Tuy rằng không có chỉ dẫn sử dụng, nhưng Trần Ninh có thể hiểu được không ít khi xét từ chữ nghĩa, có vẻ giống với một trò chơi cổ "Đại phú ông", những tấm thẻ này sau khi sử dụng đều có tác dụng đặc biệt.
Trần Ninh vừa giành được 20 điểm, so với những thẻ mạnh phải mua bằng mấy chục điểm tích luỹ, thì dường như chỉ có thẻ miễn phí phổ biến nhất mới phù hợp làm đạo cụ thí nghiệm. Liệu những thẻ này có chức năng giống như trò chơi "Đại phú ông" hay không, cần phải tiến hành thử.
"Đổi 1 thẻ miễn phí."
Lần này, Trần Ninh nhấp vào tùy chọn "Đổi", nhưng trên tay không xuất hiện thẻ mà được lưu trực tiếp vào "Gói thẻ cá nhân" trong App, chỉ cần thao tác trên điện thoại của mình một chút là đã có thể sử dụng thẻ miễn phí.
Bây giờ đã quá muộn, cần phải đợi mai rồi thử nghiệm, sau đó Trần Ninh nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, mũi anh ngửi ngửi, cảm nhận được một mùi hương rất thơm, đó là mùi cơ thể của Hạ Tĩnh, lúc này anh mới nhận ra hồi nãy Hạ Tĩnh nằm trong chăn bông của anh, nên bị dính mùi thơm rồi.
Ngủ trên giường có mùi hương mỹ nữ thì đúng là có thơm một chút nhưng cũng là cực hình, dù sao thì gối chiếc cũng khó ngủ lắm.
Đêm nay, có lẽ bởi vì ban ngày có quá nhiều sự tình, Trần Ninh lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, anh như bị trói tứ chi vào cột, chỉ mặc một chiếc quần đùi, miệng bị chặn, dù có cố gắng thế nào anh cũng không thể thoát ra được.
Bên ngoài cây cột, vậy mà lại có ba nữ tướng, đội mũ sắt và áo giáp vàng, mỗi người dẫn đầu một đội nam nữ mặc cổ trang đang chém giết, đợi khi Trần Ninh nhìn rõ mặt của bọn họ rồi, vậy mà lại chính là Châu Mỹ Mỹ, Từ Châu và Hạ Tĩnh mà mình quen biết, mỗi người dẫn đầu một đội binh, chinh phạt lẫn nhau, trên cờ hiệu của binh lính lần lượt được viết Ngụy, Thục, Ngô, chỗ này vậy mà lại là một thế giới ảo mộng của Tam Quốc.
“Này, Trung Nguyên là của ta!” Châu Mỹ Mỹ hét lên một tiếng, phi ngựa lao thẳng về phía Hạ Tĩnh, Hạ Tĩnh cũng không chịu thua kém, nói “Ta cũng muốn đoạt được Trung Nguyên.”, rồi giơ Phương Thiên Hoạ Kích lên nghênh chiến.
Và Từ Châu cũng chờ cơ hội để đánh lén, muốn làm bá chủ của Trung Nguyên.
Ba người bọn họ đánh đấm lẫn nhau, Trần Ninh nghi hoặc không ngớt, anh đột nhiên chú ý đến có một tấm biển được buộc trước mặt với chữ "Trung Nguyên”.
“Không lẽ bọn họ đánh nhau vì mình sao?” Trên đầu Trần Ninh có một dấu chấm hỏi màu đen to tướng, đột nhiên cảm thấy sợi dây trói mình bị siết chặt, không thể động đậy.
Trần Ninh bị giật mình tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đang bị quấn trong chăn bông, chả trách lại có cảm giác bị cột chặt, nhưng chỉ mơ hồ nhớ ra một vài câu chữ, hình như có liên quan đến Tam quốc, cụ thể như thế nào thì không nhớ ra.
Trần Ninh xuống giường tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong, bữa sáng Từ Châu cũng đem tới rồi.
Sau đó mọi người cùng nhau ăn sáng, trong đó còn có Hạ Tĩnh và Huỳnh Minh Đạt.
Tuy rằng hai món của Hạ Tĩnh đều rất tuyệt vời, nhưng vẫn không biết làm bữa sáng hàng ngày, bây giờ hoàn toàn do Từ Châu phụ trách.
Trên bàn ăn, Hạ Tĩnh nói gần đây cô ta sẽ học làm bữa sáng nghiêm túc, sau này sẽ thầu luôn bữa sáng.
Nghe vậy, Từ Châu cúi đầu, có vẻ hơi thất vọng, cô ta cũng biết loại bữa ăn gia đình này không thể nào so với ngự trù gia truyền được, tương lai chắc chắn sẽ bị so sánh.
“Nhưng tôi khá thích bữa sáng do em gái Từ làm.” Huỳnh Minh Đạt đột nhiên nói lên tiếng lòng.
"Hửm?"
Sau khi Hạ Tĩnh nghe xong, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ sát ý dữ tợn mà nhìn chằm chằm Huỳnh Minh Đạt.
Huỳnh Minh Đạt cảm thấy thảm họa sắp xảy ra, nhanh chóng thay đổi lời nói của mình: "Tôi thích thử những điều mới lạ, rất trông đợi bữa sáng của đầu bếp Hạ.”
“Cái này còn được, tôi sẽ nấu giò thủ cho anh ăn!” Hạ Tĩnh mỉm cười nói.
Nhìn thấy vẻ mất mát của Từ Châu, Trần Ninh không muốn nữ trợ lý của mình phải có gánh nặng tư tưởng, nên chủ động nói: "Bữa sáng, đừng làm một mình, làm kiệt sức hai người đẹp thì không hay, hay là Từ Châu nấu thứ 2, thứ 4, thứ 6, Hạ Tĩnh làm thứ 3, thứ 5, thứ 7.”
“Chủ nhật thì sao?” Huỳnh Minh Đạt hỏi.
"Chủ nhật chúng ta kêu đồ ăn ngoài là được rồi, cũng nếm thử bữa sáng của các cửa hàng khác, tìm hiểu thêm về trình độ kỹ thuật của các đồng nghiệp, điều quan trọng vẫn là cải thiện kỹ năng của bản thân."
Trần Ninh bịa đại, không ngờ lại được sự đồng tình của hai mỹ nữ, chuyện đã được quyết định một cách vui vẻ như vậy.
Sau đó, ánh mắt của Từ Châu và Hạ Tĩnh chạm nhau, trong mắt dường như có tia lửa.
Nhìn cảnh này, Trần Ninh luôn cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy trong giấc mơ nào đó.
“Được rồi, đừng đối mặt nhau nữa, mọi người ăn cơm đi!” Trần Ninh hòa giải, cuối cùng cũng viên mãn kết thúc bữa sáng này thành công.
Vào buổi sáng, Trần Ninh nhìn "thẻ miễn phí" trong gói thẻ của mình, băn khoăn tìm một cơ hội thích hợp để sử dụng nó.
Thẻ miễn phí, như tên gọi, có nghĩa là miễn trừ chi phí, tức là phải có tiêu dùng trước, mà những thứ trong gói trợ giá 30 nghìn tỷ đã rất rẻ rồi, thẻ miễn phí không đất dụng võ, phải có một khoản thanh toán lớn ngoại tuyến, mới có thể thể hiện giá trị.
“Có lẽ, đã đến lúc đi ra ngoài mua sắm những món hàng xa xỉ rồi.” Trần Ninh nghĩ ra một cách, nhưng những món hàng xa xỉ đó đều có sẵn trong App rồi, mấy xu mấy cắc là đã có một cái, nếu như còn ra ngoài tốn tiền mua giá gốc, cảm thấy có chút quá rảnh rỗi sinh nông nổi.
Trần Ninh đang suy nghĩ thì đột nhiên có người đến bấm chuông cửa, Trần Ninh mở cửa ra, phát hiện là quản lý khu nhà đưa vài thủ hạ tới, trên mặt nở nụ cười giả tạo.