Sa Đường: "..." Âm thanh này ngoại trừ một bi3n thái vừa này, anh thực sự không thể tưởng tượng ra ai khác.
Anh nhắm mắt có chút đau đớn, nắm đấm nện lên vai người kia, "Mẹ nó anh không thể nhắc nhở tôi nhắm mắt lại sao! "
Trần Hạ có chút vô tội nháy mắt, anh ta cúi đầu áp sát nói: "Ở giữa này có tầng vách tường vô hình, không vượt qua đường dây kia, cậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài bóng tối, tôi nói chuyện với cậu cậu cũng không nghe thấy."
Con ngươi rũ xuống đảo qua lỗ tai gần trong gang tấc, anh ta không nhịn được vươn đầu lưỡi ra li3m một chút, có chút ngọt ngào, có chút mềm mại.
Những người không có thị giác sẽ nhạy cảm hơn trong các khía cạnh khác, đặc biệt là tập trung vào thính giác, vì vậy sự ẩm ướt của tai k1ch thích khiến Sa Đường vô thức giật mình.
"Anh lại đang làm cái gì đó!" Sa Đường có chút thẹn quá hóa giận quát nhẹ.
Ở nơi anh không nhìn thấy, đầu lưỡi Trần Hạ li3m qua cánh môi, giống như đang thưởng thức chút ngọt ngào thấu xương kia, ngón tay lau đi sự trong suốt trên lông mi người trong nguc, anh ta khàn giọng nói: "Cậu đừng khóc, cậu cứ như vậy, tôi chỉ muốn làm cho cậu khóc càng lợi hại."
Sa Đường bị k1ch thích đến rơi nước mắt: "???" Chúng ta có ở cùng một kênh không?
Chờ ánh mắt bình tĩnh lại, anh lau đi khóe mắt ẩm ướt, lại mở mắt liền choáng phơi, cái này...
Đây không phải là địa điểm quay phim mà bọn họ ra khỏi thang máy sao??
Nhìn thấy bộ dạng choạng của anh, người đàn ông ôm anh khẽ cười ra tiếng, "Đây là một không gian khác."
Sa Đường nhìn về phía người nọ, trầm tư một chút, sau đó ngước mắt lên hỏi: "Cho nên đây là lý do anh vẫn luôn ôm tôi không buông tay?"
Trần Hạ trầm ngâm nói: "A này... Có lẽ là bởi vì ôm cậu quá thoải mái, mềm mại..."
"Nếu anh không muốn ch3t, tôi khuyên anh nên câm miệng."
"Ồ"
Đạo diễn Mai ở một bên: "..."
Sa Đường xoa cổ tay, đánh giá chung quanh, nơi này cùng bên ngoài nhìn qua thật sự là giống nhau như đúc.
Nếu như nhất định phải tìm ra chút khác biệt, vậy đại khái chính là con rối ngồi trên mặt đất nhìn qua rất bình thường, không có loại khí tức trên người những người bên ngoài giống như có được sinh mệnh.
Trần Hạ xoa xoa lồng nguc bị người ta búa đến đau đớn, cười nói: "Chúng ta phải tăng tốc độ, lát nữa có thứ gì đó liền đuổi theo."
Nói xong liền đưa tay khoác lên vai người nào đó, lại nhận được một cái tử vong ngưng mắt, anh ta ngập ngừng thu tay lại, dẫn hai người đi vào hành lang dài, lần này cuối hành lang không còn là một cánh cửa, ngược lại là một địa điểm rất lớn khác.
Nhìn quanh một vòng, Sa Đường phát hiện đây là một cảnh trong nhà quay phim, giống như phòng học tồn tại, bên trong bày một đống ghế ngồi, đại đa số đều rất chỉnh tề, chỉ có mấy cái bàn phía sau nghiêng nghiêng.
Trần Hạ đi tới trước cái bàn bị đụng lệch kia, đưa tay vào trong bụng bàn, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
"Anh đang tìm cái gì vậy?" Sa Đường tò mò thò đầu ra, anh cũng không tính là một người giàu lòng hiếu kỳ, nhất là ở thế giới quỷ dị khó lường này, lòng hiếu kỳ rất dễ hại ch3t một người.
Có lẽ Là Trần Hạ luôn có vẻ thong dong lại bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh thất thố, cho dù là vừa mới bị Trùng Cháo đuổi theo, anh ta đều có vẻ thành thạo, điều này làm cho Sa Đường không hiểu sao lại có một loại cảm giác an toàn bị đại lão bao che, cũng không dám thích hợp biểu hiện ra một chút ý nghĩ chân thật.
"Đang tìm một quyển nhật ký."