Máy bay hạ cánh, Diêu Lan Hạ cùng một số khoa khác của bệnh viện cầm đầy đủ vật dụng y tế đi lên một chiếc xe buýt, xe buýt xóc nảy mấy giờ, khi bọn họ đến thị trấn đã chín giờ tối.
Xuống xe, Diêu Lan Hạ cùng các bác sĩ đồng hành đều sợ ngây người.
“Đây là địa phương nào?”
“Giống như nơi đã trải qua một trận chiến tranh vậy!”
Dưới chân là đường đất gồ ghề nhấp nhô, ngọn đèn ở trên đường ở thị trấn mờ mờ, đèn màu da cam chiếu sáng một góc nhỏ trên mặt đất, tội nghiệp ánh đèn quả thực ốc còn không mang nổi mình ốc.
“Mẹ ơi, loại địa phương này còn có người ở sao? Nơi này còn không phải là chỗ chưa giải phóng chứ?”
Đọc FULL bộ truyện.
“Chúng ta đây là xuyên việt sao? Một lát nữa có phải là vào thôn ma qủy không?”
“Ma quỷ thì không có, nhưng nhiệm vụ lần này, lỡ làm không tốt, chúng ta có khả năng thật sự biến thành ma quỷ.”
“A! Anh muốn chết sao! Làm tôi sợ muốn chết!”
Bên trong bảy tám bác sĩ, chỉ có ba phụ nữ, hai người khác là ở bên đường hô hấp cùng nội khoa tiêu hóa, đều là người mới ít tư lịch, bị phái tới nơi này rõ ràng là bị xa lánh.
Một đoàn người run lẩy bẩy đi đến chỗ ở mà bệnh viện đã sớm chuẩn bị xong, ở thị trấn chỉ có một tòa nhà hai tầng như vậy, ở cổng treo một bóng đèn chân không, bóng đèn mà nhiều nhất chỉ có 15W, gió thổi qua còn lắc lư bốn phía, lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống.
Bọn họ đến cổng, bí thư của thôn bận bịu ra nghênh tiếp, nhiệt tình mời bọn họ vào cửa nghỉ ngơi, người đàn ông trung niên quần áo hơi cũ, dưới đèn đường nhìn thấy tay áo của ông ta có lỗ rách do tàn thuốc.
Đã có thể thấy được sự nghèo khó của nơi này
“Đã sớm chuẩn bị chào đón mọi người, chúng tôi rất mong chờ mọi người! Mau vào, cơm tối đã chuẩn bị xong.
Bí thư thôn rất nhiệt tình, mấy người lại vội vàng khách khí, người ở thôn này, ai dám tiếp xúc chứ!
Tám người vào cửa, quả nhiên, trong bàn ở phòng khách có sáu cái bát màu vàng to, bên trong đựng đầy đồ ăn, nhìn thấy những này đồ ăn, cùng bài trí trong phòng, nữ bác sĩ quay đầu ra, sợ phun ra, không nhẫn tâm nhìn lần thứ hai.
Diêu Lan Hạ ngược lại là không có khoa trương như vậy, nhưng cô đã chịu xóc nảy một đường, dạ dày đều sắp đảo lộn, không muốn ăn chút nào cả.
Mấy bác sĩ đều nói: “Chúng tôi đã ăn cơm rồi.”
Bí thư thôn có chút xấu hổ: “Cái này... Thức ăn này đều đã chuẩn bị xong.”
Nghĩ đến điều bọn họ cố kỵ, bí thư thôn khoát tay chất phác giải thích: “Mọi người yên tâm, những này đồ ăn đều là cố ý mua cho mọi người từ bên ngoài, người trong thôn đều không động đến, đồ ăn là một mình tôi làm, tôi... Tôi không có bệnh.”
Đồng hương cũng giải thích, nhưng vẫn không có ai dám khiêu chiến, tình nguyện chịu đói cũng không thể dám để nguy hiểm đến tính mạng.
Diêu Lan Hạ cắn cắn môi, cười cười với bí thư thôn, cũng đi theo lên lầu hai, trong góc cua của cầu thanh, Diêu Lan Hạ cúi đầu nhìn thấy bí thư thôn thở dài một hơi với đồ ăn.
Trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Cái gọi là phòng nghỉ, cũng chỉ là trong một căn phòng trải hai chiếc giường gỗ, đệm chăn là mới, nhưng hai bác sĩ nhỏ vừa vào cửa liền khóc: “Tôi muốn về nhà, đây là địa phương rách nát gì chứ.”
“Tôi sợ hãi, tôi sợ bị nhiễm bệnh. Vạn nhất bị bệnh, liền không trị hết, hu hu!”
Diêu Lan Hạ kéo chăn mền: “Các cô là bác sĩ, đến cả thường thức cơ bản cũng không có? Sợ cái gì, đi ngủ đi, ngày mai còn bận rộn.”
Hai bác sĩ nhìn Diêu Lan Hạ như nhìn quái vật: “Cô… Cô thế mà không sợ sao?”
“Sợ thì có tác dụng gì? Còn không bằng tiết kiệm một chút sức lực để nghỉ ngơi, tranh thủ ngày mai giải quyết trong một ngày, về sớm một chút.”
Một đêm, Diêu Lan Hạ nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nói một câu: “Mẹ nó, đời này trôi qua thật đáng giá.”
Lúc này, ở thủ đô.
Con đường phồn hoa như mộng bị đèn nê ông trang trí sáng lạn như bầu trời sao, đầy mắt đều là hương vị ngập trong vàng son.
Đào Khánh Trần đi ra phòng giải phẫu đã là chín rưỡi tối, xoa xoa bả vai tê dại, thấy được ánh đèn ngoài cửa sổ.
“Phó viện trưởng, giải phẫu thuận lợi không?”
Cao Dĩnh Nhi đã thay đổi quần áo bình thường, bên ngoài váy dài qua gối, là một chiếc áo khoác ngắn mỏng, trang điểm nhạt, tóc dài, dịu dàng cao quý.
“Rất thuận lợi.”
“Phó viện trưởng đã ở phòng phẫu thuật lâu như vậy, có đói bụng không? Tôi cũng vừa làm xong, không bằng cùng nhau đi ăn cơm.”
Đào Khánh Trần tháo găng tay, ném vào thùng rác: “Hôm khác đi, đã muộn rồi.”
Cao Dĩnh Nhi dịu dàng cười, đôi môi đỏ đều rất dịu dàng: “Phó viện trưởng, ăn cơm có thể để hôm khác, nhưng sinh nhật nào có ngày khác.”
Đào Khánh Trần nhíu lông mày: “Sinh nhật cô?”
“Phó viện trưởng của chúng ta, trí thông minh cùng tinh lực đều bị bệnh nhân cướp đi mất rồi, hôm nay, là sinh nhật của anh,, tôi mời anh ăn cơm, đừng từ chối.”
“Ồ? Sinh nhật mà thôi, không quan trọng.”
“Một năm một lần, sao có thể không quan trọng, đi thôi! Hôm nay coi như chăm sóc chính mình.”
Cao Dĩnh Nhi hào phóng kéo cánh tay Đào Khánh Trần đi lên phía trước, người sau lại bất động thanh sắc mượn việc lấy điện thoại để rút tay ra.
Trên tầng của nhà hàng Tây, hai người ngồi ở gần cửa sổ, Cao Dĩnh Nhi vẫn luôn cố gắng gây sự chú ý của Đào Khánh Trần, đã thay đổi mấy chủ đề, nhưng anh ta lại không hứng thú lắm.
“Phải rồi, Phó viện trưởng có biết hay không, lần bệnh viện chúng ta đi tình nguyện, là một thôn bị nhiễm bệnh AIDS, có tổng cộng tám bác sĩ đến đó.”
Đào Khánh Trần cũng đã nghe về quyết định này, nhưng anh vội vàng chuẩn bị giải phẫu không hỏi kỹ càng: “Đây là chuyện tốt, bệnh viện làm việc thiện nhiều một chút, rất tốt.”
Ngón tay tinh tế của Cao Dĩnh Nhi vuốt dao nĩa, thờ ơ nói:”Tôi cũng cảm thấy rất không tệ, mấy bác sĩ đi đến đó đều rất xuất sắc, ha ha, không nghĩ tới bác sĩ giỏi nhất ở nội khoa của chúng ta cũng đi đến đó.”
Tay của Đào Khánh Trần dừng ở giữa không trung không có động tác kế tiếp: “Cô nói ai?”
Đôi môi đỏ của Cao Dĩnh Nhi khẽ cong lên, khó nhận ra: “Có danh tiếng lớn ở bệnh viện của chúng ta, Diêu Lan Hạ, bác sĩ Diêu.”
Tại sao cô ấy lại đi?
“Tôi còn có việc, đi trước một bước. Phó viện trưởng Cao, từ từ dùng bữa.”
“Phó viện trưởng, anh…”
Bữa cơm này, Đào Khánh Trần vội vàng ăn xong, dường như là qua loa để đuổi Cao Dĩnh Nhi, loại địa phương kia, mặc dù anh ta biết nhất định phải có người đi, thế nhưng anh ta cũng không hi vọng cô đi đến đó!
Sắp đến cuối tháng, có nhiều chuyện cần làm, Lưu Nguyên Hào ở công ty bận rộn đến khuya, bên ngoài cửa sổ lớn, đèn hoa lấp lóe, người nào đó nhíu mày, đã trễ như vậy sao?
Ông chủ không tan làm, Quý Đông Minh cũng không dám đi, anh ta đã buồn ngủ ngáp không ngừng, đành phải cầm điện thoại nhìn mấy video khôi hài, để tinh thần tỉnh táo lại.
Nhưng vừa mở đến chủ để hot ở trên mạng, ngón tay Quý Đông Minh dừng động tác lại: “Bệnh viện trung tâm thủ đô lại làm việc thiện, điều động tám bác sĩ tạo thành tổ chữa bệnh và chăm sóc đến thôn bị nhiễm bệnh AIDS.”
Lướt tay xuống, chính là ảnh ID của tám bác sĩ, mà cuối cùng, rõ ràng chính là Diêu Lan Hạ.
Miệng của Quý Đông Minh há ra, kém chút đã trật khớp, mợ cả của nhà họ Lưu lừng lẫy, cô chủ cao qúy của nhà họ Diêu, Diêu Lan Hạ, thế mà đi theo đội chữa bệnh đi đến loại địa phương kia!
Nếu như để ông chủ biết, không khiến bệnh viện nổ tung là không thể!
Quý Đông Minh ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Nguyên Hào đang đứng dậy mặc áo khoác, anh ta thận trọng ha ha cười: “Ông chủ, về nhà sao?”
Lưu Nguyên Hào lạnh lẽo nhìn anh ta: “Cậu nói xem?”
Quý Đông Minh lập tức chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn: “Không phải buổi tối hôm qua ngài đi đến chỗ của mợ chủ sao?”
Điển hình, đây là muốn chết.
Nhưng là cậu Hào không có tâm tình giáo huấn anh ta, mệt mỏi nói: “Về dinh thự.”
Quý Đông Minh vừa hầu hạ anh đi ra ngoài, vừa vụng trộm nhìn ánh mắt lạnh như băng của anh: “Ông chủ, gần đây bệnh viện trung tâm có nhiều tin tức náo nhiệt, hôm nay lại có tin tức mới.”
Gương mặt của Lưu Nguyên Hào không biểu tình, không trực tiếp ngăn cản anh ta, cũng không cho anh sắc mặt tốt.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, Quý Đông Minh cười ha hả: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một tin tức, bệnh viện trung tâm điều động tám bác sĩ đi thôn bị nhiễm bệnh AIDS để chi viện, cái này... Quá nguy hiểm đi.”
Biểu cảm của cậu Hào cực kì lạnh lùng nhìn qua anh ta: “ Minh, hôm nay cậu nói nhảm rất nhiều.”
“... Vậy tôi liền trực tiếp nói vấn đề chính, cái này, anh xem một chút...”
Quý Đông Minh hai tay đưa di động cho Lưu Nguyên Hào, người sau không có kiên nhẫn cầm điện thoại…
“Chết tiệt!”
Chuyện gì Diêu Lan Hạ cũng phải tham gia náo nhiệt, cô đúng là không chết không thôi, loại sự tình này cũng nhúng tay, người phụ nữ ngu xuẩn!
Lạch cạch!
Cậu Hào tức giận vung cánh tay dài lên, điện thoại màu đen đập vào trong thang máy, lúc này, cửa thang máy vừa vặn mở ra, đôi chân dài của Lưu Nguyên Hào bước một bước gần một mét, bỏ lại Quý Đông Minh ở xa xa.
Quý Đông Minh nhìn điện thoại bị ông chủ ném vỡ màn hình ở dưới mặt đất, khóe mắt chứa đựng nước mắt, kéo khóe miệng, tại sao anh ta lại đáng thương như vậy chứ?
Hôm sau, tiếng gà gáy ở bên ngoài đánh thức bọn họ dậy.
Diêu Lan Hạ vén chăn ra: “Mẹ kiếp…”
Buổi tối hôm qua chỉ cảm thấy nơi này quạnh quẽ khiếp người, hiện tại mới phát hiện, cái thôn này, không chỉ hoang vắng, còn có dãy núi bao quanh, bốn phía phong bế, quả thực chính là một thôn nhỏ bị cô lập.
Dãy núi liên miên, giữa trời đất mênh mông toàn là màu xanh, giống như mạch đập của một người đàn ông trưởng thành, đó là sức sống, thế nhưng vừa quay đầu lại, là thôn nhỏ hoang vắng, lại rất bi thương.
“Hoàn cảnh ở vùng ngoại ô cũng không tệ lắm, không khí tốt như vậy, sao không hít thở nhiều một chút?” Diêu Lan Hạ vươn vai, hai cô gái bên cạnh giống như gà trống đá thua trận, mặt mày ủ dột đấm lưng bóp chân.
Ngủ một đêm ở trên tấm phản cứng đã bị mắc bệnh sao?
“Bác sĩ Diêu đừng nói giỡn? Hiện tại còn có tâm tình nào để ngắm nhìn phong cảnh.”
Các bác sĩ đồng hành, không ai có sắc mặt tốt, tâm tình đều rất thấp, là sợ hãi.
Thời điểm nhìn thấy bữa sáng, loại cảm giác này càng sâu hơn.
Trên mặt bàn làm bằng gỗ, vẫn là sáu bát lớn ngày hôm qua, vẫn còn đầy ắp thức ăn, bên cạnh còn có tám bát cơm trắng.
Bí thư thôn chất phác cười cười: “Mấy bác sĩ, trong thị trấn không có đồ tốt gì để chiêu đãi, đều là cơm rau dưa, mọi người ăn tạm.”
Nữ bác sĩ đồng hành sợ hãi lùi về sau hai bước: “Tôi… Gần đây tôi giảm béo, không đói bụng.”
Nhóm bác sĩ nam tối hôm qua đã đói bụng, trong lòng dù rất không nguyện ý ăn cơm, nhưng bụng đã không chịu nổi, đành phải nhìn đồ ăn nuốt nước miếng.
Ăn? Hay là không ăn?
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diêu Lan Hạ.
“Bác sĩ Diêu, ngài đói không?”
Diêu Lan Hạ: “...”
Giày vò nửa ngày nửa đêm, nói không đói bụng chính là lừa quỷ.
Thức ăn này, các cô phải ăn, chịu nụ cười trung thực chất phác của bí thư thôn cũng phải ăn.
Cắn cắn môi, Diêu Lan Hạ bưng cơm lên, kẹp mấy ngụm đồ ăn: “Các người không ăn sao?”
Năm bác sĩ nam thấy thế, hô nhau tiến lên, bưng bát cơm lên ăn như hổ đói, cơm rau dưa cũng thật thơm! Ăn say sưa ngon lành.
Diêu Lan Hạ gắp một đũa đậu bắp xào thịt heo: “Các mỹ nữ, thật sự không ăn?”
Hai người thề sống chết không ăn: “Chúng tôi… Thực sự không đói bụng, haha.”
Không biết vì sao, nhìn các cô, bên trong lòng của Diêu Lan Hạ xuất hiện hai chữ: già mồm.
Làm người, thật sự không thể già mồm, già mồm là hành vi khiến người ta buồn nôn nhất.
Bí thư thôn cuối cùng cũng thả lỏng biểu cảm căng thẳng trên mặt: “Mọi người yên tâm, cơm và đồ ăn thật rất sạch sẽ, chính là... Tôi không biết làm cơm lắm, đồ ăn xào ra cũng không quá ngon.”
Diêu Lan Hạ ăn rất ngon, một miếng lại một miếng, đến cả tướng ăn cũng thô kệch hơn không ít: “Trù nghệ của ngài rất tốt, về sau có thể mở tiệm cơm, chúng tôi sẽ còn tới để cổ động!”
Năm bác sĩ nam kém chút cười sặc sụa, còn tới? Bọn họ sẽ không tới nữa!”
Bữa sáng còn chưa ăn xong, một đứa trẻ bảy tám tuổi lảo đảo từ bên ngoài chạy tới, vừa vào cửa đã té ra trên đất, đứng lên tiếp tục chạy: “Bác Vương, mẹ cháu… Mẹ cháu vừa ngất xỉu!”
Diêu Lan Hạ gác đũa đứng lên: “Mẹ cháu thế nào? Mau dẫn chúng tôi đi xem một chút!”