Trò Đùa Tình Yêu

Chương 20: Cô đang ép tôi phạm tội




Câu lạc bộ cao cấp Huyên Đình, ánh đèn neon nhấp nháy mờ ảo, phủ lên màn đêm một màu sắc khiến lòng người dao động.

Vì trên chân có vết thương nên Diêu Lan Hạ đã chọn một đôi giày bệt mũi nhọn màu vàng, váy đen che đi nửa mu bàn chân trắng nõn.

Dáng người Diêu Lan Hạ cao gầy, dù cô không đi giày cao gót thì cũng nổi bật trong đám phụ nữ, ngày thường không son phấn, tối nay cô cũng chỉ trang điểm nhẹ, tóc dài mềm mãi xoã ra sau lưng, lập tức trở thành mỹ nhân eo thon thanh lịch, đoan trang.

Cập nhật sớm nhất tại.

Trong sảnh sòng bạc Huyên Đình, Diêu Lan Hạ còn chưa vào sảnh đã thấy bóng dáng đỏ rực của Lục Thu Trà.

Lục Thu Trà có dáng người nhỏ nhắn, cô ấy mặc chiếc váy ngắn màu đỏ bắt mắt, tay chân thon dài, phần ngực áo cố ý khoét sâu tạo khe, tóc ngắn ngang tai kiểu Cát Tuyên, trang điểm mắt khói quyến rũ, mỗi một động tác đều uyển chuyển, cặp mặt kia một năm không gặp đã hấp dẫn hơn rồi.

Ba của Lục Thu Trà là ông chủ một công ty đã đưa ra thị trường ở thủ đô, còn cô ấy là nhà thiết kế thời trang xuất sắc và có tiếng trong ngành. Lần này cô ấy vừa kết thúc cuộc thi thiết kế tuần lễ thời trang Milan và giành được một giải thưởng thiết kế không lớn không nhỏ, cho nên đã mời nhóm bạn đến chung vui.

Mặc dù Lục Thu Trà không phải người cực kỳ giàu có nhưng mọi người xung quanh cô không phú cũng quý nên bữa tiệc chào đón cô đương nhiên sẽ náo nhiệt và sang trọng.

Nhìn bạn thân đang lắc lư trên sàn nhảy, Diêu Lan Hạ thầm nghĩ có nhóc này vẫn muốn nhân cơ hội kiếm một anh chàng đẹp trai làm bạn trai đúng không? Cũng đúng, đến tuổi này rồi, việc thoát kiếp FA cũng đã trở thành việc ưu tiên hàng đầu rồi nhỉ?

Không muốn làm phiền bạn thân tán gẫu với trai đẹp, Diêu Lan Hạ tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, cô nhấp một ngụm rượu đỏ, đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, cô không thích những nơi như này lắm.

Cô định tìm cơ hội rời đi nhưng điện thoại lại đổ chuông.

Nhìn thấy hai chữ “Lưu Nguyên Hào” đang nhấp nháy trên màn hình, trái tim Diêu Lan Hạ thắt lại, suýt thì không thở được!

Cô cắn môi, siết chặt tay, hít sâu một hơi rồi mới nghe máy.

“Ở đâu?”

Không đợi Diêu Lan Hạ điều chỉnh hơi thở, Lưu Nguyên Hào đã đưa ra câu hỏi khiến cô lập tức hoảng hốt.

Mà khi Lưu Nguyên Hào nghe thấy âm thanh ồn ào bên này thì lông mày kiếm nhíu chặt, người phụ nữ này đi đâu rồi?

“Tôi…”

“Đừng cố nói dối trước mặt tôi, tốt nhất cô hãy nói thật, cô không trả nổi cái giá của việc nói dối đâu.”

Diêu Lan Hạ còn chưa nghĩ ra cớ để lấp liếm thì đã bị anh đe doạ.

Ép cô không thể nói lung tung.

Diêu Lan Hạ cắn môi, nói ra sự thật.

Cô tưởng Lưu Nguyên Hào sẽ nói gì đó nữa, nhưng người ta lại cúp máy luôn.

Diêu Lan Hạ nhìn màn hình tối đen, lồng ngực khó chịu, bí bách, chỉ vậy thôi à? Không hợp với phong cách làm việc của Cậu Hào mà? Cũng đúng, bây giờ anh cần phải chăm sóc Mai Khánh Vân, làm gì có tâm trạng quan tâm cô?

Nghĩ đến đây, Diêu Lan Hạ uống cạn ly rượu vang trong tay, cô xoa đầu gối đau đớn, phía trước đã có rất nhiều người lên sàn nhảy, mọi người đều đung đưa tay chân, nhảy múa loạn xạ.

Khi Lưu Nguyên Hào đến biệt thự Di Cảnh thì thấy biệt thự trống không, Diêu Lan Hạ không ở trong.

Cậu Hào đứng trong phòng khách, trong không khí vẫn còn mùi nước khử trùng nhàn nhạt còn vương lại trên người Diêu Lan Hạ, anh cố gắng hít vào nhưng lại không ngửi được nữa.

Anh đang định dời mắt đi thì liếc thấy điều khiển tivi trên bàn kính, cô đã bật tivi, vậy chắc cô cũng đã thấy tin tức về anh và Mai Khánh Vân rồi.

Anh còn tưởng đêm nay có thể thấy cô ở nhà, không ngờ cô lại đi dự tiệc của bạn thân, cô đúng là có nhã hứng đấy.

Đang suy nghĩ thì điện thoại anh đổ chuông.

Đôi mắt sâu của anh ngưng lại, là Mai Khánh Vân gọi tới.

“Anh Hào, anh đã xem tin tức chưa?”

Mai Khánh Vân nghĩ rằng Lưu Nguyên Hào nhìn thấy tin tức xong sẽ gọi cho mình ngay, nhưng cô ta chờ mãi chờ mãi vẫn không chờ được tin nhắn của anh, Mai Khánh Vân không kìm được nữa, mặc kệ lời khuyên của người đại diện, khăng khăng gọi cho Lưu Nguyên Hào.

Sau khi biết tin lẽ nào anh không có phản ứng gì sao? Cô ta không tin!

Lưu Nguyên Hào khẽ cau mày, gần như không thể phát hiện ra: “Thì sao?”

Giọng Mai Khánh Vân tủi thân suýt bật khóc: “Anh Hào, em cũng không ngờ phóng viên lại lợi hại như thế, họ cứ đưa tin mãi về chuyện em có thai. Cậu Hào, em vẫn chưa kịp nói với anh, em có thai rồi, em đã có con của chúng ta rồi, con đã được bốn tuần tuổi, anh có vui không?”

Ồ?

“Cô chắc chứ?”

Lưu Nguyên Hào hỏi ngược lại, một câu hai nghĩa.

Mai Khánh Vân nói cô ta đã có thai, nhưng trong đầu Lưu Nguyên Hào dường như không có ký ức về việc anh khiến cô ta mang thai, anh đã quên điều gì sao? Hay là có người cố tình làm vậy?

Ha! Mang thai? Lẽ nào có người muốn nghịch lửa với anh, nghịch lửa không sợ lửa bén tới thân à?

Mai Khánh Vân mỉm cười vui vẻ, sợ bị nghe ra điều gì dị thường: “Đương nhiên là em chắc chắn rồi, em vẫn còn giữ giấy khám thai của bệnh viện đây này, chắc chắn là đã mang thai. Anh Hào, anh là người đàn ông duy nhất bên cạnh em, anh sẽ không nghi ngờ em đấy chứ?

Mai Khánh Vân cũng từng lo lắng bị anh phát hiện ra sự thật, nhưng chuyện đã đến nước này cô ta chỉ có một con đường, và cô ta buộc phải bước tiếp!

Lưu Nguyên Hào yên lặng nhếch môi, không nói gì nhiều: “Tôi biết rồi.”

Mai Khánh Vân mấp máy môi: “Anh Hào, khi nào anh rảnh thì tới thăm em và con nhé?”

“Tôi đang bận, gọi lại cho cô sau.”

Mai Khánh Vân cầm điện thoại, cực kỳ chờ mong: “Anh Hào, em nhớ anh...”

“Biết rồi.”

Sân thượng bày đầy các loại nước uống và đồ tráng miệng, nhưng không một bóng người, gió đêm lướt nhẹ qua mái tóc, nhẹ nhàng làm vơi đi sự không vui trong lòng.

Diêu Lan Hạ lơ đãng bưng khay đồ ăn, chậm rãi ăn đồ tráng miệng, nhưng cô còn không biết mùi vị trong miệng là ngọt hay đắng.

Sự cô đơn của một mình và cô đơn trong một nhóm người cuồng hoan, hoá ra là thế này.

Cô vốn tưởng mình tới yến tiệc linh đình xa hoa thì sẽ có thể che đi nỗi cô đơn và hoang mang trong lòng, nhưng cho dù tiếng nhạc trong phòng tiệc có sôi động đến đâu, nam nữ lắc lư đong đưa mãnh liệt đến đâu cũng không thể ngăn được sự rối loạn trong lòng cô.

Cô rất nhớ anh, mỗi khi ở một mình là bóng hình anh lại như đong đưa trước mặt, chiếm lấy mỗi dây thần kinh trong đầu cô.

Nhưng anh đang ở đâu? Với người phụ nữ dịu dàng nào? Hay là đang trong vòng tay của Mai Khánh Vân?

Ong ong ong.

Cô đang suy nghĩ viển vông thì điện thoại trong túi đổ chuông, nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, lông mày Diêu Lan Hạ nhíu chặt, Mai Khánh Vân gọi cho cô làm gì?

“Có chuyện gì?” Giọng Diêu Lan Hạ lạnh lùng, không có một chút cảm xúc.

Mai Khánh Vân ngồi trên ghế sofa vải sang trọng, vênh váo tự đắc như người thắng cuộc, nghe thấy tiếng nhạc ở bên kia thì hừ lạnh: “Diêu Lan Hạ, một mình không ngủ được nên chạy đi mua say à? Đúng là cô đơn, lẻ loi mà, bây giờ có nhiều tiểu thịt tươi lắm, cô có thể tìm một người giúp cô làm gấm giường, dù sao hôn nhân của cô và anh Hào đã không còn tồn tại từ lâu, cảm giác sống một mình cũng không dễ chịu, tôi rất thông cảm với cô.”

Giọng nói mỉa mai xuyên vào màn điêm, từng lời từng chữ xuyên thấu tim gan cô, cô không mạnh mẽ đến mức có thể mắt điếc tai ngơ, hai mắt chua xót, ngọn lửa vô biên lan rộng trong tim, cô đã không còn phân biệt được là tủi thân hay là phẫn nộ nữa.

“So với chuyện này thì bị người khác làm cho lớn bụng mà không có danh phận, trơ mắt nhìn trên hộ khẩu của anh ấy viết tên người phụ nữ khác, ha! Để níu giữ một người đàn ông mà không ngần ngại chủ động hiến thân, kết quả anh ấy chẳng thèm quan tâm, cảm giác làm mẹ đơn thân có phải càng tệ hơn không?!”

Diêu Lan Hạ cầm ly rượu, chất lỏng trong suốt phản chiếu đôi mắt cô, ánh đèn quá chói mắt, chói đến mức cô còn tưởng mình đang khóc.

Khóc? Còn ai đáng để cô khóc nữa?

“Diêu Lan Hạ, cô bớt kích thích tôi đi! Haha, chờ mà xem, đêm nay Cậu Hào sẽ đến chỗ tôi, mỗi tối sau này anh ấy đều sẽ ở chỗ tôi, còn cô cứ tiếp tục ở trong căn phòng trống mà khóc đi! À, nhân đây tôi cũng nhắc nhở cô một câu, sớm ly hôn rồi cút ra khỏi nhà họ Lưu đi, có lẽ vẫn có thể nhân lúc còn trẻ mà tìm người đàn ông khác, hai năm sau chẳng ai còn để ý đến người già như cô nữa đâu...”

Tít!

Diêu Lan Hạ không muốn tiếp tục nghe những lời ô uế trong miệng Mai Khánh Vân nữa, cô bực bội cúp điện thoại.

Ngẩng đầu, cô uống cạn ly rượu trong tay, rượu trong lồng ngực bắt đầu sôi trào lên men, tầm nhìn Diêu Lan Hạ hơi mơ hồ, đêm nay... mỗi đêm...

Đáng chết, một ly rượu thôi mà cô đã say rồi?

Diêu Lan Hạ day day huyệt Thái Dương đau nhức, cô cầm lấy ly nước uống một ngụm lớn.

“Phụt!”

Không ngờ lại là rượu trắng!

Lưỡi Diêu Lan Hạ bị rượu có nồng độ cồn cao làm cho tê dại, cô vừa đưa vào miệng đã phun ra ngay...

Sau đó, gần như tất cả đã phun hết vào người đàn ông đối diện không sót một giọt.