Khóe mắt của cậu Hào liếc nhìn thấy tên bắn tỉa ở trên lầu đối diện, chợt thu tầm mắt lại, anh nhìn chằm chằm vào Trương Phong Quân, chờ đợi anh ta đáp lại, đồng thời bước chân của anh chậm rãi di chuyển đi về phía trước, hai mươi mét, mười lăm mét, mười mét...
Đào Khánh Trần đi theo đằng sau lưng anh, giận giữ mắng mỏ: “Trương Phong Quân, tôi với anh ta anh chọn ai cũng có thể, trước tiên thả bác sĩ Diêu ra đi.”
Trương Phong Quân ngửa mặt lên trời cười to: “Lan Hạ, em nhìn đi, em là một người được bao nhiêu người yêu mến, có nhiều người yêu thích em như thế, muốn chết thay cho em, có phải làem cảm thấy rất cảm động không hả?”
Diêu Lan Hạ cười lạnh, bởi vì mất máu quá nhiều cho nên đôi môi của cô trở nên trắng bệch, sức lực cũng đang dần dần cạn kiệt, nhỏ giọng nói với anh ta: “Không phải anh muốn chết cùng với tôi à? Bây giờ nhảy xuống luôn đi, tôi và anh cùng chết.”
Cô đồng ý để mình chết đi, nhưng mà cô không muốn để cho Lưu Nguyên Hào phải nhận nguy hiểm như thế, cô chết không đáng tiếc nhưng mà Lưu Nguyên Hào nhất định phải sống cho thật khỏe.
Trương Phong Quân lại thay đổi chủ ý: “Lan Hạ, chuyện phát triển đến bước đường này thật sự là càng ngày càng thú vị, em nói xem nếu như tôi chết cùng với một người giàu nhất có phải là càng có ý nghĩa hơn so với chết cùng với em không hả?”
“Anh thật biến thái!”
“Vậy thì tôi biến thái một lần cho em xem.”
Vừa nói xong, Trương Phong Quân liền nắm chặt lấy cổ của cô, nụ cười âm trầm trông càng quỷ dị hơn dưới tia sáng từ từ tối hơn trên tầng lầu cao nhất.
“Lưu Nguyên Hào, anh Lưu, mày muốn chết thay cô ta, tao sẽ thành toàn cho mày. Haha, mày chết rồi, Lan Hạ sẽ không có chồng nữa, không ai dám làm bẩn cô ấy... ha ha.”
“Tên biến thái chết tiệt.” Diêu Lan Hạ cắn răng, cổ đau đớn dữ dội.
Mi tâm của Lưu Nguyên Hào nhíu chặt lại với nhau, đôi mắt khó lường mang theo sát ý: “Buông cô ấy ra, tôi đến đó.”
“Buông ra hả? Quá đơn giản rồi đó, mày đến đây trước.”
“Anh đừng đến đây! Lưu Nguyên Hào, nghe lời đi, chúng ta đến bước đường này anh không cần phải làm chuyện gì đâu, tôi cũng sẽ không cảm kích, cho nên anh lập tức đi ra ngoài đi, tiếp tục làm cậu chủ của anh, từ nay về sau chúng ta không liên quan với nhau.”
Cô đang kích thích anh, dù là kích thích anh, nhưng nghe vậy khiến anh càng thêm đau lòng, anh không muốn nghe từ cô những lời như thế, anh tình nguyện nghe cô nói: “Cứu em, em không muốn chết.”
Nhưng mà không có những lời nói này, Diêu Lan Hạ vĩnh viễn sẽ không nói ra.
Bóng đêm bị màu đen che phủ, ánh đèn dần dần sáng lên, ánh đèn trên tầng lầu cao nhất lúc chớp lúc tắt, bầu trời đầy sao còn có vầng trăng lưỡi liềm, vầng trăng treo trên ngọn liễu đầu hạ, thật thích hợp nắm lấy tay của cô để tản bộ.
Khóe miệng của cậu Hào xuất hiện một nụ cười yếu ớt, thế thì để sau này thực hành đi.
“Anh Lưu, để tôi đi đi, tôi thay cho cô ấy.”
Đào Khánh Trần bước ra một bước dài, ngược lại khuyên bảo Trương Phong Quân: “Dùng lấy mạng của tôi đổi lấy cô ấy, như thế nào?”
Trương Phong Quân cười âm hiển mấy tiếng: “Viện phó, anh cần gì phải như vậy cơ chứ? Lan Hạ không phải là người phụ nữ của anh, bạn gái tin đồn cũng không phải, cô ta là vợ của Lưu Nguyên Hào, là mợ chủ nhà họ Lưu, anh đừng tự chuốc lấy nhục nhã.”
Đào Khánh Trần mặt không đổi sắc: “Tôi và anh không giống nhau, tôi đồng ý chết vì cô ấy.”
Diêu Lan Hạ lắc đầu, ai cũng không thể chết vì cô, cô sẽ cảm thấy khó chịu cả một đời.
“Có cái gì khác nhau cơ chứ, bây giờ tôi có thể chết với cô ấy.”
Lưu Nguyên Hào nhíu mày: “Anh Đào, anh sẽ chọc giận anh ta đấy, tôi đi qua đó, anh phụ trách đón lấy Lan Hạ, một lát nữa anh phụ trách chữa trị cho cô ấy.”
Lưu Nguyên Hào rất tỉnh táo, trái tim anh đau đến nỗi nổi đầy gân xanh, nhưng mà anh vẫn phải tỉnh táo để phân tích cục diện.
Đào Khánh Trần không còn tỉnh táo nữa, anh ta hi vọng mình làm gì đó thay cho Diêu Lan Hạ, chết, có cái gì mà không thể chứ?
Nhưng mà trước tiên anh ta phải nhìn toàn bộ cục diện, cho nên anh ta lựa chọn nghe theo: “Anh yên tâm.”
Bước chân của Lưu Nguyên Hào đi đến trước mặt Trương Phong Quân, nhấc chân bước lên bục đỉnh tòa nhà: “Buông cô ấy ra.”
Cơn gió lớn thổi phần phật lên trên gương mặt góc cạnh của người đàn ông, mang theo ngôi sao của ánh sáng lấp lánh trên bầu trời, Diêu Lan Hạ nhìn anh giống như là nhìn một mộng cảnh xa xôi.
“Lưu Nguyên Hào, anh hà tất gì phải làm như vậy? Anh biết rõ giữa chúng ta đã đi đến bước đường cùng rồi.” Nước mắt Diêu Lan Hạ rơi như suối trên gương mặt, làm cho gương mặt lấm lem.
Lưu Nguyên Hào rất muốn đưa tay ra lau nước mắt cho cô, đền bù khoản tiếc nuối mà anh không hoàn thành được ở nhà hàng tây, nhưng mà nếu như anh cử động thì có nghĩa là cô sẽ chết.
Anh nhịn được.
“Buông cô ấy ra đi!”
Trên mặt của cậu Hào không có chút do dự vì chết thay cho cô, anh cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà người ở phía dưới thì lại choáng váng.
Lưu Nguyên Hào thế mà lại muốn chết trong tay một kẻ cặn bã như thế này?
Trương Phong Quân so với Lưu Nguyên Hào thấp hơn một phút, muốn bắt Lưu Nguyên Hào cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng trong tay của anh ta có một vũ khí lợi hại chém sắt như chém bùn, anh ta chém một dao thì Lưu Nguyên Hào sẽ phải mất mạng.
Con dao đó chỉ thẳng vào trái tim của Lưu Nguyên Hào.
“Bộp!”
Diêu Lan Hạ bị anh ta đẩy khỏi bục, một cái bục chỉ rộng bằng chân của một người đàn ông, không cẩn thận thì sẽ té xuống.
Đào Khánh Trần bước nhanh về phía trước kéo Diêu Lan Hạ lại, bảo vệ cô trong ngực mình: “Nhanh cầm máu đi.”
Diêu Lan Hạ dùng sức giãy dụa: “Không, không cần, anh buông tôi ra để tôi đi qua đó.”
“Cô còn muốn qua đó nữa! Bác sĩ Diêu, bây giờ cô mất máu quá nhiều, sẽ nguy hiểm cho tính mạng, cô không thể qua đó, tôi sẽ lập tức băng bó cho cô.”
Trên trán Đào Khánh Trần đổ mồ hôi ròng ròng, sự khủng hoảng lúc nãy vẫn còn đang ở trong lòng, bàn tay to lớn của anh ta đè vết thương của Diêu Lan Hạ lại: “Lưu Nguyên Hào có cách để thoát thân, cô tỉnh táo đi.”
Làm sao để tỉnh táo được đây.
Một cái bục rộng hơn ba mươi cm, người đàn ông đứng ở trên đó đã rất khó khăn rồi, Trương Phong Quân không còn muốn sống nữa, anh ta không thèm quan tâm tới.
Lưu Nguyên Hào thì sao, anh không được như vậy!
Diêu Lan Hạ vùng vẫy tránh thoát khỏi Đào Khánh Trần: “Để tôi đi qua đó.”
Cô bước từng bước một dẫm lên ánh trăng vụn vặt, ngửa đầu nhìn Lưu Nguyên Hào dưới ánh trăng.
Anh đứng thẳng, con dao nhỏ đang đặt trước ngực anh, anh vẫn đứng nguyên như vậy, ánh mắt bình tĩnh như nước giống như một mặt hồ không gợn sóng.
Cho dù là bị bắt cóc anh vẫn có thể kiêu ngạo trầm tỉnh như cũ, trông vô cùng nổi bật.
Anh thật sự rất mạnh, giống như là không có loại độc nào xâm nhập được.
Diêu Lan Hạ còn chưa nói gì thì thì giọng nói ấm áp của cậu Hào đã vang lên: “Đừng sợ, nghe lời đi.”
Dịu dàng đến tận xương tủy.
“Lưu Nguyên Hào, tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?” Nước mắt cô chảy xuống, rốt cuộc cô cũng đã không kiềm chế nổi nữa.
Lưu Nguyên Hào cười: “Trước khi chết, tôi có mấy vấn đề muốn nói với em.”
Ánh mắt của Diêu Lan Hạ mơ hồ bởi nước mắt, cô liều mạng gật đầu: “Anh không thể chết được, không đâu..."
Tầm mắt của Lưu Nguyên Hào rũ xuống, trong đôi mắt của anh không có phóng viên, không có người xem, không có lưu manh, chỉ có một mình cô, anh hỏi: “Em có yêu tôi không?”
Giọng nói trầm thấp như một cơn gió mát.
Diêu Lan Hạ khóc không thành tiếng, đôi mắt long lanh như nước đã bị nước mắt rót đầy, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng, bóng tối đã bị dập tắt: “Yêu... em yêu anh.”
Băng gạc trong tay Đào Khánh Trần buông lỏng xuống, bị cơn gió thổi đi.
Tảng đá lớn trong lòng của Lưu Nguyên Hào đã rơi xuống, anh đứng ở bên dưới mái nhà, trên con đường sinh tử.
Nhưng mà đôi môi mỏng của cậu Hào mang theo một nụ cười thỏa mãn: “Có còn muốn ly hôn không?”
Diêu Lan Hạ đau lòng không chịu nổi, muốn tắc nghẹn.
Lưu Nguyên Hào thật đáng chết chứ, nhất định phải ép buộc cô vào thời điểm này hả? Anh đều đã như vậy rồi, cô còn có thể nói muốn nữa à?
Thấy cô không nói gì, Lưu Nguyên Hào có chút bất đắc dĩ buồn bã nói: “Cũng đúng thôi, sau này không cần phải ly hôn nữa, tôi chết đi rồi, em chính là góa..."
“Không.” Cô kêu lên, vết thương trên cổ bị hở ra, máu càng chảy dữ dội hơn nữa, sắc mặt trắng bệch cùng với đôi môi tái nhợt, Diêu Lan Hạ chống đỡ chút sức lực cuối cùng, trong ánh mắt hoàn toàn sụp đổ.
Lưu Nguyên Hào mỉm cười giống như có một làn gió mát lướt qua: “Em lặp lại lời mà mình mới nói một lần nữa đi, hình như là anh ta đã không nhịn được mà muốn giết tôi rồi.”
Diêu Lan Hạ mở to đôi mắt ủ dột, đôi đồng tử sáng ngời như ngọn đèn đã dập tắt, cô cắn môi nói ra từng câu từng chữ: “Em yêu anh... em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh! Lưu Nguyên Hào.”
Cái đồ ngốc này muốn nghe nói một câu em yêu anh mà không tiếc trả giá cả mạng sống của mình à?
Lưu Nguyên Hào nhìn cô gái gần như sắp sụp đổ, lần trước lúc bị bắt cóc cô cũng không chịu nói ra câu nói này, ngày hôm nay không dễ dàng đến cỡ nào.
Đáng giá.
Trương Phong Quân mất kiên nhẫn giờ con dao lên: “Đi chết đi!”
“Bộp!”
Cậu Hào đột nhiên đá một phát, một bóng dáng ngã xuống dưới lầu.
“Không!”
Diêu Lan Hạ đau đớn ruột gan lớn tiếng gào thét, cô choáng váng giống như bị mù bị điếc, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được.
Không! Lưu Nguyên Hào, anh không thể chết được.
Lưu Nguyên Hào vịn vào vách của sân thượng mà đứng dậy, cánh tay bị dao cắt làm bị thương, máu tươi nhuộm đỏ cái chiếc áo sơ mi trắng.
Anh bước từng bước một đi đến bên cạnh Diêu Lan Hạ đang tê liệt trên mặt đất, cúi người xuống, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc cô, anh không nói một lời, cứ nhìn cô như thế.
Có chút xấu xa, có chút đắc ý.
Có thể nghe thấy cô nói yêu mình, có thể tuyên bố thân phận của cô với thiên hạ, đừng nói là bị thương một cánh tay, cho dù nữa cái mạng thì anh cũng cho.
Cũng may là anh cũng chỉ bị thương cánh tay mà thôi.
Hương thơm Tequila trộn lẫn với mùi máu tươi bay vào trong lỗ mũi của cô theo cơn gió.
Diêu Lan Hạ kinh ngạc từ từ mở mắt ra, ở phía đối diện chính là gương mặt góc cạnh của Lưu Nguyên Hào giữa trời mây, trên gương mặt sạch sẽ của anh chính là vẻ ung dung cao quý, giống như là một loại độc, giống như anh túc...
“Lưu..."
Anh không để ý đến cơn đau trên cánh tay, anh ôm cô vào trong ngực mình, không quan tâm đến ánh mắt trên thế giới này, chỉ cưng chiều một mình cô: “Anh cũng yêu em.”
Anh đang trả lời lại lời tuyên bố ban nãy của cô, bây giờ đã qua khỏi nguy hiểm rồi, anh mang theo sao trời làm điên đảo mọi người đặt vào trong đôi mắt của cô.
Diêu Lan Hạ suy yếu xụi lơ trong ngực anh: “Lưu Nguyên Hào... anh là người xấu xa nhất mà em đã từng gặp.”
Cậu Hào như được lợi mà cười: “Vậy em cũng trốn không thoát đâu, bà Lưu.”
Trốn?
Trong lòng của Diêu Lan Hạ cảm thấy rất phức tạp, bọn họ vẫn còn sống, nhưng mà sau này phải làm sao bây giờ đây?
Có lẽ là lồng ngực của anh quá ấm áp, có lẽ là sự bảo vệ do anh mang đến làm cho cô quá dễ chịu, Diêu Lan Hạ không thể chịu đựng được nữa, cô ngất xỉu trong khuỷu tay của anh.
“Lan Hạ, Lan Hạ?” Lưu Nguyên Hào lo lắng gọi tên cô, người trong ngực lại không trả lời.
Đào Khánh Trần bước lên phía trước, đưa tay kiểm tra mí mắt của cô: “Cô ấy hôn mê rồi, lập tức đưa đi thôi.”
Anh muốn nhận lấy người từ trong ngực Lưu Nguyên Hào: “Anh Lưu, anh bị thương rồi, để tôi cho.”
“Không cần.” Hai chữ lạnh lùng.
Cậu Hào ôm Diêu Lan Hạ, nhân viên y tế và cảnh sát ở trước mắt tự động tránh ra một lối đi, cậu Hào sải bước ôm bác sĩ Diêu đi xuống từ trên tầng cao nhất.
Ở trong thang máy không có ai dám nói chuyện, bởi vì tất cả mọi người đều tự giác, giờ phút này cho dù là người nào xuất hiện cũng đều sẽ trông rất dư thừa.
Cảnh tượng làm rung động lòng người hồi lúc nãy, cậu Hào quả thật quá lịch lãm.
Hành động của anh đã đánh tan tất cả các lời đồn, chứng minh thân phận của Diêu Lan Hạ, càng làm cho cô trở thành nhân vật tiêu điểm của cả nước.
Cậu Hào ôm Diêu Lan Hạ vào trong phòng bệnh, trông chừng cô một tấc cũng không rời.
Đào Khánh Trần xử lý vết thương cho Diêu Lan Hạ, nhìn thấy máu trên cánh tay anh càng ngày càng nhiều, nhắc nhở nói: “Vết thương trên cánh tay của anh nhất định phải được xử lý.”
“Tôi không sao.” Cậu Hào đã đổi lại dáng vẻ tích chữ như vàng.
“Bác sĩ Vương, lập tức xử lý vết thương cho anh Lưu đi.”
Cậu Hào cau mày: “Tôi không sao.”
“Nếu như sau này anh cũng muốn ôm cô ấy thì nghe lời bác sĩ đi.” Đào Khánh Trần nổi giận.
Lần này cậu Hào càng níu chặt chân mày hơn nữa: “Cô ấy đâu?”
“Cô ấy không có việc gì hết, tôi giống anh cũng lo lắng cho cô ấy, cho nên anh yên tâm đi, tôi sẽ điều trị tốt cho cô ấy.”
Giống như anh à?
Lưu Nguyên Hào cũng không biết là sự quan tâm của anh đối với cô rốt cuộc là sâu đến bao nhiêu?