Trò Đùa Của Định Mệnh

Chương 1




3 năm sau...

Tại sân bay Nội Bài Hà Nội, một cô gái đeo chiếc kính mát bước ra. Cô có mái tóc dài thả tự nhiên, làn da trắng mịn không tì vết, chiều cao khoảng 1m65, trên người cô là bộ váy baby doll kết hợp ren, dưới chân là platform shoe màu đen, trên vai là chiếc túi xách quai dài màu đen hàng hiệu, tay còn lại kéo vali.

- My à! – tiếng gọi phát ra từ một cô gái xinh đẹp.

Cô tiến lên tháo chiếc kính ra

- Lâu rồi không gặp! – một gương mặt xinh đẹp tựa nữ thần, đẹp không góc chết. Cô mỉm cười rồi theo cô gái kia ra xe.

- Ba năm rồi! Nhớ cậu quá!

- Thật hả? Mình đi ba năm, lâu thật! – cô nói với giọng trầm tư như đang nhớ về một thứ gì đó rất xa xôi.

- Cậu đẹp hơn lúc trước nhiều rồi đó! Thật! Lúc ở sân bay mình có hơi giật mình. Lúc trước cậu đã đẹp rồi, bây giờ còn đẹp hơn gấp vạn lần! – Cô gái tán thưởng hết sức có thể

- Lâm Hà Khả Ngân! Mới đó mà cậu đã ngọt miệng như vậy rồi!

- My My! Đâu có! Mình chỉ nói sự thật thôi!

- Thật sao? – Cô hỏi trong khi đã biết rất rõ.

Sau đó là khoảng không im lặng, không ai nói gì. My ngắm cảnh vật xung quanh, nó không thay đổi nhiều lắm...

Chiếc xe dừng trước cổng một căn biệt thự.

- Nhà ai đây? – My nhìn ngôi biệt thự không phải nhà cô cũng không phải nhà Ngân., bỗng cô quay sang chỗ Ngân – nhà mình?

- Có người đã xây lại nó, trong nhà có người đang chờ cậu đó! – Ngân úp úp mở mở khiến My tò mò muốn chết, không lẽ là ba cô?

Cô bước xuống xe, chạy vào nhà. Một người thanh niên đang ngồi trên ghế, ung dung uống trà. Cô thấy người người này rất quen, lục lại kí ức... Người đàn ông đó đứng dậy, quay mặt về phía cô.

- Anh hai! – cô chạy đến ôm chầm lấy anh..

- Nhớ ra anh rồi sao? – người đàn ông ánh mắt mỉm cười.

- Anh đi mười năm rồi, bây giờ mới về, còn trách em sao?- cô buông anh giận dỗi

- Thôi nào! Là anh sai! – anh dỗ dành cô, đương nhiên người anh lo lắng nhất là cô rồi.

- Em chào anh Hiếu!- Ngân im lặng nãy giờ mới lên tiếng

Hồ Quang Hiếu – anh bên họ ngoại của Bảo My. Ba mẹ mất sớm, anh được bố của My đưa về nuôi như con mình, vì từ nhỏ sống cùng Bảo My nên My coi Hiếu như anh hai, còn Hiếu rất thương My. Năm Hiếu 20 tuổi đã đi làm ăn với Park Dong Guk và trở thành cánh tay phải đắc lực của ông, là bạn thân của Park Anh Duy.

My chạy ra kéo vali vào.

- Em lên phòng đây! Phòng em ở đâu?

- Cô chủ mời đi theo tôi! – cô chưa kịp định thần thì có một người giúp việc đã dướng dẫn cô, cô ngoan ngoãn đi theo.

........................................................................

My đang ở trong phòng tìm hiểu tài liệu về những quán bar nổi tiếng ở Hà Nội thì chuông điện thoại reo lên.

- Dạ! Anh hai!

- Em đang ở đâu?

- Em đang ở nhà ạ!

- Em mau chuẩn bị đi, anh sẽ cho người về đón em

- Không cần đâu ạ! Anh cứ gửi địa chỉ cho em đi ạ! – đến bây giờ anh vẫn coi cô như con nít

- Được không vậy? – Hiếu hỏi như nghi ngờ thật ra là lo lắng

- Được ạ! Anh không tin em sao? Buồn quá! – cô tỏ vẻ thất vọng

- Được! Anh tin em! Nhớ tới sớm đừng để người ta chờ!

- Dạ! Anh hai! – cô nói một cách sảng khoái. Cúp máy xong cô chạy ra tử lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh. 10 phút sau, My bước ra. Cô đã tắm xong, làm tóc xong, make-up xong...

- Chú ơi! Chú đưa con tới nhà hàng xyz đi ạ! – cô nói như ra lệnh nhưng lại cực kỳ lễ phép.

- Dạ! Thưa cô chủ! – chú tài xế nhanh chóng chạy lại mở cửa xe. Cô bước lên xe rồi bắt đàu lên đường đến nhà hàng xyz

Xe dừng lại tại một nhà hàng lớn và sang trọng. Đây là nhà hàng bậc nhất tại Hà Nội. Cô đứng từ bên ngoài nhìn xuyện qua lớp kính tưởng chừng mỏng nhưng lại chẳng mỏng chút nào đã thấy anh hai cô ngồi tại bàn gần đó. Cô đang định bước vào thì thấy... Thiên ngồi đối diện với anh, bên cạnh là một cô gái, cõ lẽ cô ấy là Ngọc Sương.

Hai hàng nước mắt bất giác rơi. Cô muốn quay người lại bỏ chạy. Không! Cô đã thay đổi rồi, trong vòng ba năm qua cô đã khác rồi...

My lấy tay gạt đi hai hàng nước mắt, bước vào.

My vừa bước vào bao nhiêu ánh mắt đã không rời, cô như nam châm vậy, khiến ai cũng phải nhìn theo, cô bước tới đứng sau lưng Thiên.

- Em đến rồi sao? – Hiếu nhìn thấy cô, cô không trả lời chỉ mỉm cười.

- Ngồi xuống đi! Lại đây! – My đi đến ngồi cạnh Hiếu, lúc này Thiên mới nhìn thấy cô, anh lập tức đơ ra. Người con gái anh ngày đêm mong nhớ, khuôn mặt Thiên đang tươi vui bỗng nhiên biến dạng. Nhưng vào mắt My đó lại là sự chột dạ...

- Đây là Bảo My sao? – Người phụ nữ tầm tuổi trung niên ngồi giữa hai người đàn ông (Hiếu và Thiên) lên tiếng. (bàn ghế theo vòng)

- Dạ thưa bác! My lại đây anh giới thiệu!

Hiếu đang định giới thiệu thì My cản lại

- Không cần đâu anh! Em biết hết rồi mà!

- Vậy sao? – người phụ nữ nghi ngờ

- Mọi người nổi tiếng thế, sao con lại không biết được ạ! – My tươi cười đáp lại

- Cái con bé này! – Trong mắt người phụ nữ này là sự hiểu biết và quan tâm tới tin tức kinh tế, giải trí.

- Dạ Bác Tú Linh!

- Chị My! Chị đã biết em rồi... vậy chúng ta làm bạn nha chị! – Ngọc Sương nhìn khá ngây thơ

Bảo My chỉ nở nụ cười chứ không đáp lại. Ngoài mặt thì vui cười chứ tim đang vỡ vụn, chảy máu đây này...

- Phục vụ! Con uống gì? – Tú Linh ân cần hỏi Bảo My

- Dạ! Chị cho em một ly sinh tố dâu ạ! Em cảm ơn! – My nhẹ nhàng với người phục vụ, song, không quên cúi đầu (quen rồi)

- Con đã đi đâu trong 3 năm qua?

- Dạ... con qua Mĩ 2 năm rồi qua Hàn Quốc 1 năm ạ! – Bảo My trả lời vô cùng lễ phép

- Sao chị lại đi nước ngoài làm gì? – Câu hỏi của Ngọc Sương làm cô chợt khựng lại, mắt hơi liếc nhìn người đối diện, thấy anh từ nãy tới giờ chưa từng rời mắt khỏi cô. Dù không ngẩng đầu hay nhìn trực tiếp nhưng cô có thể cảm nhận được.

- Thật ra... là do con thất tình thôi ạ! – My trả lời một cách nhẹ bẫng như không liên quan đến mình.

- Ai mà lại bỏ rơi con vậy? Đúng là ngu ngốc! – Giọng bà hơi lên cao chứng tỏ bà đang hẫn nộ tới mức nào

- Sao em không nói chuyện này cho anh biết? – Hiếu mặt tối sầm lại

- Anh bình tĩnh đi! Em sợ anh lo lắng mà! - My nhẹ nhàng dỗ dành anh mình, vẻ mặt dễ thương tới mức suýt làm ai đó phía đối diên không kìm lòng được.

- Nhưng vẫn là uất ức cho con, sao lại có người...

- Mẹ! Chắc là có lí do nào đó, chúng ta không phải người trong cuộc sẽ không hiểu được đâu... - Bỗng Thiên lên tiếng cắt lời bà.

Phải,, chúng ta không phải người trong cuộc... My nghĩ thầm mà chua chát trong lòng.