"Này, này, cậu không sao...ôi, thiếu gia..." Bên tai dường như có người đang nói chuyện.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mặt, trên gương mặt đau rát, Sa Đường gắt gao nhíu mày, mí mắt rung động, sau nhiều lần giãy dụa cuối cùng cũng gặp lại ánh sáng.
Cảnh tượng lọt vào mắt thì lại khiến anh sững sờ tại chỗ.
Đêm qua đủ loại, ở trong đầu anh giống như một thước phim từ từ hiện lên.
" Thiếu gia, cậu tỉnh rồi!"
Theo thanh âm nhìn sang phải, là một người phụ nữ trung niên, mặt mày thân thiện, nhìn thập phần thân thiết.
Dường như nhìn ra Sa Đường đang mê mang, người phụ nữ kia cười nói: "Hôm qua cậu ngất xỉu ở cửa nhà, làm cho chúng tôi vô cùng sợ hãi, hiện tại cảm giác như thế nào? "
Sa Đường lắc đầu, anh muốn ngồi dậy, cảm giác nằm nói chuyện thật sự là không được tự nhiên, lại trong nháy mắt động tác cứng đờ, đau đớn nóng bỏng giống như dây mây có gai từng chút từng chút đánh vào lưng anh.
Người phụ nữ vội vàng đè lên vai anh, liên tục nói: "Đừng nhúc nhích, cậu không cần phải nhúc nhích, trên người cậu chỗ nào cũng có các vết thương, bác sĩ nói tốt nhất phải tĩnh dưỡng một vài ngày."
Bất đắc dĩ nằm xuống, Sa Đường sờ sờ trên người, anh ra ngoài mặc áo khoác lông thú, hiện tại sờ lên cảm giác rất trơn trượt, hẳn là loại lụa, hiển nhiên quần áo đã bị thay đổi.
"Cái kia, không biết nên xưng hô như thế nào, còn có quần áo của tôi..."
Người bên cạnh tựa hồ là bị anh khách khí chọc cười, "Thiếu gia đây là ngủ hồ đồ, tôi là Lâm Thẩm Nhi, tôi chỉ là một người hầu, cũng đừng nói chuyện với tôi như vậy, quần áo hôm qua của cậu đã được đưa đi giặt sạch, đồ đạc bên trong quần áo đều mang ra cho cậu, nếu cậu cần, để tôi cầm mang tới cho cậu."
Nói xong không đợi anh hồi phục, liền vội vàng đi ra ngoài, đại khái đồ đạc liền để ở gian ngoài, người hầu trở về rất nhanh, trên tay còn cầm một cái túi vải trắng.
"Tôi để đồ đạc của cậu chủ ở trên tủ này nhé, cậu xem xem đồ vật có bị va chạm hay không."
Sa Đường ngăn cản động tác đặt đồ của người hầu, "Không cần, thím Lâm cứ trực tiếp đưa cho tôi, tôi muốn tìm một thứ trong đó. "
Thím Lâm nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó đặt túi vải bên gối Sa Đường, sau đó khom người nói: "Vậy tôi đi ra gian ngoài chờ, thiếu gia có cái gì cần tùy thời gọi tôi. "
Chờ cửa đóng lại, Sa Đường chịu đựng đau đớn cả người ngồi dậy, đem túi vải trắng đặt lên đùi mở ra, bên trong chỉ có điện thoại di động của mình, về phần anh từ bệnh viện mang ra chìa khóa cùng viên thuốc cũng không có.
Điện thoại di động đã tắt máy, không biết có phải là hết pin hay không, có chút cao thỏm đè lại phím bật nguồn, hình ảnh khởi động quen thuộc nhảy ra, Sa Đường thở phào nhẹ nhõm.
Màn hình hiển thị pin là đầy đủ, vị trí của tín hiệu có một x màu đỏ, không có tín hiệu.
Nhíu nhíu mày, đầu ngón tay chạm vào mật khẩu để mở khóa, hình nền biến thành màu đen thuần túy, mặt bàn phức tạp trước kia lúc này gần như trống rỗng, ứng dụng app chỉ còn lại một cái, "Người cầu sinh".
Hồi tưởng lại một đêm kinh hồn ngày hôm qua, Sa Đường vẫn còn cảm kinh hồn bạt vía, vài phen do dự, anh mới mở ra.
Vòng tròn màu đỏ thẫm chậm rãi xoay tròn vài vòng, sau đó nhảy vào giao diện app màu đen, giao diện rất đơn giản, có thể lựa chọn chỉ có ba mục, thông tin, trung tâm mua sắm và trang cá nhân.
Sa Đường lần đầu tiên điểm vào trang cá nhân, bên trong tựa hồ là thông tin cá nhân của anh ——
"Tên: Sa Đường",
"Cấp bậc: Tu sĩ",
"Đạo cụ: Tạm thời không có"
"Điểm nhiệm vụ: 10/200"
"(Giai đoạn tiếp theo: Giám mục)"
"Hp: 100 điểm"
"Về app người cầu sinh"
"Thành thật mà nói. Nếu không hiểu, hãy mở tùy chọn cuối cùng."
"Ứng dụng người cầu sinh là một phần mềm dành riêng cho người sắp ch3t, ngẫu nhiên chọn ra người sắp ch3t có dụucc vọng sống vô cùng mãnh liệt để thành nhân viên thử nghiệm của app, cùng nhau xây dựng app người cầu sinh, hoàn thành 200 điểm nhiệm vụ sẽ thăng cấp, giáo hoàng là cấp cao nhất, hoàn thành nhiệm vụ giáo hoàng coi như là thông quan trò chơi, có được một nguyện vọng không giới hạn, ví dụ như lấy lại cuộc sống mới."
Tay Sa Đường cầm di động hơi căng thẳng, một loại cảm xúc không hiểu sao dâng lên, dường như có chút sợ hãi, lại có chút cao hứng.
Thanh thông tin ở góc trên bên trái có một chấm đỏ, thường đại diện cho thông tin chưa đọc.
"Trên xe công cộng đi bình minh gặp được người đàn ông mang lại ánh sáng, may mắn của bạn quả thực khiến người ta thán phục!"
"Xin chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ phía trước của người cầu sinh! Đạt được nhiệm vụ thưởng một trăm ngày sinh mệnh, thưởng 10 điểm nhiệm vụ. Ps: điểm nhiệm vụ có thể đổi đạo cụ ở trung tâm thương mại, khéo léo dùng đạo cụ có thể làm cho bạn ở trong nhiệm vụ phía sau càng thêm thoải mái. "
Sa Đường theo chỉ dẫn điểm mở thương thành, thương thành trình cửu cung cách, thế nhưng chỉ biểu hiện ra hàng đầu ba cái, cái này có lẽ cùng điểm nhiệm vụ hoặc là cái kia tu sĩ cấp bậc có liên quan.
Chỉ ngón tay vào đạo cụ đầu tiên, đó là một cái gì đó giống như một cây thánh giá.
"Sự phù hộ của Allah: Thiên Chúa yêu thế giới, cũng sẽ yêu bạn, có được sự phù hộ của Allah có thể làm cho tất cả các điều ác tránh xa bạn, "
Nhìn thấy thứ này đôi mắt của Sa Đường sáng lên, có gì có thể phù hợp hơn với chính mình, đơn giản là được thiết kế riêng cho chính mình, ngón tay không thể chờ đợi để điểm đến cột giá phía sau.
"Đồ dùng một lần, giá cả: 20 điểm nhiệm vụ."
Sa Đường: "......" Được rồi, nghèo đói đã định mệnh nhiều.
Di chuyển mắt đến đạo cụ tiếp theo, là một ngọn nến trắng.