Trần Ninh rất buồn bực, hỏi cô đang làm nghề gì?
Hạ Tĩnh trả lời: “Tôi không có nghề nghiệp gì, ở nhà lúc nào cũng bị nhắc nhở chuyện phải học nấu ăn với tìm bạn trai, phiền chết đi được, tôi đây ra ngoài giải khuây thôi, tiền tiêu vặt sắp tiêu hết rồi, vốn định tìm một tấm thẻ cơm dài hạn, nhưng mà người nào đó lại không đồng ý.”
“Chuyện này, đúng là không đồng ý được.” Trần Ninh xấu hổ nói.
“Ha ha, trêu anh thôi, anh còn tưởng là thật à? Người theo đuổi chị đây nhiều lắm, làm như chị đây thèm anh lắm vậy.”
Hạ Tĩnh nháy mắt tinh nghịch với Trần Ninh, rồi cười ha ha quay lại quán rượu, chỉ để lại tiếng cười như chuông bạc.
Trần Ninh cũng không khỏi mỉm cười, cô nàng Hạ Tĩnh này thú vị đấy, chỉ là không biết chuyện thẻ cơm mà cô nhắc đến, là đùa hay thật nữa.
Sau khi Trần Ninh về tới nhà, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ luôn, dù sao hôm nay vận động hơi nhiều, tập gym xong còn đánh du côn nữa, cuộc sống vô cùng phong phú.
…
Sáng ngày hôm sau, sau khi Trần Ninh rời giường, Từ Châu lại bưng bữa sáng ngon miệng tới, rất thảo hiền, Trần Ninh ngấu nghiến hưởng thụ bữa ngon.
Anh bỗng bừng tỉnh, hôm nay hình như là cuối tuần, mà Từ Châu vẫn đang mặc trang phục thư ký, đôi chân dài đi tất đen trông cực kỳ đẹp mắt.
Trần Ninh nói: “Cuối tuần rồi, cô không cần phải tăng ca, hình như tôi không phải một ông chủ độc ác, không sắp xếp công việc cho cô mà.”
Từ Châu nói: “Dù sao tôi cũng không có chỗ nào để đi, không bằng ở nhà đọc mail cho rồi, thông báo tuyển dụng nhà hàng đồ Tây của chúng ta đã đăng lên rồi, đã có không ít mail với điện thoại xin ứng tuyển, tôi muốn chờ gom được nhiều một chút, sau đó phỏng vấn cùng anh.”
“Cũng được, mấy chuyện vặt này cô tự quyết định đi.” Trần Ninh uỷ quyền toàn bộ, công ty của anh hiện giờ tính cả anh thì có hai nhân viên, công việc tuỳ ý hết sức.
Lúc Từ Châu thu dọn bát đũa, tự dưng nói với Trần Ninh: “Đúng rồi ông chủ, buổi chiều tôi có thể phải xin nghỉ hai tiếng, phòng của tôi với người khác thuê chung lúc trước đến hạn rồi, tôi muốn chuyển đồ của mình về.”
“Hôm nay vốn là ngày nghỉ, không cần xin nghỉ đâu, đồ có nhiều không? Tôi tìm xe chuyển hàng giúp cô vận chuyển.” Trần Ninh nói.
“Không cần đâu, chỉ là ít đồ linh tinh với quần áo cũ thôi, cỡ hai vali du lịch là xếp xong rồi, tôi có thể tự làm được.” Từ Châu vội vã từ chối, cô cũng không muốn phiền tới Trần Ninh.
“Dù sao cũng không có việc gì, chiều nay tôi đi cùng cô, cứ quyết định thế đi.” Trần Ninh nói.
“Cảm ơn anh.” Từ Châu ngại ngùng cười, ông chủ nhiều tiền như Trần Ninh còn chịu giúp một nhân viên nhỏ bé như cô, cô rất cảm kích.
Tới buổi chiều, Trần Ninh chở Từ Châu lên đường, vì lần này là đi chuyển đồ, nên đi chiếc Hummer, không chỉ máy khoẻ, mà còn chứa được nhiều đồ.
Buổi chiều Từ Châu thay một chiếc váy liền màu trắng thuần, đây là chiếc váy lần trước Trần Ninh mua cho cô, chiếc váy giá mười bảy triệu bốn trăm này có chất liệu cao cấp, còn có đính đá ở viền váy nữa, đi dưới ánh sáng mặt trời vô cùng chói loá, tao nhã mà không mất đi vẻ quý phái, thật sự rất hợp với khí chất của Từ Châu.
“Ừm, cô mặc bộ này rất đẹp.” Trần Ninh thật lòng khen ngợi.
“Nhờ ánh mắt của ông chủ tốt.” Từ Châu nói.
“Là khí chất của cô tốt, khuôn mặt lại đẹp, cô mặc bộ này vào như ngôi sao nữ vậy, nếu đổi thành chị Phượng mặc, có khi lại thành idol, idol làm người ta nôn mửa mất.” Trần Ninh nói đùa.
Từ Châu che miệng cười trộm, có thể được Trần Ninh khen ngợi trá hình, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Rất nhanh đã tới địa chỉ Từ Châu đưa, Trần Ninh nhận ra đây là một khu nhà cũ kĩ, đến cả bảo vệ cổng cũng không có, rất nhiều người ra ra vào vào, nhân viên lẫn lộn.
Trần Ninh biết chỗ này, vì tiền thuê phòng rẻ, rất nhiều công nhân viên từ vùng khác đến đều chọn chỗ này thuê chung, xem ra đây cũng là nguyên nhân lúc trước Từ Châu chọn chỗ này.
Hummer của Trần Ninh vừa đi vào bên trong đã thu hút sự chú ý của người qua đường, dù sao đây là khu nhà cấp thấp, rất ít có xe xịn đi vào.
Sau khi Trần Ninh xuống xe, nhìn thấy trên bức tường hành lang đổ nát và trên cửa nhà dán đầy các tờ quảng cáo nhỏ, thật sự có nét đặc sắc của nước V.
“Tôi ở trên tầng bốn, chỗ này không có thang máy, hoàn cảnh hơi tệ, ông chủ, anh thông cảm nhé.” Lúc Từ Châu leo cầu thang, còn áy náy nói.
“Thế này có gì đâu, sau này ở trong nhà riêng của chúng ta, thì không còn phiền phức thế này nữa rồi.” Trần Ninh an ủi.
Từ Châu nghĩ tới toàn bộ tòa nhà số 5 trong khu nhà Phỉ Thuý Hoa Viên đều là nhà của Trần Ninh, tự dưng có cảm giác trách nhiệm, nhất định phải chăm sóc nhà của ông chủ thật tốt.
Tới lúc đến tầng bốn rồi, sau khi Từ Châu cầm chìa khoá mở cửa, Trần Ninh liền bị mùi hương trong phòng làm cho ngạt thở, nhìn vào xem, trong phòng chỗ nào cũng là hộp thức ăn ngoài ăn thừa, quần áo nữ, còn có hai cô nàng ăn mặc mát mẻ vắt chéo chân đang hút thuốc, bạn cùng phòng ngày trước của Từ Châu quả thật là một nhóm các cô nàng mạnh mẽ.
“Ối, xin lỗi, phòng này có hơi bừa.”
Từ Châu thật sự rất ngượng ngùng, để Trần Ninh nhìn thấy cảnh tượng bừa bãi này, cái này đều trách mấy cô bạn cùng phòng lười biếng, ban đầu Từ Châu ở đây có cô thu dọn vệ sinh còn đỡ, hai ngày nay Từ Châu chuyển đi rồi, chỗ này lập tức biến thành chuồng lợn.
Trần Ninh thấy trong phòng có con gái, còn có đủ loại quần áo riêng tư, không tiện đi vào, bèn nói chờ cô ở ngoài, chốc nữa Từ Châu thu dọn xong rồi, anh lại giúp cô bê đồ xuống.
“Được, chờ tôi một chút, tôi dọn nhanh lắm.” Từ Châu áy náy cúi người, sau đó đóng cửa phòng lại.