Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 2: TRẢI NGHIỆM




Một lúc sau, khi đã thay quần áo. Minh An bước xuống nhà. Ở bàn ăn, mọi người đã có mặt đầy đủ. Vị trí của cô, là ngồi bên cạnh Bà và đối diện với Tinh Nhật. Quy tắc trong gia đình anh, là trong khi ăn, sẽ không trò chuyện. Nhưng gia đình cô thì ngược lại, Minh An có thể thỏa thích nói chuyện.

[Tại sao mọi người lại có thể im lặng trong lúc ăn được vậy?]

Những nguyên tắc trong bàn ăn ở đây, có chút khác lạ so với gia đình cô. Minh An là cô con gái, được gia đình cưng chiều từ bé. Nên Ba Mẹ để cô thỏa ý làm theo ý mình, việc đó đã trở thành thói quen của cô.

[Cứ tiếp tục như vậy, mình cảm thấy không ổn.]

Minh An bỗng nhiên la lên một tiếng, khiến cho mọi người hốt hoảng cả lên.

"Có thứ gì đó, đã đạp vào chân của con đó Bà."

Cô giả vờ ôm chân, kêu đau. Bà của Tinh Nhật nhìn sang phía anh, chỉ có anh ngồi đối diện với cô, nên anh trở thành người bị nghi ngờ.

"Sao mọi người nhìn sang con? Con không có đạp chân cô ấy."

Không khí đã trở nên náo nhiệt ngay, không còn im lặng như lúc nảy. Sau khi dùng xong bữa tối, Tinh Nhật vẫn là người rửa bát. Đôi khi, bữa ăn cũng là do anh nấu cho cả gia đình. Minh An tiến đến, ngồi bên cạnh anh.

"Tại sao lúc nảy, cô lại giả vờ?"

Cô biết, anh không phải kiểu người hay mách lẻo. Nên không cần giả vờ trước mặt anh.

"Thì không khí trong bàn ăn quá im lặng, tôi chưa thích nghi được với việc này. Nên mới la lên, để tạo chút náo nhiệt."

Tinh Nhật nhìn sang cô, tỏ vẻ bất lực

"Có mà, cô đang dọa gia đình tôi thì đúng hơn. Tiểu thư như cô, mà xảy ra chuyện. Gia đình tôi không đền nổi."

Minh An có ý muốn giúp đỡ, cô vừa đặt tay cầm chiếc bát, đã bị anh nắm chặn lại.

"Việc này, cô đừng chạm vào thì hơn. Nước rửa bát, sẽ ăn mòn tay của cô."

Cô nhìn anh với gương mặt khó hiểu

"Chẳng phải anh cũng đang rửa hay sao? Anh không sợ, tay anh bị ăn mòn sao?"

Nhất quyết không để Minh An chạm vào việc này, Tinh Nhật dùng tay, đẩy nhẹ cô về phía sau. Cả người đứng chắn ở phía trước cô.

"Việc này tôi làm quen, cô về phòng mình đi."

Không làm lại anh, cô đi lại ghế phía sau. Đôi chân nhỏ đung đưa trên ghế, tập trung quan sát anh.

[Sao trước đây, mình lại không nhận ra điểm thu hút này của anh ấy? Nói ra, anh ấy là mẫu đàn ông của gia đình.]

Rửa xong bát, anh đưa tay với lấy khăn lau, từng đường gân tay khỏe khoắn của anh lộ lên. Trông rất cuốn hút và đẹp mắt. Tinh Nhật ngạc nhiên, khi cô vẫn còn ngồi ở đó. Nhanh chóng bước xuống ghế, cô đi lại phía anh.

"Xong rồi, chúc anh ngủ ngon."

Chỉ đợi anh, để nói câu này. Cô nhanh chóng bước lên phòng, anh cũng sắp xếp lại một chút, rồi cũng về phòng ngủ.

Hôm sau

Ở nơi lạ, nên cô không ngủ được ngon giấc. Nhưng vào giờ này, đã có thể nghe tiếng động của những người sống ở đây. Họ đều thức rất sớm, để bắt đầu một ngày lao động. Minh An di chuyển ra bên ngoài, nhìn thấy Tinh Nhật đang chuẩn bị đi đâu đó.

"Anh định đâu vậy?"

Tinh Nhật đang khởi động xe, liền quay nhìn về phía phát ra giọng nói, bóng dáng của cô gái nhỏ đang chạy về phía anh. Tinh Nhật tắt động cơ xe, chờ cô đi lại.

"Tôi ra vườn trà."

Minh An nghe xong, liền nhớ lại trước đây. Hình như cô đã không đi cùng anh, cô cho rằng ở vườn trà không có gì chơi, sẽ bị cháy nắng. Nhưng hiện tại, cô lại muốn đi cùng anh.

"Cho tôi đi cùng với, tôi cũng muốn đi."

Minh An nhón cao chân lên, đặt tay ở cạnh cửa xe, gương mặt cầu xin, khiến anh không thể nào từ chối.

"Vào thay đồ khác đi, rồi tôi đưa cô ra vườn trà."

Nhảy nhẹ xuống, Minh An cười híp mắt, nhanh chóng chạy vào bên trong. Cô mặc đồ trang bị, dành cho người hái trà, búi cao tóc. Minh An nhanh nhẹn lên xe ngồi. Trông cô vô cùng phấn khích.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi."

Anh nhìn sang cô, khởi động xe, rồi cùng đến vườn trà. Trên đường đi, trải dài ven con đường, là những bông hoa rực sắc vàng. Thời tiết ở đây rất tốt.

"Đến rồi, đừng mở cửa xe."

Không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe theo lời anh. Tinh Nhật đi ra phía sau xe, lấy ra một đôi giày khác cho cô. Di chuyển sẽ giảm đau chân và không bị côn trùng cắn vào chân. Anh mở cửa xe, đặt giày ở bậc bước xuống. Giúp cô mang lại giày.

[Anh ấy cũng có lúc ấm áp.]

Mang xong giày, Minh An nhẹ bám vào vai anh, rồi nhảy xuống. Tinh Nhật không ngăn được sự nghịch ngợm này của cô.

"Wow, vườn trà rộng thật đó. Là của gia đình anh sao?"

Tinh Nhật lấy ra giỏ đựng lá trà và dụng cụ hái trà. Mang đến chiếc nón, đội vào và đội luôn cho Minh An. Cô cứ đi theo phía sau anh, được anh dạy cho cách hái lá trà.

"Tôi còn nghĩ hái trà rất đơn giản, nhưng phải cần có kỹ thuật."

Được một lúc, cô cũng đã làm được. Nhưng cái nắng khiến cô không thể chịu được, liên tục dừng lại để nghỉ mệt. Do vội đi, cô cùng không dùng kem chống nắng. Nhưng ở đây không có nước uống, chưa từng chịu qua cảnh này, nên có chút khó khăn.

"Không chịu nổi rồi sao? Lúc đi, không phải phấn khích lắm sao?"

Minh An lau vết mồ hôi trên trán, nhìn lên ánh mặt trời chói chang. Rồi nhăn nhó, quay sang nhìn anh

"Ở đây, không có nước uống sao?"

Tinh Nhật đưa cho cô một chiếc khăn lau, Minh An cũng nhận lấy nó

"Đến giờ, sẽ có người mang nước đến. Còn có nhu cầu, phải tự mang theo. Tôi không nghĩ cô sẽ đi cùng, nên không có chuẩn bị nước."

Cô dùng lấy khăn của anh lau, mà không chút nghi ngờ. Với tính ưa sạch sẽ như Minh An, điều này thật khó tin.

"Vậy đến khi nào?"

Tinh Nhật nhìn về phía xa, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người bạn anh. Đây là công việc hàng ngày của người đó, sẽ mang nước đến cho mọi người, dù có nhu cầu hay không.

"Đã đến rồi."

Minh An cũng nhìn theo phía anh, đúng là có người đang di chuyển lên phía đồi. Trên tay mỗi người, đều mang một bình nước lớn. Tinh Nhật đến nhận nước đầu tiên, khi cả nhóm vừa lên đến nơi. Anh đưa ngay cho cô dùng trước.

"Tôi còn nghĩ, chỉ là nước bình thường. Không nghĩ là còn đặc biệt hơn."

Nước rất mát, được đựng vào chai cẩn thận. Uống vào như vơi đi cái nóng.

"Đây là loại nước đã được nghiên cứu, đang được xuất khẩu trong nước. Tiểu thư như cô, chắc chưa dùng qua loại nước bình dân này."

Đúng là như vậy, những món đồ cô dùng, đều là hàng đắc tiền hoặc là phiên bản giới hạn.

"Thì tôi chưa nhìn thấy lần nào, nên chưa dùng qua."

Uống một ngụm, hai má phồng lên, gió làm chiếc nón ngã về phía lưng, khiến mái tóc Minh An cứ di chuyển trên gương mặt cô. Cảm giác rất muốn cưng nựng. Tinh Nhật chỉ nhìn, rồi uống phần nước của anh.

"Nước thật sự rất mát, là nơi nào sản xuất vậy?"

Tinh Nhật chỉ tay về phía cậu bạn của mình, đang phát nước cho mọi người.

"Là gia đình của cậu ấy."

Cô nghiêng đầu nhìn theo hướng tay của anh

"Anh cũng quen người đó sao?"

Tinh Nhật cười nhẹ, nhìn cô, rồi trả lời

"Cậu ấy là bạn thời mầm non với tôi."

Minh An ngạc nhiên, không ngờ lại có tình bạn lâu đến như vậy. Không như cô, không có một người bạn nào là thật sự thân thiết. Đến khi gặp được người có thể tin tưởng, cũng bị họ hãm hại. Minh An có chút ghanh tị vơi anh.

"Uống xong rồi, thì quay lại tiếp tục công việc. Cô còn làm được không?"

Minh An khẽ gật đầu, rồi cũng quay lại tiếp tục công việc. Những chàng trai ở đây, không ai là không chú ý đến Minh An. Nhưng không ai dám tiếp cận, vì đi cùng cô là Tinh Nhật. Họ rất kính trọng anh, Tinh Nhật luôn sẵn sàng ra mặt giúp đỡ mọi người. Nên kết thù cũng không ít.

Giờ trưa

Anh đưa cô về nhà dùng bữa trưa. Hiện tại, người dân lao động ở đây, đang trong giờ nghỉ trưa, nên họ ghé quán rất đông. Có khi vội quá, một số người quên luôn phải trả tiền. Nhưng gia đình anh cũng không quá để tâm.