Trò Đùa Tình Yêu

Chương 9: Ngủ một giấc dậy, tính khí nóng nảy hơn




Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức Diêu Lan Hạ đang say giấc nồng.

Cô mơ màng vươn tay ra tìm điện thoại, rồi Diêu Lan Hạ bỗng hoàn toàn tỉnh táo.

Cô ngồi bật dậy, làm vết thương ở đầu gối đau như bị rút gân, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó.

Trong lúc cơn đau nhói truyền đến, Diêu Lan Hạ cũng đã tỉnh táo hơn, cô bỗng quay đầu nhìn, rồi nhận ra vị trí bên giường đã trống không, Lưu Nguyên Hào không hề nằm cạnh cô.

Cũng đúng, anh ghét cô như thế, sao có thể ngủ cùng cô chứ?

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Nỗi sợ hãi vụt lên lúc nãy, bỗng chốc biến thành nỗi thất vọng như gáo nước lạnh.

Diêu Lan Hạ vò vò tóc rồi cầm điện thoại lên, là điện thoại của bác sĩ trực ban trong khoa.

“Bác sĩ Diêu, cô đã dậy chưa? Nhịp tim của bệnh nhân giường số 22 không ổn định, cô mau tới đây một chuyến đi!”

Bệnh nhân giường số 22 đã nhập viện hơn hai tháng rồi, người đó mắc bệnh động mạch vành nghiêm trọng, một khi nhịp tim rối loạn, rất có thể sẽ dẫn đến nhồi máu cơ tim, nên giờ tình trạng bệnh nhân đang rất nguy kịch.

“Tiêm 5ml lidocain vào tĩnh mạch, để ổn định tình trạng bệnh nhân, nếu mười phút sau tình trạng bệnh nhân vẫn chưa thuyên giảm thì tiêm tiếp 5ml lidocain nữa, nhớ, ổn định tâm trạng bệnh nhân, đừng để bệnh nhân cảm thấy lo lắng bất an. Tôi sẽ tới đó ngay.”

“Vâng! Tôi đi chuẩn bị ngay!”

Cúp máy xong, Diêu Lan Hạ không quan tâm đến cơn đau trên đầu gối, mà xỏ dép đi ra ngoài, cô mở cửa phòng ngủ ra, vừa cúi đầu xuống thì thấy Lưu Nguyên Hào đang nằm ngủ trên sofa phòng khách.

Nơi nào đó trong tim cô bỗng nhói đau.

Diêu Lan Hạ nhảy từng bước xuống cầu thang, lặng lẽ ngắm nhìn dáng ngủ của Lưu Nguyên Hào, lúc ngủ anh không còn vẻ lạnh lùng hung ác như ngày thường nữa, lông mày giãn ra, khuôn mặt cũng trở nên ôn hòa hơn, đúng là đẹp chết người mà.

“Rõ ràng anh đẹp trai như vậy, thế mà cứ thích làm vẻ mặt lạnh lùng đó.” Diêu Lan Hạ lẩm bẩm, rồi định cầm túi xách rời đi, nhưng lúc cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục trên người mình thì ngừng bước.

Nếu cô ăn mặc như vậy đến bệnh viện, thật sự không thích hợp.

Cô ngốc quá mà, cô nên sớm nhận ra điều này rồi tìm một bộ đồ thay ra ở trên lầu, mắc công giờ phải leo lên cầu thang lần nữa.

Diêu Lan Hạ đành phải nhảy lên cầu thang, mặc dù cô đã cố gắng nhảy rất nhẹ nhàng rồi, nhưng tiếng bịch bịch đó vẫn đánh thức Lưu Nguyên Hào, anh nhíu mày mở mắt ra, thấy bóng lưng người phụ nữ giống như một chú thỏ, ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, kéo dài chiếc bóng, rồi hắt lên bức tường màu trắng ở bên kia.

Lưu Nguyên Hào cong lên nở nụ cười lười nhác.

Diêu Lan Hạ tùy ý thay một bộ đồ đã để ở đây ba năm trước với tốc độ nhanh nhất, không ngờ lại rất vừa vặn, rồi cô vội vàng đánh răng rửa mặt, định nhảy xuống cầu thang lần nữa.

Cô vừa mới đi ra ngoài, đã nhìn thấy Lưu Nguyên Hào đang đứng lẳng lặng trong phòng khách, nhàn nhã nhìn cô với thái độ xem trò hay.

Diêu Lan Hạ cắn môi, tên khốn! Đồ xấu xa!

Lưu Nguyên Hào bỏ qua hành động nhảy cà nhắc của cô ngay, tầm mắt của anh chỉ tập trung vào bộ đồ trên người cô, cô đã thay chiếc váy màu đen trầm ổn bằng chiếc váy dài màu be vừa phủ qua gối, càng làm nổi bật nét đẹp của cô.

Còn nữa, anh nhớ chiếc váy này là năm đó anh đã mua cho cô.

Diêu Lan Hạ xuống lầu một cách khó khăn, cô vừa mới đặt chân xuống sàn, Lưu Nguyên Hào đã đút tay vào túi, rồi ung dung đi tới quan sát cô.

“Anh Lưu, phiền anh tránh ra một chút.”

Người phụ nữ này vừa ngủ một giấc mà tính khí có vẻ nỏng nảy hơn.

“Cô đi đâu thế?”

“Tôi đến bệnh viện.”

Lưu Nguyên Hào vô thức nhìn xuống đầu gối của cô.

“Tôi là bác sĩ, phải chăm sóc bệnh nhân, nên giờ tôi phải đi làm.” Diêu Lan Hạ không cho anh phản ứng lại gì, đã đẩy bả vai anh ra rồi khập khiễng đi ra ngoài cửa.

Lưu Nguyên Hào ngẫm nghĩ hai từ đi làm mà cô nói, rồi nhướng mày đáp: “Ở đây không bắt được taxi đâu.”

Diêu Lan Hạ nhất thời ngừng hành động xỏ giày, chết tiệt, sao cô lại quên mất chuyện này chứ, ở đây muốn bắt taxi phải đi bộ 1km, huống hồ những người sống ở đây đâu cần bắt taxi chứ?

Nhưng với bộ dạng này của cô đâu thể đi bộ 1km được?

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Diêu Lan Hạ mang đôi giày đế bằng đã để trong tủ giày ba năm trời, đây cũng là đôi giày duy nhất của cô, rồi đứng dậy định mở cửa đi ra ngoài.

Lưu Nguyên Hào tức đến mức mắt tóe lửa: “Cô muốn trở thành người què đúng không?”

Nhưng đáp lại anh là bóng lưng tiếp tục đi xuống bậc thang của Diêu Lan Hạ.

Người phụ nữ ngu ngốc này!

Lưu Nguyên Hào nhanh chóng đuổi theo, Diêu Lan Hạ vất vả dùng một chân để chống đỡ trọng lượng cơ thể, rồi đi ra ngoài, tính bướng bỉnh của cô thật khiến người khác chán ghét.

“Diêu Lan Hạ! Cô muốn làm gì?”

Lưu Nguyên Hào kéo tay cô, nhưng cô lại lạnh lùng nhìn anh, rồi cười rất lễ phép: “Lưu Nguyên Hào, tôi đang định hỏi anh đấy, anh muốn làm gì? Bệnh nhân của tôi đang ở bệnh viện đợi tôi tới cứu, nên giờ tôi phải đi tới đó!”

Trước giờ, Diêu Lan Hạ chưa từng qua loa với bệnh nhân.

Lưu Nguyên Hào tức đến sầm mặt: “Lên xe! Tôi sẽ đưa cô đến đó.”

Hả?!

Anh đưa cô đến đó?

“Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu cô không muốn xảy ra sự cố trong lúc chữa trị thì lên xe, cô đừng nhìn tôi với cái mặt đấy nữa.” Lưu Nguyên Hào xoay người đi lấy chìa khóa xe, rồi khởi động xe.

Diêu Lan Hạ thầm lẩm bẩm, bản mặt đó? Là bản mặt nào?

Lưu Nguyên Hào dừng xe ngay bên cạnh, rồi dứt khoát ra lệnh: “Lên xe!”

Được rồi, lên xe thì lên xe, cô đỡ phải tốn tiền taxi.

Xe đột ngột khởi động lao đi làm cả người Diêu Lan Hạ mất trọng tâm nhào tới phía trước, suýt đập đầu vào kính chắn gió.

“Lưu Nguyên Hào!”

Diêu Lan Hạ không thể nhịn được nữa, đầu gối cô bị thương còn chưa tính, giờ anh còn muốn đầu cô bị thương nữa?

Nhưng Lưu Nguyên Hào lại dùng sự mỉa mai đáp lại cô, tầm mắt anh nhìn lên người cô, thấy cô chưa thắt dây an toàn vào.

“Nếu cô muốn chết thì tôi có thể thành toàn giúp cô.”

Diêu Lan Hạ biết lần này là do mình quá sốt ruột, nên nghiến răng thắt dây an toàn vào, cô thề rằng trên đường đi cô sẽ không nói với Lưu Nguyên Hào một câu nào nữa.

Xe chạy được nửa đường thì điện thoại Diêu Lan Hạ lại vang lên.

“Bệnh nhân sao rồi?”

“Bác sĩ Diêu, bệnh nhân đã ổn định lại rồi, cô không cần tới đây gấp đâu.”

“Không sao thì tốt, vất vả cho cô rồi.”

Diêu Lan Hạ thở phào nhẹ nhõm, may quá.

Nghe thấy bệnh nhân không sao, Lưu Nguyên Hào cũng chạy chậm lại, anh vô thức liếc nhìn phản ứng của Diêu Lan Hạ: “Cô còn muốn tới bệnh viện nữa không?”

“Chỉ có một bệnh nhân ổn định thôi, vẫn còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi tôi, tất nhiên tôi phải tới đó rồi.”

Diêu Lan Hạ tức giận đáp, giọng điệu cô rất kém, còn mang theo chút nóng nảy.

Cô tức giận, nổi nóng như thế, chí ít đã chứng tỏ tâm trạng cô đang dao động rất tốt.

Lưu Nguyên Hào lười biếng lái xe bằng một tay, tay còn lại thì đặt lên đầu gối bên phải, chỉ cách chân Diêu Lan Hạ vài cm.

Chỉ cần xe xóc nảy, tay anh sẽ “vô tình” chạm vào chân cô.

Nhưng tiếc là, xe chạy quá ổn định, mặt đường cũng rất bằng phẳng, không hề cho anh một cơ hội nào.

Chết tiệt, anh đang nghĩ cái quái gì thế này?

“Nếu chỉ là đi làm, vậy thì chúng ta ăn sáng xong rồi đi.”

Diêu Lan Hạ chưa kịp nói gì, Lưu Nguyên Hào đã lái xe đến ngã ba rồi bẻ lái, hai phút sau đã dừng trước cửa một nhà hàng.

“Tôi không đói, nên không muốn ăn.” Diêu Lan Hạ tức giận cắn môi, Lưu Nguyên Hào làm việc quá ngang ngược, trước khi anh đưa ra quyết định luôn không cho người khác cơ hội lên tiếng, cũng chưa từng bàn bạc với họ.

“Cô không đói? Cô có nói cho cô ăn à? Nếu cô không đói, vậy thì ngồi nhìn tôi ăn đi.”

“...”

Lưu Nguyên Hào bước xuống xe, để mình Diêu Lan Hạ bám cửa xe bước xuống, mỗi lần nhúc nhích là đầu gối cô lại đau nhói.

Lưu Nguyên Hào, đây là thủ đoạn anh khiến tôi sống không bằng chết ư?

Tôi lại thấy, cũng chẳng là gì cả!

Bữa sáng bày biện trước mặt Lưu Nguyên Hào thật sự rất phong phú, chay mặn kết hợp, thanh đạm vừa miệng, còn có cơm Tàu dưỡng sinh, hai người ngồi đối diện nhau, Lưu Nguyên Hào cầm đũa lên, bắt đầu từ tốn ăn chẳng quan tâm đến người bên cạnh.

Dáng vẻ lúc ăn của Lưu Nguyên Hào thật sự rất đẹp, giống như mỗi món mà anh ăn đều là cao lương mỹ vị trên đời này vậy, khiến người khác thèm nhỏ dãi, làm Diêu Lan Hạ hơi mất kiềm chế.

Tối qua ở nhà họ Lưu, cô hầu như chẳng ăn được gì, nên giờ đã bụng đã đói meo rồi.

Lưu Nguyên Hào chẳng thèm đoái hoài đến cô, mà cứ gắp thức ăn, rồi cầm thìa múc từng muỗng súp hải sản tươi ngon, mùi thơm của món ăn cộng thêm dáng vẻ ăn ngon lành của Lưu Nguyên Hào, đã làm lung lay sự kiên định của Diêu Lan Hạ.

Diêu Lan Hạ cầm đũa đã để sẵn trên bàn lên, tự động bỏ qua lời nói của mình lúc nãy, rồi gắp một miếng bỏ vào miệng, mùi vị thật sự rất ngon!

Lúc ăn, khóe mắt cô vẫn không quên quan sát phản ứng của Lưu Nguyên Hào, đồng thời đã chuẩn bị ứng phó khi bị anh chế giễu, nhưng, anh luôn ăn rất nghiêm túc, hoàn toàn phớt lờ cô.

Lúc gắp thức ăn Diêu Lan Hạ mới chú ý đến, hình như hơn một nửa món ăn trên bàn đều là món cô thích, hơn nữa mấy món cô thích ăn nhất đều trùng hợp đặt trước mặt cô, chỉ cần cô cầm đũa lên là có thể gắp được.

Xem ra, khẩu vị nhà hàng này rất hợp với cô, sau này cô có thể tới đây ăn thường xuyên.

Đoán cô đã ăn no rồi, Lưu Nguyên Hào mới lau miệng, rồi lẳng lặng đứng dậy rời đi.

Diêu Lan Hạ đặt đũa xuống, hài lòng lau miệng, rồi cũng vội vàng đứng dậy theo anh, cô hoàn toàn không nhìn thấy, khóe miệng cậu Lưu lại cong lên lần nữa.

Bệnh viện Trung tâm Thủ đô.

Lưu Nguyên Hào dừng xe, rồi lạnh lùng nói: “Xuống xe.”

Diêu Lan Hạ cầm túi xách lên, mở cửa ra, trước khi đặt chân xuống đất, cô gượng gạo nói nhỏ: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đi làm.”

Đây là lần đầu tiên trong ba năm kết hôn, hơn nữa còn dưới tình huống này.

Lưu Nguyên Hào không hề phản ứng lại, bởi vì điện thoại anh có cuộc gọi đến.

Lúc anh cầm điện thoại lên, Diêu Lan Hạ đã nhìn thấy tên – Mai Khánh Vân trên màn hình.

Ba chữ chói mắt này như một con dao vô hình, đâm vào trái tim cô, nếu nói cô không để tâm đến thì đó là lời nói dối.

“Ừm.”

“Được.”

“Anh sẽ tới đó ngay.”

Anh chỉ đáp lại ba câu đơn giản, nhưng trong đầu Diêu Lan Hạ lại bổ sung đầy đủ dáng vẻ của Mai Khánh Vân ở đầu bên kia.

“Anh Hào, anh đã dậy chưa?”

“Anh có thể tới đây đón em được không?”

“Lúc nào anh có thể tới?”

Thậm chí Diêu Lan Hạ còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giả bộ nũng nịu của Mai Khánh Vân khi hỏi mấy câu này, làm cô buồn nôn đến mức muốn ói ra hết bữa sáng.

“Xem ra anh có hẹn rồi, vậy tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa.”

Nói xong Diêu Lan Hạ mở cửa xe, rồi bước xuống đóng lại, động tác rất dứt khoát lưu loát.

Lưu Nguyên Hào ngồi bấm điện thoại, mỉm cười nhìn dáng đi khập khiễng của cô, thế mà người phụ nữ này dám nói trong lòng cô hoàn toàn không có phản ứng gì?

“Bác sĩ Diêu, cuối cùng cô cũng tới rồi, có một anh đẹp trai đang đợi cô trong phòng làm việc đấy, anh ta chỉ đích danh muốn cô khám bệnh cho anh ta.”

Bác sĩ Triệu Nhật Miên cùng phòng làm việc với Diêu Lan Hạ, lôi kéo cô với vẻ mặt mê trai.

“Anh ta bị bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không?” Diêu Lan Hạ không dám dùng sức để đi, lại không muốn bị đồng nghiệp nhìn thấy, đành phải đứng im tại chỗ trước.

Triệu Nhật Miên nổi tiếng là người mê trai, vừa thấy trai đẹp đã ra sức tâng bốc lên tận trời, dáng vẻ cực kỳ khoa trương, nên lời nói của cô ấy có độ tin cậy không cao.

“Chuyện này... xem ra, hình như anh ta không có bệnh gì cả, nhưng anh ta nói mình bị bệnh rất nghiêm trọng, nhất quyết muốn cô đích thân tới chẩn đoán, nhưng, bệnh nhân này thật sự rất đẹp trai! Hơn nữa còn rất trẻ! Cô mau tới đó xem thử đi, mau lên nào.”

“Bác sĩ Diêu, lát nữa cho dù anh đẹp trai không bị bệnh cô cũng phải khám cho ra bệnh, để anh ta nằm viện khoảng mười ngày nửa tháng nhé! Hí hí.”