“Mẹ nó, dám đâm xe của chúng ta, đâm chết anh ta cho tao!”
Trịnh Đông mắng mỏ ở trên chiếc Mercedes-Benz, thủ hạ của anh ta lái chiếc Passat không biết sống chết lao lên, chèn ép với xe của Trần Ninh, sau đó không ngừng đánh vô lăng về bên phải, đâm về vào xe của Trần Ninh.
Trần Ninh cũng bị bọn họ chọc cười, xe hơi dân dụng đâm Hummer quân dụng, không biết trong đầu bọn họ có phải là bị nước vào hay không, chọn lấy trứng chọi đá.
Trần Ninh cũng không nhường anh ta, va quệt với chiếc Passat, kết quả hai chiếc xe chưa đâm, phía chiếc Passat đã ‘cộc lộc’ bay mất linh kiện, mà chiếc Hummer bên này không hề tổn hại, xe quân dụng và xe dân dụng, chênh lệch không chỉ một bậc.
Cuối cùng Trần Ninh bỗng đâm nhẹ, bánh xe của chiếc Passat biến dạng, khiến anh ta không thể khống chế chiếc xe được nữa, trực tiếp quay ngang đâm vào rào chắn bên đường, gục xuống.
Cuối cùng chỉ còn lại chiếc Mercedes-Benz của Trịnh Đông, nhìn thấy Trần Ninh hung như vậy, anh ta bỗng có hơi do dự có nên lao đến đâm không, ai biết Trần Ninh giảm tốc độ, mở cửa xe ra, giơ ngón giữa về phía sau, ý vị khiêu khích rất rõ ràng.
“Mẹ nó, ông đây thịt chết mày.”
Trịnh Đông trước giờ hung hăng ngang ngược, không chịu được nữa, lập tức đạp ga tăng tốc lao lên.
Lần này anh ta rút kinh nghiệm của thủ hạ, không đấu chất lượng với Trần Ninh, anh ta dùng đầu xe đâm vào đuôi xe của Trần Ninh, có điều đây vẫn là lấy trứng chọi đá, chất lượng của chiếc Mercedes-Benz cũng không phải siêu chắc, lát nữa đầu xe đã bị lõm vào, chiếc Hummer lại chỉ hơi biến dạng ở phần biển xe, phải biết, vỏ chiếc Hummer quân dụng có thể chống đạn.
Khóe miệng của Trần Ninh nhếch lên, bây giờ muốn cho Trịnh Đông một kích cuối cùng, khi đối phương lần nữa đâm vào đuôi xe, bỗng nhiên anh đạp phanh, chiếc xe lập tức dừng lại, kết quả chiếc Mercedes-Benz đâm mạnh vào chiếc Hummer, đẩy chiếc Hummer lên mấy mét.
Trần Ninh không có hoảng hốt, anh lùi số, đuôi chiếc Hummer bốc khói đen, đẩy hết công suất, so kè với chiếc Mercedes-Benz, một chiếc tiến lên, một chiếc lùi lại, bây giờ xem mã lực của ai lớn rồi.
Chiếc Hummer quân dụng hợp dùng cho các loại địa hình gồ ghề, mã lực tự nhiên lớn hơn nhiều, rất nhanh đã thắng thế, đẩy chiếc Mercedes-Benz lùi lại, Mercedes-Benz bất luận tăng tốc như nào, động cơ phát ra âm thanh gầm rú, khói đen mù mịt, cũng không cản được mã lực của chiếc Hummer, bị đẩy về sau.
“Khốn kiếp, chết tiệt, chiếc Hummer của anh ta sao lại lợi hại như vậy!”
Trịnh Đông tức đến nổi chửi ầm, anh ta không phải là chưa từng lái Hummer, đâm xe cũng vẫn bị hư hại, thế nào chiếc xe này của Trần Ninh giống như xe tăng, căn bản không làm gì được.
Trịnh Đông đã sơ ý, chiếc Hummer này vẻ ngoài có chút khác biệt với chiếc anh ta trước kia đã lái, phiên bản quân dụng trâu bò ở chỗ này, độ mạnh tương tự như chiếc xe bọc thép là không phải trò đùa.
Cuối cùng chiếc Hummer ép chiếc Mercedes-Benz đến một chỗ chặn, đằng sau là chướng ngại vật, đằng trước là chiếc Hummer, chiếc Mercedes-Benz giống như nhân kẹp trong chiếc sandwich, thân xe biến dạng nghiêm trọng, cuối cùng động cơ tắt ngủm, thế nào cũng không khởi động được, đoán chắc là hỏng rồi, Trịnh Đông ở trong xe bị dọa đến mức hét lên.
Trần Ninh chơi đủ rồi thì đạp ga, khi lần nữa quay đầu lái trở về thì đã chạm ánh mắt với Trịnh Đông ở cửa xe.
“Cảm ơn anh đã chơi một trận đâm xe với tôi, cảm ơn nha!”
Trần Ninh để lại một tràng cười, thong dong lái xe rời đi.
Lại nhìn hiện trường, ba chiếc xe bên phía Trịnh Đông đều hư hại nghiêm trọng, đoán chắc phí sửa chữa là một con số không nhỏ.
Trong chiếc Mercedes-Benz, Trịnh Đông muốn đi ra, lại phát hiện thân xe biến dạng không mở ra được, chỉ có thể gọi điện cầu cứu.
“Tra cho tôi anh ta rốt cuộc là ai, tôi muốn giết chết anh ta!”
Trên con đường vắng, vang vọng tiếng gầm rú phẫn nộ của Trịnh Đông.
Trịnh Đông sau khi lái xe về đến tiểu khu, nhìn tình hình hư hại xung quanh thân xe, phát hiện có hơi biến dạng, sơn bị tróc không ít, có điều tìm gara sửa chữa ô tô thì có thể giải quyết, có thời gian thì phủ lại sơn là được.
Không phủ cũng được, như này có cảm giác thiệt hại do chiến đấu, lái cũng càng ngầu.
Đêm đã khuya rồi, Trần Ninh chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ thì tra điện thoại, mới phát hiện Châu Mỹ Mỹ gửi một tin nhắn cho anh, hỏi anh về đến nhà chưa.
Đây là đang lo cho sự an toàn của anh, Trần Ninh trả lời: “Bình an về đến nhà.”
Châu Mỹ Mỹ lại không biết, Trần Ninh thì bình an về đến nhà, mà đám Trịnh Đông truy đuổi anh, lại không bình an như vậy.
...
Ngày hôm sau, vừa thức dậy, Trần Ninh đang đánh răng rửa mặt, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người ấn chuông cửa.
“Ông chủ, anh dậy chưa?” Thì ra là Từ Châu.
Trần Ninh mặc xong quần áo thì đi ra mở cửa, lại phát hiện Từ Châu hôm nay vẫn là mặc bộ đồ thư ký dụ người đó, có hơi xấu hổ bê một khay đồ ăn, trên khay đồ ăn có mấy cái chén đĩa được đậy lại, bên trong tỏa ra mùi thơm nức mũi.
“Tôi nấu ít đồ ăn sáng, anh nếm thử xem mùi vị như nào.” Từ Châu nói.
“Ổ? Cô làm sao? Tôi nhớ phòng cô ở hình như không có mua nguyên liệu nấu.” Trần Ninh nhận lấy khay đồ ăn, nghi hoặc hỏi.
“Tôi là đến nhà hàng Pháp mượn phòng bếp và nguyên liệu của bọn họ.” Từ Châu nói.
“Ra là vậy.”
Trần Ninh cảm thấy có hơi buồn cười, anh đã mường tượng, ở trong phòng bếp của một nhà hàng Tây, một người đẹp mặc đồ thư ký sexy làm đồ ăn sáng kiểu ta, có thể tưởng tượng ra biểu cảm của những đầu bếp ngoại quốc đó.
Trần Ninh mở nắp, phát hiện bữa sáng rất phong phú, có bánh bao mini, có bánh quẩy và cháo, muốn ăn cái gì cũng có.