Lời ép hỏi đổ ập xuống, tiếng chỉ trích càng lúc càng khó nghe, bọn phóng viên quả nhiên đều là những kẻ trong miệng ngậm dao, lời nói ra hoàn toàn có thể không nhìn phân lượng, bất chấp cảm nhận của người trong cuộc.
Diêu Lan Hạ đau khổ thất vọng trong lòng tràn ra nụ cười mỉa, cô đối mặt với tất cả ống kính của ký giả, rõ ràng cô biết toàn bộ danh dự và hôn nhân của cô bị dập tắt ở nơi này, nhưng bây giờ cô lại chỉ có một thân một mình.
Nhất định phải tự mình đối phó.
Diêu Lan Hạ cười khẩy, nụ cười trên gương mặt thanh lịch tao nhã không đánh phấn son, khí thế ngang ngược bên trong ánh mắt lại không thể ngăn được: “Chuyện của tôi với chồng tôi, hình như còn chưa đến phiên các vị bình luận.”
“Bác sĩ Diêu, bây giờ có một người hiểu rõ tình hình tiết lộ ra, năm đó là cô cướp thân phận của cô Mai Khánh Vân......”
Diêu Lan Hạ di chuyển đến trước microphone của phóng viên: “Anh bạn này, ai là người biết chuyện thế? Mời người biết chuyện kia đến đây nói rõ ràng với tôi nào.”
Các phóng viên hai mặt nhìn nhau “Bác sĩ Diêu, nghe đồn cô...Đời sống cá nhân của cô lộn xộn, trước đó không lâu còn truyền ra cô gặp riêng người đàn ông xa lạ vào ban đêm ở bệnh viện......”
Ha! Trí nhớ tốt đó!
Trên mặt Diêu Lan Hạ nhìn không ra một tia gợn sóng nào, cô gắng gượng: “Anh biết một khi tội danh phỉ báng được thành lập, sẽ đánh đổi bằng gì không? Là chén cơm của anh quan trọng? Hay là sự tự do trong vài năm tới của anh quan trọng?”
Các bác sĩ vây xem bên cạnh nhìn thấy Diêu Lan Hạ một mình đối phó với một đám phóng viên thế mà không có bị đánh sập, nghiễm nhiên khí thế vợ chính của cô không người nào có thể bằng được, chỉ cần nhìn khí thế thì chắc chắn cô chính là bà Lưu không có gì có thể nghi ngờ được.
“Bác sĩ Diêu, trước đây Mai Khánh Vân và anh Lưu Nguyên Hào quen biết là sự thật, đối với chuyện này cô giải thích thế nào?”
Đôi mày Diêu Lan Hạ nhíu chặt một cái! Cô có cảm giác buồn nôn vì chuyện mình bị đẩy lên đầu gió đỉnh sóng, cô buồn nôn chuyện riêng của mình bị mọi người đặt dưới kính lúp quan sát, căn bệnh tâm lý nghiêm trọng thích sạch sẽ làm cho Diêu Lan Hạ muốn ói.
Diêu Lan Hạ chống lại đám phóng viên khổng lồ đi về phía trước, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra: “Bảo vệ!”
Các phóng viên không buông tay, tiếp tục đuổi theo: “Xin bác sĩ Diêu hãy trả lời!”
Đào Khánh Trần nghe nói Diêu Lan Hạ bị phóng viên bao vây chặn đánh, đi khỏi phòng cấp cứu liền muốn đi đến cứu người, anh ta tuyệt đối sẽ không nhìn Diêu Lan Hạ bị phóng viên gây khó dễ!
“Viện phó!”
Cao Dĩnh Nhi giẫm lên giày cao gót cùm cụp vội vàng chạy tới, thang máy vừa xuống đã chạy thẳng một đường sang chỗ Đào Khánh Trần: “Cũng may anh có ở đây!”
Đôi mày của Đào Khánh Trần nhẹ nhàng nhăn lại: “Phó chủ nhiệm Cao, cô đến đây làm gì thế?”
Cuốn ống nghe trên cổ lại nhét vào túi lớn, sải bước chuẩn bị lên lầu, hiện tại trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến một người là Diêu Lan Hạ, cô tuyệt đối không thể chịu đựng sự oanh tạc của phóng viên một lần nữa!
“Anh đi đâu vậy? Viện phó.” Cao Dĩnh Nhi kéo cổ tay của anh ta lại, dùng sức mạnh lớn nhất của mình níu chặt người đàn ông cao lớn trước mặt.
Đào Khánh Trần tách ngón tay cô ta ra: “Phó chủ nhiệm Cao, buông tay.”
Cao Dĩnh Nhi cắn môi ngửa đầu ung dung nhìn vầng trán khóe mắt của người đàn ông: “Có phải anh muốn đi lên giúp bác sĩ Diêu hay không? Có phải anh muốn giống như lần trước không để ý gì cả mà đứng ra giảng hòa cho cô ta chứ?”
Đào Khánh Trần nhíu chặt mày, vầng trán đẹp đẽ ngưng kết: “Nếu đã biết, thì lập tức buông tay đi.”
Sải bước đi đến cửa thang máy, Đào Khánh Trần ấn vào tầng 4, Cao Dĩnh Nhi vươn cánh tay ra ngăn ở trước mặt anh ta: “Không được! Lần này tuyệt đối không thể, anh nghĩ cho kĩ đi, sự xuất hiện của anh chỉ có thể làm cho mọi chuyện phức tạp hơn thôi!”
“Tai tiếng của anh và cô ta đã từng bị truyền ra, trước kia mọi người đều không biết thân phận của cô ta thì anh còn có đường lui, bây giờ anh qua đấy chẳng khác nào thừa nhận giữa cô ta và Lưu Nguyên Hào có người thứ ba, anh không giúp được cô ta, ngược lại sẽ hại cô ta, cũng sẽ hại chính anh!”
Ánh mắt dịu dàng của Đào Khánh Trần dâng lên phẫn nộ rõ ràng, tu dưỡng tốt khiến cho anh ta tức giận trước mắt nhưng cũng không hề phát cáu, nhưng giọng nói của anh ta đã sớm không còn kiên nhẫn: “Phó chủ nhiệm Cao, chuyện của tôi không tới phiên cô nhúng tay, tránh ra.”
“Có phải là anh định vì cô ta mà khiến cho bản thân thân bại danh liệt không? Anh có biết Lưu Nguyên Hào là ai không hả? Chuyện xấu của anh và vợ anh ta bị truyền ra, thứ chờ đợi anh bất kể là nghề nghiệp cuộc sống của anh kết thúc như thế, còn có hậu quả anh không thể tưởng nổi!”
Cao Dĩnh Nhi sợ Đào Khánh Trần thật sự bị ăn cả ngã về không, cho nên mới liều mạng đến tìm anh ta có ý đồ ngăn cản anh ta.
Đào Khánh Trần nhìn xuống Cao Dĩnh Nhi, mỗi câu mỗi chữ của anh ta đều kiên quyết nói cho cô ta nghe: “Vì cô ấy, tôi không quan tâm.”
Nói xong, Đào Khánh Trần sải bước vào thang máy, nếu như anh ta có thể thay Diêu Lan Hạ nhận hết chuyện này, không làm bác sĩ nữa thì có làm sao? Thân bại danh liệt thì như thế nào?
Anh ta không muốn nhìn thấy cô rơi lệ, nhất là vì Lưu Nguyên Hào.
Đào Khánh Trần đi ra khỏi thang máy, hành lang trên lầu 4 hỗn loạn như con đường cùng, mà ở nơi các phóng viên bao vây, Đào Khánh Trần thình lình thấy được một cánh tay của đàn ông ôm lấy Diêu Lan Hạ......
“Anh Lưu, ý của anh là, từ đầu tới đuôi, anh chỉ thích một mình bác sĩ Diêu?”
Lưu Nguyên Hào ôm chặt Diêu Lan Hạ, dùng cánh tay của mình làm chỗ dựa lớn nhất cho cô, lúc nhận được tin tức chạy đến bệnh viện, cậu Hào muốn trực tiếp ném tất cả phóng viên này ra bên ngoài!
Thế nhưng ngang ngược đánh đuổi bọn họ ra ngoài, đối với việc làm sáng tỏ mọi chuyện thì không có chỗ nào tốt, cho nên anh lựa chọn ở lại, cùng cô cùng nhau đối mặt.
Diêu Lan Hạ nghiêng đầu nhìn vẻ đẹp tinh xảo ba chiều của Lưu Nguyên Hào, ánh mắt kiên định của anh không khuất phục gì, loại khí phách che chở cô trong lòng có ý muốn bảo vệ, rất mạnh mẽ, rất anh dũng.
“Không sai, người tôi yêu chỉ có một mình Diêu Lan Hạ.” Cánh tay của Lưu Nguyên Hào trượt xuống, nắm chặt tay Diêu Lan Hạ, tay đan xen chặt với các ngón tay của cô.
“Nhưng mà Mai Khánh Vân bây giờ hoàn toàn đúng là đã mang thai con của anh, trước đó không lâu các phóng viên chụp được ảnh anh đưa cô Mai Khánh Vân đến bệnh viện làm kiểm tra sinh sản, xin hỏi đối với chuyện này anh giải thích thế nào?”
“Đúng vậy đó, anh muốn giải thích thế nào?”
Diêu Lan Hạ nhức đầu, bây giờ nằm ở lồng ngực Lưu Nguyên Hào chính là con dao hai lưỡi, mặc kệ anh nói thế nào cũng đều sẽ thủng lỗ, đây là một chuyện không cách nào song toàn, nhất định phải có một bên gánh chịu trách nhiệm.
Diêu Lan Hạ muốn mở miệng nói chuyện, Lưu Nguyên Hào ngăn cô lại.
Trực tiếp đối diện với phóng viên oanh tạc, cậu Hào lạnh lùng nói: “Muốn biết đáp án, thì kiên nhẫn một chút, chờ đi.”
Lưu Nguyên Hào quẳng xuống câu nói này, không kiên nhẫn dắt tay Diêu Lan Hạ.
Quý Đông Minh theo phía sau lưng, nghe được cậu Hào ra lệnh: “Đuổi những người này ra ngoài, còn dám vào bệnh viện quấy rối, tống vào trại giam.”
“Vâng! Ông chủ!”
Đưa mắt nhìn Lưu Nguyên Hào với Diêu Lan Hạ rời khỏi đám đông, Đào Khánh Trần một mình đứng ở đằng xa, hồi lâu không hề động.
Mà phía sau anh ta cách đó không xa, Cao Dĩnh Nhi cắn răng, dựa vào cái gì con tiện nhân Diêu Lan Hạ này có thể nhận được sự yêu thích của cả Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần chứ!
Cô ta tuyệt đối không phục!
Cầm điện thoại di động lên, Cao Dĩnh Nhi bấm dãy số của Mai Khánh Vân, quay người đi đến ban công: “Vân Vân, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Chuyện đã phát triển đến nước này, thế mà Lưu Nguyên Hào còn tự mình ra mặt trợ giúp con tiện nhân Diêu Lan Hạ này làm sáng tỏ!”
Ngồi trong biệt thự Di Cảnh, Mai Khánh Vân tắt ti vi đi: “Chị họ, chị yên tâm đi, Diêu Lan Hạ cô ta tiệc vui chóng tàn thôi, hai vị nhà họ Lưu đều không chào đón cô ta, nhất là Vũ Trúc Ngọc, bà ta chỉ muốn em gả vào nhà họ Lưu. Ngày đó sẽ không xa đâu!”
Dưới bãi đậu xe, trong xe Rolls-Royce.
Lưu Nguyên Hào cẩn thận từng li từng tí thay Diêu Lan Hạ lau mồ hôi nhỏ vụn trên trán, bị Diêu Lan Hạ ngăn lại: “Em tự mình làm.”
Tính tình anh nhẫn nại, hất tay cô ra nắm trong lòng bàn tay mình: “Đừng nhúc nhích, sốt ruột đến nỗi mồ hôi ra đầy đầu rồi, lúc tôi không đến chắc chắn bọn họ đã gây khó dễ cho em rồi?”
Đám chết tiệt này!
Diêu Lan Hạ mặc một thân áo khoác trắng ngồi ở trong xe, thị giác so sánh với một thân tây trang màu đen của Lưu Nguyên Hào rất rõ ràng, cô cúi đầu, che giấu đi cảm động trong mắt: “Lưu Nguyên Hào, như thế này thật vô vị, em không thích hợp làm bà Lưu của các người, cũng không muốn lại bị phóng viên đến quấy rầy nữa.”
Lưu Nguyên Hào giúp cô lau mồ hôi sạch sẽ, sau đó môi mỏng cười cười, hắanh dịu dàng thì thầm nói: “Các phóng viên đều là động vật có khứu giác thích máu mới, chờ qua khoảng thời gian này sẽ tốt thôi.”
Diêu Lan Hạ lắc đầu: “Anh cảm thấy sẽ sao? Giống như phóng viên nói, anh sẽ giải thích thế nào về quan hệ của anh và Mai Khánh Vân? Trong bụng của cô ta quả thật là con của anh, anh muốn thừa nhận đã cưới nhưng đi quá giới hạn, hay là thừa nhận trong lòng anh chỉ luôn luôn có duy nhất một mình cô ta?”
Cô hỏi vặn lại, nhất thời anh không biết nên đáp lại thế nào, anh có rất nhiều chuyện muốn nói, thế nhưng là lời đến khóe miệng phát hiện giải thích thế nào cũng đều sẽ làm cho cô tổn thương.
“Thật xin lỗi, tôi đã từng làm chuyện có lỗi với em.”
Xưa nay Lưu Nguyên Hào không hề xin lỗi ai, gần đây lại lặp đi lặp lại lời xin lỗi với cô, người phụ nữ này, lần lượt chiến thắng ranh giới cuối cùng của anh.
Diêu Lan Hạ cười mỉa, cô đưa tay chuẩn bị mở cửa xe: “Không cần, cậu Hào, ơn cứu mạng em sẽ không quên, nhưng mà em đã nghĩ rồi, chúng ta không phải người cùng một thế giới, ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.”
Cậu Hào dang hai tay ôm cô, giam cầm cô giữa lồng ngực và ghế ngồi, không gian như thu hẹp lại bên trong, hơi thở trên thân hai người xen lẫn, anh cúi đầu xuống, gương mặt của người phụ nữ dưới người đang ở trước mắt.
Anh nhìn vào mắt cô, tình cảm nồng nàn chăm chú nhìn cô: “Đừng trốn tránh, tôi cũng sẽ không cho em cơ hội trốn tránh, em yêu tôi, đây là sự thật không thể thay thế được, tôi cũng yêu em, cho nên tôi sẽ không buông tay.”
Ba ngày, thời gian còn lại ba ngày, cô nên buông tay đánh cược một lần đẩy anh ra xa như thế, hay là cùng anh trải qua thời gian hạnh phúc cuối cùng?
“Lưu Nguyên Hào, em gả cho anh, ham muốn chính là thân phận bà cả nhà họ Lưu, chính là hi vọng anh giúp Diêu Thị, chuyện cho tới bây giờ, em cũng không muốn giấu diếm nữa.”
Diêu Lan Hạ nghĩ không ra cô còn cách nào nữa, như thế nào mới có thể đẩy cô ra xa đây? Ông trời ơi!
Bỗng dưng Lưu Nguyên Hào lại cười, anh cười như trút được gánh nặng: “Như thế là tốt nhất rồi, thân phận cậu cả nhà họ Lưu của tôi là cố định, không ai có thể thay thế được, tài lực trong tay tôi đầy đủ giúp em xây dựng lại một trăm cái một ngàn cái Diêu Thị, nếu đã như vậy, em còn có lý do gì để ly hôn chứ?”
Diêu Lan Hạ trợn tròn mắt, nói anh như vậy cũng không tức giận?
Diêu Lan Hạ bị anh nói đến á khẩu không trả lời được, trí thông minh của cô đủ cao, nhưng mà đối mặt với Lưu Nguyên Hào, đại não luôn luôn không thay đổi được.
Lưu Nguyên Hào buông cô ra, khởi động xe: “Nếu không có, về sau cũng đừng nói nữa, có lẽ, bây giờ em có chuyện gì không thoải mái thì cứ phát tiết toàn bộ ra ngoài đi.”
Ý kia là, anh nguyện ý làm thùng rác cảm xúc của cô.
Thế nhưng ba năm trước đây tại lúc cô khóc khô nước mắt thì anh ở chỗ nào? Anh đang trên giường của Mai Khánh Vân.
Xe lái ra bệnh viện, phía trước là một ngã tư đường, đi thẳng sẽ là nơi ở của cô, rẽ trái là biệt thự, Diêu Lan Hạ không biết Lưu Nguyên Hào sẽ lựa chọn như thế nào.
Lưu Nguyên Hào không hề hỏi ý kiến cô, trực tiếp chuyển động bẻ tay lái qua bên trái!
“Tôi không quay về.”
Hai tay cô đè cánh tay của anh ngăn lại, nhưng trong lòng quá căng thẳng, hai tay kéo lại cánh tay phải của anh, tay lái trượt, tay trái của anh đột nhiên đụng vào cửa xe.
Miệng vết thương trên cánh tay còn chưa khép lại, một cái đẩy, rồi va chạm! Vết thương đã nứt ra!
Cánh tay trái cậu Hào mất đi sức mạnh, lốp xe mất khống chế bành một tiếng đâm vào trên đường của người bán hàng.
Quán tính to lớn đẩy hai người về phía sau, tay phải của cậu Hào che lại đầu Diêu Lan Hạ.
Diêu Lan Hạ mở căng mắt, kinh ngạc nhìn biểu cảm bị đau của anh: “Cánh tay của anh bị thương rồi, nhất định phải băng bó ngay, quay về, về bệnh viện đi.”
Cậu Hào lại khăng khăng không đi: “Vợ tôi là bác sĩ, chút vết thương bên ngoài ấy còn cần đi bệnh viện sao? Em hại tôi bị thương hai lần, lần này em phải chịu trách nhiệm với tôi.