cô đã hứa mang đến cho bọn trẻ. Cầm lấy điện thoại, Minh An gọi cho quản lý của mình báo trước và gửi thông tin cho người đó.

"Tinh Nhật, ngày mai để tôi đưa Tiểu Tinh đến trường giúp anh."

Đột nhiên, lại nói sang việc này, nhưng anh cũng đồng ý với cô. Minh An lập tức vui vẻ trở lại, không còn muốn dỗi hay khó chịu với anh. Tinh Nhật cũng nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô lúc này, cuối cùng cũng không chịu được mà hết dỗi. Ăn xong, cô tiếp tục ngồi xem tin tức một lát, thì chợt nhớ ra một việc quan trọng.

"Mẹ, mau nhanh chóng chuyển hết số tiền trong tài khoản của con sang một tài khoản khác. Việc này là cần thiết và rất gấp."

Mẹ của Minh An cũng không quá thắc mắc, cũng chỉ là chuyển tiền sang một tài khoản khác, nên bà lập tức thực hiện theo lời của con gái. Nếu trước khi trùng sinh, thì bằng cách nào đó, tất cả số tiền của cô sẽ bay sang một tài khoản khác của Kim Hương. Nhưng lần này, Minh An phải hành động trước cô ta.

[Như vậy thì không thú vị lắm, phải thêm hương vị vào thì món ăn mới ngon và hấp dẫn.]

Minh An tính toán khoảng thời gian mà cô sẽ quay lại thành phố. Sau đó, lên lịch đặt rất nhiều món đồ, nhưng đều được điền tên của Kim Hương. Minh An đều mua những món đồ đó với phương thức thanh toán trước, số dư tài khoản của Kim Hương đột nhiên lại thông báo trừ một khoảng tiền lớn. Cô ta đang không biết việc gì đang xảy ra, hốt hoảng gọi điện cho ngân hàng thông báo.

"Bước đầu, nên nhẹ nhàng vậy thôi, vẫn còn nhiều thời gian."