Trò Đùa Tình Yêu

Chương 53: Nữ thần, cô về nhanh




Diêu Lan Hạ mất hết nửa tiếng để dọn dẹp hết đống hoa hồng trong phòng bệnh.

Hoa hồng chất thành một núi lớn lấp đầy cả thùng rác, hai cái thùng màu xanh lục cỡ lớn cũng bị nhồi đầy ấp, hoa và lá bị nén vương ra khỏi nắp, cánh hoa vương vãi đầy đất.

Một giây trước thì là vật định tình, một phút sau vận mệnh đã lập tức thay đổi, Diêu Lan Hạ nhìn số hoa hồng bị vứt bỏ, mặt không chút cảm xúc xoay người rời đi.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Anh muốn dùng phương thức này làm cô nhục mặt, đã vậy thì cô sẽ không thèm để mắt tới luôn.

“Bác sĩ Diêu, cô đi đâu rồi? Bác sĩ khám bệnh chơi trò mất tích, bệnh nhân muốn liều mạng với cô luôn rồi kìa.”

Triệu Nhật Miên khoa trương giương nanh múa vuốt, diễn tả lại cảnh tượng rầm rộ ban nảy, Diêu Lan Hạ vỗ trán một cái, xem trí nhớ của cô này!

“Tôi qua đó liền đây, bệnh nhân vẫn còn đang xếp hàng sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Diêu Lan Hạ, Triệu Nhật Miên phì cười: “Ha ha, bác sĩ Diêu cũng biết sợ à, yên tâm đi, thiên hạ vẫn thái bình, đáng lẽ đại họa sắp giáng xuống đầu cô rồi, cũng may phó viện trưởng đã đích thân sắp xếp chỗ cho họ hết rồi, cô sẽ không bị gì đâu.”

Sao lại là Đào Khánh Trần?

Thật giống như anh ta nắm rõ mọi thứ của cô trong lòng bàn tay vậy, cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Triệu Nhật Miên xoa xoa tay bí hiểm nói: “Bác sĩ Diêu, phó viện trưởng thân mến của chúng ta dường như rất quan tâm cô đó. Không những thay cô hứng đạn của đám phóng viên mà còn thay cô sắp xếp chỗ cho bệnh nhân, chắc chắn là có gian tình!”

“Điều này chứng tỏ phó viện trưởng là một người nghiêm túc có trách nhiệm, chứ không phải như cô nói đâu.”

Diêu Lan Hạ xỏ hai tay vào túi, cảm giác khó chịu trong người khiến mỗi bước đi của cô ngày càng như đi trên gai, cô đau đến nhíu mày, giày cao gót bước hụt mấy lần suýt nữa là ngã ra đất.

Triệu Nhật Miên duỗi tay đỡ cô: “Cô sao vậy? Cô bị đau chân hả?”

Cô chỉ quen tiếp xúc thân mật với mình Lục Thu Trà, nhưng lúc này lại không né tránh: “Có chút mệt mỏi mà thôi, về ngủ một giấc sẽ khỏi.”

“Làm tôi sợ muốn chết, tôi cứ tưởng gần đây cô bị tra tấn đến đau chân luôn chứ. Bác sĩ Diêu, được phóng viên phỏng vấn lại còn được phó viện trưởng bảo vệ, thật đáng ganh tị nha.”

Triệu Nhật Miên kéo cánh tay của Diêu Lan Hạ, vừa đi vừa luyên thuyên về mấy chuyện phát sinh gần đây, cả quá trình Diêu Lan Hạ đều bị kéo tay, cô không thích đụng chạm tay chân với người khác, cảm giác không thoải mái cứ cào cấu trong lòng cô.

Cuối cùng cũng đến giờ tan sở, Diêu Lan Hạ thay quần áo, một cúc áo khoác trắng của cô bị rơi ra, cô chỉ thoáng nhíu mày rồi thẳng thừng cuộn áo lại ném vào thùng rác!

Diêu Lan Hạ vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại lập tức đổ chuông, nhìn thấy tên, cô cười gằn một tiếng.

Lần trước bị cô nói đến á khẩu, bây giờ chắc khôi phục rồi: “Nói đi.”

Diêu Yến Anh trong điện thoại cười khanh khách: “Diêu Lan Hạ, chị gái thân yêu của tôi…, mất mặt thật đấy, người đàn ông của mình lại đi ôm một người phụ nữ khác trước mặt bao nhiêu phóng viên, bỏ mặc cô ở đó một mình, đặc sắc thật! Ngưỡng mộ, ha ha, thật đáng ngưỡng mộ!”

Từ trước đến nay Diêu Yến Anh không bao giờ thốt ra được lời nào tử tế, cô vẫn tiếp tục lái xe, đeo tai nghe bluetooth lên: “Nói nhảm xong chưa? Xong rồi thì cúp đây!”

“Vội gì chứ? Cô nghĩ là tôi hiếm lạ mấy chuyện cỏn còn này sao? Tôi với mẹ đang chờ xem cảnh cô bị nhà họ Lưu đá ra khỏi cửa lớn, đến lúc đó cô nhớ đừng chết quá khó coi nếu không sẽ làm mất hết thể diện của nhà họ Diêu.”

“Xem ra cô điện thoại chỉ để thả rắm! Cô có mặt mũi để thả, nhưng tôi không có hứng để nghe.”

Cô đưa tay lên muốn lấy tai nghe xuống.

“Diêu Lan Hạ, thứ bảy này là sinh nhật của mẹ tôi, nhà họ Diêu sẽ đãi tiệc tại nhà hàng Đế Hào, cô nhớ đến đấy. Còn về Lưu Nguyên Hào…Chắc cô cũng không đủ bản lĩnh để mời về đâu, đừng mặc đồ bủn xỉn quá, nếu không sẽ hạ thấp đẳng cấp của buổi tiệc, cái khác thì chắc tôi cũng không thể trông chờ gì ở loại bác sĩ như cô rồi.”

Tiệc đêm sao? Tất nhiên cô phải tham gia rồi, đến xem hai mẹ con này lại muốn chơi trò gì.

“Diêu Yến Anh, cô có thể chơi được tôi sao? Khỏi cần mời anh ta, tôi cũng sẽ để cô nhìn rõ một điều, chị, thì sẽ vẫn mãi là chị, còn cô sao, ha!.”

“Cô bớt mạnh miệng lại đi! Ai chết còn chưa biết đâu!”

“Rất tốt, có tiến bộ, tôi sẽ đích thân sát hạch cô.”

Cô kéo tai nghe xuống, tiệc rượu của nhà họ Diêu, cô nhất định phải đi! Gần đây cô đang rất bực bội, đang muốn tìm chỗ phát tiết, hai mẹ con Diêu Yến Anh vừa lúc rất thích hợp.

Đảo mắt một cái đã đến thứ bảy.

Buổi chiều, Diêu Lan Hạ lôi kéo Lục Thu Trà làm make-up, làm móng, lựa đồ, tạo hình, tổng hết từ trên xuống dưới đi mất hai tháng tiền lương của cô.

Lục Thu Trà nhìn đến há hốc mồm: “Cậu phát tài à? Muốn thay đổi làm lại cuộc đời hả, mẹ kiếp, chi bạo thật đó? Tên khốn Lưu Nguyên Hạo kia cho cậu tiền sao?"

Diêu Lan Hạ vuốt vuốt kiểu tóc mới: “Tớ cần anh ta cho tiền chắc? Chị tôi ơi, tốt xấu gì tớ cũng là bác sĩ nổi tiếng, lương cao ngất ngưỡng đó.”

“Quá dữ! Hạ, nhìn cậu bây giờ giống như quay lại khoản thời gian ban đầu mới quen cậu vậy, khi cậu gả cho Lưu Nguyên Hào thì như biến thành bộ dạng một nàng dâu bị ức hiếp. Nữ thần, cậu quay về rồi sao!”

Cô dùng tay nâng cằm của cô ta lên trêu chọc nói: “Đêm nay, nữ thần của cậu sẽ quay về.”

Cô quay đầu nhìn gương mặt xuất trần trong gương rồi nở nụ cười, Diêu Lan Hạ tô son môi màu hồng phấn, trang điểm nhẹ hay đậm, cô đều tự làm được.

Trang điểm xong, Diêu Lan Hạ đưa tay: “Đưa tớ chìa khóa xe của cậu.”

“Chi?”

“Chị tôi ơi, đi xuất trận không cần mặc trang bị sao? Xe của tớ đâu có thích hợp.”

“Ha ha ha!” Lục Thu Trà cười đến đau bụng: “Ôi, cười chết mất! Bác sĩ Diêu còn biết sợ mất mặt. Được rồi! Đưa xe cho cậu đấy. Cái này cũng cho cậu, trang sức phiên bản giới hạn mua ở Milan, toàn thế giới chỉ có ba cái thôi, xé nát Mai Khánh Vân cho tớ!”

Ặc, đêm nay người cô muốn xé không phải Mai Khánh Vân, mà thôi bỏ qua đi, cô nhận lấy dây chuyền tiffany rồi đeo lên cổ, viên kim cương lấp lánh rất hợp với chiếc cổ đầy tinh xảo của cô.

“Ừm, không tồi không tồi, tự tay bóp nát thứ trà xanh kia đi, Hạ, tớ tin cậu!”

Cô nhướng mày: “Hẳn là vậy.”

Tại nhà hàng Đế Hào, đèn đuốc sáng trưng như là ban ngày, bên ngoài toàn là xe sang trọng, thảm đỏ trải dài, vải màn thơm phức, cực kỳ xa hoa.

Có vẻ như hai mẹ con họ vì bữa tiệc sinh nhật này mà bỏ hết vốn liếng rồi.

Đèn pha lê treo trên trần đại sảnh, ly rượu lay động, làn váy tung bay, một cô gái mặc váy trắng đánh đàn dương cầm một cách trìu mến trên sân khấu ngay trước mặt.

“A…!Sếp Vương, đã lâu không gặp, ngài càng ngày càng trẻ ra nha!”

“Sếp Triệu…, lần trước gặp ngài là trong buổi đấu giá năm ngoái, lâu như vậy rồi mới có cơ hội gặp lại, nghe nói công ty của ngài đang làm ăn rất phát đạt…”

“Chủ tịch Trần, cảm ơn ngài, rất hân hạnh được đón tiếp!”

Bên trong đại sảnh, Diêu Yến Anh cùng Phương Linh Ngọc không ngừng chào đón khách mời, người đến hôm hay ai cũng là người có máu mặt, nếu không phải vậy thì họ đừng mơ vào được bữa tiệc của Phương Linh Ngọc.

Nói dễ nghe thì đây là tiệc sinh nhật, nói khó nghe thì đây là thủ đoạn vơ vét của cải của Phương Linh Ngọc, thêm vào đó là nâng cao địa vị của Diêu Yến Anh.

Hiện tại nhà họ Diêu như thế nào, người bên ngoài không biết, trong lòng bọn họ lại biết rất rõ.

Đương nhiên, Diêu Lan Hạ cũng rất rõ.

Giày cao gót màu đỏ từ từ bước xuống khỏi xe. Diêu Lan Hạ cầm một chiếc túi xách đính đá đầy tinh xảo, ngón áp út đầy mảnh khảnh thì đeo chiếc nhẫn kim cương do Lưu Nguyên Hào cho, cô mặc một bộ váy dạ hội đen tuyền, cỗ áo hình chữ V ôm sát cơ thể lộ ra dáng người uyển chuyển xinh đẹp.

Cô lười ăn diện, nhưng không có nghĩa là cô không biết.

Làn da trắng mịn như tuyết, cùng bộ dạ phục đen tuyền bổ sung lẫn nhau, tóc dài được búi cao, khuyên tai dài trên cổ khẽ đung đưa lấp lánh ánh sáng, giữa hai xương quai xanh mảnh khảnh vừa vặn đặt một mặt dây chuyền kim cương.

Tuy cô không phải đang mặc một bộ trang phục xa hoa lộng lẫy gì cho lắm, nhưng người tinh tường ai cũng nhìn ra được, mỗi một trang sức trên người cô đều là hãng nổi danh rất giá trị.

Diệu Lan Hạ rất lâu đã không xuất hiện vào những chỗ như vầy, sau khi tiến vào, cô cởi áo khoác trắng giao cho phục vụ, hầu hết đều không nhận ra cô là ai.

“Bà Phương, ngày quan trọng như vầy, sao không thấy cô Diêu đâu vậy?”

Phương Linh Ngọc khoác áo lông chồn trên vai trong lòng đầy căm tức, Diêu Chính Kiệt chết đã mấy năm rồi, mà bạn của ông ta vẫn không xem bà ta là bà Diêu, mở miệng là tìm Diêu Lan Hạ.

Bà cầm ly rượu, cười nói: “Sếp Trịnh, cô cả nhà họ Diêu, không phải ở ngay đây sao?”

Diêu Yến Anh vội vàng cười lấy lòng: “Chú Trịnh, chú khỏe chứ, con là Yến Anh.”

Sếp Trịnh liếc mắt nhìn Diêu Yến Anh, nụ cười tắt dần: “Có vẻ như, hôm nay Lan Hạ không đến rồi.”

Phương Linh Ngọc nghiến răng: “Sếp Trịnh, tôi cũng muốn gọi con bé đến, nhưng Diêu Lan Hạ thật không hiểu chuyện gì hết, đến tiệc trong nhà cũng không đến, tôi cũng hết cách…ha ha, chuyện xấu trong nhà, khiến ngài chê cười rồi”

Diêu Lan Hạ cười nhếch môi, thuận tiện với lấy một ly rượu đỏ trên khay, dáng dấp yểu điệu đi về phía trung tâm đại sảnh.

“Chú Trịnh, con ở chỗ này!”

Một giọng nói lanh lảnh vui tươi đột nhiên phá tan sự huyên náo của đại sảnh, mọi người bị thu hút quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người thước tha đầy xinh đẹp đi tới, tao nhã đoan trang, khí chất thoát tục.

Nhưng nhìn rất lạ.

Sếp Trịnh cao giọng cười to: “Lan Hạ đã trở thành mỹ nữ rồi! Trước đây, lúc con đi theo ba con thì vẫn còn là một cô bé, ha ha!”

Sếp Trịnh vừa nói như thế, mọi người liền hiểu ra, người này, chính là con gái cả của Diêu Chính Kiệt, Diêu Lan Hạ! Thiên kim đại tiểu thư người vốn nên kế thừa Diêu thị, đột nhiên lại biến mất không tung tích.

Diêu Lan Hạ đầy tự nhiên, hào phóng cười: “Chú Trịnh vẫn như trước đây, rất thích trêu chọc con, Chú Trịnh, con mời chú!”

“Thì ra là cô Diêu, hân hạnh được gặp mặt!”

“cô Diêu, lần đầu gặp gỡ, uống trước rồi nói!”

“cô Diêu, hôm nay cô thật lộng lẫy…, không thua gì mẹ cô năm đó.”

Mẹ con Phương Linh Ngọc cất công chuẩn bị thịnh yến, Diêu Lan Hạ vừa mới bước ra lại trở thành nhân vật chính!

Diêu Yến Anh thấp giọng nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ, mẹ để yên cho cô ta tung hoành vậy sao?”

Phương Linh Ngọc áp chế lửa giận trong lòng: “Đừng nóng vội, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, cho cô ta hưởng thụ một chút đi, trò hay còn chưa bắt đầu mà, gấp cái gì.”

Sếp Trịnh nhấp một hớp rượu, ân cần nói: “Con có đang vừa mắt ai không? Có thì đem người đến để chú Trịnh giúp con nhìn thử xem.”

Diêu Yến Anh đột nhiên bước đến: “Chú Trịnh, chú không biết sao? Chị của con bây giờ rất giỏi đó, cô ấy…”

“Chỗ này không tiện nói chuyện, có dịp con sẽ đến thăm chú, chú Trịnh, chú cứ tự nhiên nhé.”

Diêu Lan Hạ mạnh mẽ lôi cánh tay Diêu Yến Anh đến một góc: “Diêu Yến Anh, tôi cảnh cáo cô tối nay nên tự biết chừng mực đi!”

“Ha ha! Sao vậy? nhà họ Lưu không chấp nhận cô nên sợ mất mặt hả! Sợ mất mặt thì đừng có đến! Đồ tiện nhân!”

Diêu Lan Hạ đột nhiên siết chặt tay, bóp mạnh đến tay cô ta trắng bệch: “Đừng có cố nữa, cô không phải đối thủ của tôi đâu, nếu muốn bữa tiệc này kết thúc thuận lợi thì từ bây giờ cô nên tự kẹp chặt đuôi của mình lại đi!”

“Diêu Lan Hạ, cô nổi điên cái gì chứ! Cô đừng tưởng rằng được lão già kia che chở thì cô có thể lên trời!”

“Diêu Lan Hạ tôi thì cần ai che chở chứ? Diêu Yến Anh, tôi và cô không giống nhau, nếu không có bà mẹ tốt của cô, thì cô chả là cái thá gì!”

Nói xong, cô hất tay cô ta ra, ngẩng đầu đi về phía đám đông trong sảnh.

Diêu Yến Anh nghiến răng ken két, ai là người phải kẹp chặt đuôi, cô cứ chờ mà coi!