Mới sáng sớm, dưới nhà Bảo My đã ồn ào...
Bước chân nhỏ nhắn, nhẹ nhàng bước xuống những bậc cầu thang...
Dưới phòng khách là ba người đàn ông, bao trùm lên họ là một màu đen của những bộ vest nhưng lại đầy tiếng cười, như một cuộc gặp mặt lâu ngày của những người bạn
-Chị My! – Còn có một cô gái nữa, vì ngồi theo hướng đối diện cầu thang nên chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy người vừa từ trên kia bước xuống.
Nghe Ngọc Sương gọi, ba người đàn ông đang trò chuyện mới ngẩng đầu lên
-My hả? Ngủ dậy rồi sao? Xuống đây anh giới thiệu! – Hiếu là người lên tiếng trước. Còn những người còn lại vẫn chưa kịp hoàn hồn, Bảo My vẫn đứng nửa chừng trên cầu thang, gương mặt nhìn xuống, ánh mắt ngỡ ngàng nhưng trong veo, hồn nhiên. Theo hướng của mọi người thì như một thiên sứ đang lạc vào thế giới loài người...
-Dạ! – Bảo My bước xuống, nhẹ nhàng, thướt tha đến cạnh Hiếu
-Lại đây! Anh giới thiệu với em. Thiên thì em biết rồi. Còn đây là bạn anh, anh trai Thiên, Duy Anh
-Em chào anh! – Giọng nói mê người cất lên như một thứ rượu khiến người ta say không muốn tỉnh lại.
-Mình đã từng nhìn thấy em ấy trong ảnh, càng lớn thì càng xinh! Haha!- Phải, Bảo My của hắn đã trưởng thành rồi! Duy Anh nhìn chằm chằm Bảo My, cất tiếng khen nhưng lại chứa ẩn ý
-Vậy sao? Em không biết là anh lại biết cô ấy! – Thiên cười mà như không cười.
-Ừ! Có từng nhìn qua ảnh trong ví Hiếu nên biết thôi! Bây giờ được gặp ngoài đời quả không thể chê vào đâu đươc! – Duy Anh vừa nói vừa cười trong khi Thiên mắt không hề rời My dù một chút. Sao Bảo My lại không cảm nhận được, từ nãy tới giờ cô vẫn luôn cúi gằm mặt.
-Thôi mà! Sao mọi người cứ nói vẫn đề đó vậy? Hôm nay là ngày vui mà! Nào! Em kính chị một ly! – Ngọc Sương vừa nói vừa đưa ly rượu vang về phía My
-Tiểu My/My không uống được rượu! – Như theo phản xạ có điều kiện, hai người đàn ông (Hiếu-Thiên) không hẹn mà cùng lên tiếng, nhưng điều này lại khiến Bảo My càng gượng
-A! Em không biết, em xin lỗi! – Ngọc Sương lên tiếng như xin lỗi nhưng lại như cố tình.
Mặc dù không nói gì nhưng với ánh mắt lão luyễn của Duy Anh cũng như Hiếu đều có thể nhìn ra ở đây có vấn đề. Chỉ là họ không muốn không khí đang vui biến mất.
Thiên không nói gì nhưng trong lòng chính là đang tự hận bản thân mình, tại sao phải quan tâm cô như vậy? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tại sao anh vẫn hướng về cô, vẫn ghen khi cô cười với người đàn ông khác, vẫn lo lắng khi cô gặp nguy hiểm... Anh không hề muốn nhưng trái tim lại không chịu nghe lời, có lẽ lý trí đã chùn bước trước trái tim mất rồi!
Duy Anh biết My và Thiên từng hẹn hò, hai người từng là một cặp vô cùng đẹp, thậm chí chỉ còn chút nữa thôi hai người đã thành vợ chồng nhưng không biết chuyện gì xảy ra sau khi Thiên ra nước ngoài một tháng, hai người chia tay. Thiên là em trai ruột của hắn, chuyện gì cũng kể cho hắn nghe, dĩ nhiên hắn biết. Thiên biết My qua lời kể của Hiếu, chuyện gì liên quan đến My, Hiếu cũng kể cho nó nghe, từ thói quen hàng ngày cho tới sở thích... Thiên từng nhìn thấy ảnh của My nhưng chỉ là tấm ảnh hồi My bé tí, vẫn còn bế trên tay. Cho tới khi gặp My tại sân trường cấp ba ngày con bé tốt nghiệp, thằng bé liền tương tư con bé, bị sét đánh giữa ban ngày hôm đó. Nghe đâu My là người buông tay trước, rời bỏ nó. Chuyện này còn khiến nó suy sụp trong một thời gian dài, cho đến khi Ngọc Sương xuất hiện. Hắn biết, Thiên chấp nhận Ngọc Sương vì con bé có nụ cười vô cùng giống My. Có vẻ như Hiếu cũng không biết chuyện này.
-Mọi người! Thật ra... em.. à không... bọn em... Em và Nam Joon dự tính sẽ đính hôn vào cuối tuần...
-Vậy sao? Sao anh không được biết vậy? – Trong khi Duy Anh đùa thì My vô cùng ngỡ ngàng, đôi mắt mở lớn nhìn Thiên, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, hai ánh mắt chạm nhau, một hờ hững, một ngỡ ngàng long lanh như đọng lệ như muốn hỏi lại anh. Cô rất muốn anh phủ nhận... nhưng...
-Phải! Cuối tuần bọn em sẽ đính hôn. Ngọc Sương có thai rồi! – Câu nói như đánh thẳng vào trái tim mềm yếu của My, Thiên nói nhưng ánh mắt không rời My, anh nghĩ rằng khiến cô đau khổ chính là niềm vui của anh nhưng khi thấy ánh mắt cô cụp xuống, chớp chớp như muốn cố gắng ngăn cho nước mắt rơi xuống, Thiên mới thấy hình như trái tim anh cũng đau.
-Chúc mừng! – Hai người đàn ông cùng cụng ly chức mừng người đàn ông trẻ sắp làm bố
-Bố mẹ biết chuyện này chưa? – Duy Anh lên tiếng hỏi, trong lòng như trút được gáng nặng nào đó.
-Anh! Mọi người em xin lỗi! Hình như em có điện thoại, em xin phép! – Nói rồi cô đứng dậy, đầu cũng không ngẩng lên.
Ngọc Sương ngồi như không khí từ nãy tới giờ thấy vô cùng tức mắt. Đúng là tình cũ không rủ cũng tới, cô cố gắng bao nhiêu cũng đổ sông đổ bể, bàn tay dưới ghế nắm chặt lại, ánh mắt hận thù nhìn theo Bảo My bước lên lầu.
Ba người đàn ông vẫn nói chuyện vô cùng vui vẻ mà không hề biết rằng, trên kia một người con gái đang ngồi tựa cửa để mở cửa cho những giọt lệ kìm nén từ nãy tới giờ thoát ra ngoài...
}CM