Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 22: SAO VẪN MUỐN Ở NƠI NÀY?




Vừa đến gần nhà, Minh An đã nhìn thấy chiếc xe quen mắt. Chính là xe của Ba Mẹ cô, Mẹ cô đến để đưa Minh An về thành phố. Nhưng Ba cô đã không cho phép vì trước lúc trùng sinh, cô đã làm ra một viện rất động trời. Lúc này, suy nghĩ lại thì bản thân Minh An đang cảm thấy rất hổ thẹn.

"Sao không vào nhà? Định đứng phơi nắng nhuộm da sao?"

Cô đang rất rối, nhưng anh lại còn thích trêu. Minh An đi phía sau Tinh Nhật bước vào trong, do anh đã che hết người cô, nên Ba Mẹ đã không nhìn thấy. Tinh Nhật quay ra phía sau, nhìn cô đang cúi mặt, liền né sang một bên. Minh An giật mình trở lại, chạy đến ôm Ba Mẹ của mình.

"Sao không gọi điện về cho Mẹ? Không phải lúc đầu, không muốn đến đây sao?"

Thật ra, xuất thân của Mẹ Minh An cũng là một tiểu thư trong gia đình giàu có và quyền thế. Chỉ vì yêu Ba cô, nên bà đã làm trái lại ý của gia đình, hủy hôn với con trai trong gia đình hoàng tộc. Mọi ý kiến của Ba cô, Mẹ cô luôn ủng hộ. Vì quá cưng chiều con gái, nên Ba cô không muốn sau này, cô sẽ sống ỷ lại Ba Mẹ.

"Ở đây, con không có thời gian để gọi đâu. Con còn phải phụ giúp mọi người."

Ba Minh An có thể nhận ra điều khác biệt của cô, không còn vẻ mặt với sắc thái cau có, nhăn nhó như lần đầu đến đây. Lần đầu tiên đến nơi này, Minh An đã chê bai và dùng những lời lẽ khó nghe, không biết lớn nhỏ. Không ngờ, cô con gái được cưng chiều, nay lại biết làm việc phụ giúp người trong nhà.

"Con làm việc sao Minh An? Mẹ cho con ở đây nghỉ dưỡng, chứ không phải đi làm những công việc chân tay."

Lời nói của Mẹ Minh An không có ác ý, nhưng cũng khiến Bà của Tinh Nhật có chút áy náy. Rõ ràng là để cô ở đây vui chơi, tiếp đãi như khách. Nhưng Bà vẫn phải nhờ Minh An một vài việc, vì đôi khi sức khỏe không tốt. Ba của Minh An cũng không thể chấp nhận vợ mình lại nói như vậy.

"Ai bảo để nó ở đây chơi? Tôi để nó ở đây, là muốn nó trải nghiệm và hiểu được ý nghĩa cuộc sống ở nơi này. Không phải là được cưng chiều đến suốt đời."

Minh An đã hiểu được điều này, từ những con người ở đây. Họ đối tốt với nhau và luôn dùng tấm lòng chân thành. Nếu có đố lị hay ghét bỏ, cũng không làm những việc tàn ác như những người mà cô đã tin tưởng một cách tuyệt đối.

"Ở đây thật sự rất tốt, Mẹ không cần phải lo. Không phải con vẫn đang rất khỏe sao?"

Minh An còn giơ cơ tay của cô cho Mẹ nhìn, mỗi ngày đều vận động, nên các cơ đã săn chắc ra hẵn. Nhìn Minh An đã thay đổi rất nhiều, làn da đã lâu không dùng dưỡng thể, mái tóc cũng không còn được chăm sóc kỹ như lúc trước. Mẹ Minh An nhìn cô một lúc, không thể nào đành lòng để cô ở đây.

"Em không biết đâu, hôm nay em sẽ đưa con gái về thành phố."

Tiểu Tinh cẩn thận mang ra một bộ trà quý, Tinh Nhật phụ giúp châm trà cho mọi người. Nếu trước đây, cô sẽ dùng ấm trà nóng này mà hất đầy trên bàn và lên người của mọi người ở đây, vùng vẫy muốn được về cùng Mẹ của cô. Minh An nhìn chăm chăm vào ấm trà, siết chặt bàn tay lại, khẽ cắn vào môi, nói với ánh mắt kiên định.

"Con sẽ không trở về thành phố, vẫn chưa đến lúc con quay lại nơi đó đâu Mẹ."

Minh An đã gắn bó với nơi này rất nhiều, tuy chưa đầy một tháng. Không còn những bộ quần áo đắc tiền, không kèm thêm những chiếc túi xách hàng hiệu, không trang điểm kỹ càng, không mùi nước hoa yêu thích, cũng không ngồi hàng giờ để tạo kiểu tóc mới. Những thứ mộc mạc, đơn sơ ở nơi này, rất khó có thể nhận được. Chỉ khi bản thân tự trải nghiệm và nó sẽ theo chúng ta đến hết cuộc đời này. Minh An không muốn đánh mất điều vô giá này.

"Nhưng con nhìn con xem, còn ra hình hài gì không?"

Ba của Minh An nhất quyết không để cô trở về sớm như vậy, vì ông không tin tưởng lắm, sao cô có thể thay đổi nhanh như vậy? Ba cô quay sang căn dặn Tinh Nhật thêm vài điều, tỏ vẻ kính trọng với Bà của Tinh Nhật. Ơn nghĩa của gia đình Tinh Nhật, ông không bao giờ quên.

"Tính cách Minh An, nó rất bướng bỉnh. Nhưng sẽ không có ý xấu, nhờ con thay bác chăm sóc cho con bé."

Dù có thế nào, cô vẫn là đứa con gái mà ông yêu thương nhất. Nhưng vì tương lai của Minh An, ông không thể mềm lòng. Nếu như sau này ông có ngã xuống, cô vẫn còn biết tự lập và chăm sóc cho bản thân. Cô còn phải thừa kế cả một gia sản, nên không thể suốt ngày cứ chơi, rồi tận hưởng.

"Bác yên tâm, con hiểu nhiệm vụ của mình."

Minh An đang nhìn về hướng của anh, cô cảm thấy có chút không vui vì lời này của Tinh Nhật. Nghĩ lại những hành động quan tâm, chăm sóc chu đáo của anh dành cho cô, rõ ràng đều là vì trách nhiệm được giao phó. Nhưng trong thâm tâm, vẫn có điều gì đó rất nghẹn ngào.

"Ba Mẹ cứ về lại thành phố, khi nào trải nghiệm hết tất cả, con sẽ trở về."

Tinh Nhật lúc này, lại suy nghĩ về ngày mà Minh An trở lại thành phố. Ngôi nhà sẽ không còn giọng nói của cô, không còn chiếc đuôi nhỏ, suốt ngày đi theo anh. Cũng không còn ai trêu chọc anh, nhưng không muốn bị giận. Anh cũng sẽ không còn nhìn thấy gương mặt nhìn anh, lúc nào cũng cười híp đôi mắt. Lúc đó, chắc sẽ rất buồn tẻ.

"Con đã muốn như vậy, thì cho con ở đây thêm một thời gian. Con gái sống tốt như vậy, em lo lắng cái gì?"

Dù không muốn, nhưng Mẹ cô vẫn không khuyên được cô trở về. Ba Mẹ ở lại, dùng cơm cùng gia đình trước khi quay lại thành phố. Món ăn đều được Tinh Nhật chuẩn bị, Ba của Minh An rất ưng bụng về anh. Theo thoi quen, trên bàn ăn, Tinh Nhật vẫn đều tay gấp thức ăn cho Minh An. Cô cũng không tỏ ra ngại ngần hay không thích.

"Minh An, con có thường xuyên gọi điện cho Nhiên Viễn không?"

Mẹ của Minh An bỗng nhắc đến anh ta, khiến cô buông chén xuống bàn. Thái độ liền thay đổi, Ba cô có thể nhận ra điều đó. Nhưng Mẹ cô lại rất quý Nhiên Viễn và từ lâu, đã đồng ý cho cả hai kết hôn. Mọi chuyện không giống như vẻ bề ngoài của nó, tất cả đều bị nó lừa dối.

"Sóng điện thoại ở đây không tốt, nên không thường xuyên gọi cho anh ấy."

Tinh Nhật liền mang ra cho Minh An một loại nước khác, có tính giải nhiệt. Nhẹ đặt bên cạnh ly nước đã có sẵn, Minh An một hơi uống sạch ly nước, khiến Mẹ cô không hài lòng với tác phong này của cô. Dạy cho bao nhiêu lễ nghi, ở đây chưa đầy một tháng, đã không còn nhớ đến những điều đó.

"Tập trung ăn đi, đừng nói chuyện nữa."

Dùng bữa xong, Ba Mẹ cô phải quay trở về. Mẹ Minh An luyến tiếc, không nở bỏ lại con gái ngọc ngà của mình ở đây. Nhưng liền bị Ba của cô bảo lên xe, chỉ kịp dặn dò Minh An vài câu. Chiếc xe lăn bánh rời đi, Mẹ cô vẫn nhìn về phía sau, không muốn rời xa con gái.

"Sao cô vẫn muốn ở đây? Không phải bạn trai cô, đang ở thành phố sao?"

Minh An bất ngờ, xoay nhìn anh. Nhưng đó là sự thật, cô phải chối thế nào? Minh An không trả lời, quay mặt vào trong nhà. Cả ngày không thấy cô bước xuống lầu, chỉ cần nhắc đến anh ta Minh An sẽ xuống tinh thần ngay. Rõ ràng bản thân cô đã quyết tâm xóa sổ tên đó ra khỏi tâm trí, nhưng sao vẫn có cảm giác khó chịu này?

"Minh An, có muốn đi chơi không? Hôm nay, có Chí Thần sẽ đưa cô đi ăn món ngon."

Tinh Nhật đang gõ cửa phòng Minh An, anh muốn đưa cô đi xả bớt căng thẳng, nên đã lôi kéo Chí Thần cùng đi. Minh An không muốn phải ngồi đây để liên tưởng đến anh ta, nên thay nhanh bộ quần áo khác và đi cùng anh. Cả ba người lần này, đi đến một nơi xa hơn và có chút lạ lẫm.

"Ở đây là nơi tiên cảnh sao?"

Chí Thần bật cười trước câu nói của Minh An, không hiểu sao, chỉ cần cô nói, thì Chí Thần sẽ cười. Nơi này, có cảm giác se lạnh, sương mù quay quanh một màng mỏng, cảm giác rất nhẹ người. Minh An đang mặc áo khoác của Tinh Nhật, nhưng vẫn có cảm giác lạnh buốt ở đôi tay.

"Nào, chúng ta qua bên đó trước."