Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 300: Mặc cho chính mình xem không được sao?




Thấy cánh tay của Phong Thiếu chuẩn bị chộp tới mình, Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, vươn bàn tay ra giống như đánh đàn tỳ bà gảy liên tục hai lần.

Phong Thiếu dường như có luyện tập qua công phu trên tay, thủ pháp cũng biến đổi, tránh thoát cái phẩy tay lần đầu tiên của Tô Bằng, nhưng lại không tránh thoát được lần thứ hai, bị gảy trúng mạch môn.

Lập tức, một cỗ nội lực như lửa nóng xông lên, Phong Thiếu cảm giác cổ tay mình tê rần, trên tay sinh ra cảm giác như bốc cháy, dường như có chút tê dại.

Mà còn Tô Bằng thì đưa tay, chộp vào cổ của hắn bắt lại.

Phong Thiếu tránh né, nhưng không tránh thoát được bị động tác tay biến ảo của Tô Bằng bắt được bả vai.

“Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết đây chính là chỗ của Hội Trân Bảo chúng ta, để bảo vệ buổi đấu giá được tiến hành bình thường, chúng ta chuẩn bị không ít cao thủ, dám ra tay với ta lập tức sẽ có người cho ngươi chết không có chỗ chôn!"

Phong Thiếu thấy Tô Bằng giữ chặt bả vai của mình, thân thể cứng đờ không dám động, hắn vừa rồi mơ hồ cảm giác được đẳng cấp nội lực của Tô Bằng hẳn là cao hơn mình không ít, nếu như đối phương mạnh mẽ công kích mình, thì đã có thể vỗ vào trên đầu hắn, đến lúc đó hắn không chết cũng biến thành kẻ ngốc.

Tô Bằng cũng cảm giác được nội lực của Phong Thiếu, đẳng cấp cũng không thấp, ít nhất là đẳng cấp màu vàng, nhưng mà Phong Thiếu này có thể ít động thủ với người khác, ý thức phản ứng đều không được, hơn nữa đẳng cấp nội lực tuy rằng không thấp, nhưng tu luyện cũng không cao, nhiều nhất cỡ tầng ba bốn màu vàng, chế phục hắn vẫn rất dễ dàng.

“Không có gì, ta cũng không muốn ra tay với ngươi, có điều ngươi như vậy thật sự khiến ta rất thất vọng."

Tô Bằng giữ chặt Phong Thiếu, hờ hững nói.

“Ngươi hoài nghi là ta nói ra, nhưng ngươi không suy nghĩ lại, ta cùng với người chơi bán vật đấu giá kia không quen không biết. Nếu vậy còn nói cho hắn biết để làm gì? Hơn nữa nếu thật là thứ tốt, thì ta sẽ giống như ngươi nói, giữ lại hoàng kim đến cuối cùng mua về, chẳng phải là tốt hơn sao? Ngươi nói chỉ nói cho ta, nhưng mà ngươi không có ngẫm lại xem, nội bộ Hội Trân Bảo các ngươi, hội trưởng hoặc phó hội trưởng, quả thật sẽ không có người nào có ý đồ báo cho người chơi kia biết sao?"

“Ta tốt xấu gì cũng coi như có duyên gặp gỡ với ngươi, ngươi cũng đã coi ta là bằng hữu, chuyện xấu xa hại người như vậy ta làm ra có ích gì? Hơn nữa đối với ta lại có hại không có lợi. Bản thân ngươi tự hiểu rõ ràng mà!"

Tô Bằng nói với Phong Thiếu, nói xong cánh tay đặt ở trên bả vai hắn sửa sang lại y phục ở vai cho Phong Thiếu một chút, sau đó chậm rãi buông ra.

“Này..."

Phong Thiếu nghe xong, cũng thoáng lặng đi một chút.

Hắn cũng không phải là người ngu, mới vừa rồi chẳng qua là đột nhiên tư duy tiến vào ngõ cụt, bây giờ nghe Tô Bằng vừa nói như thế cũng cảm giác mình có chút vọng động.

“Thật không phải là ngươi sao?"

Hắn nửa tin nửa ngờ hỏi Tô Bằng.

Tô Bằng nhún nhún vai, lắc đầu.

“Ngươi không biết người bán đấu giá kia sao? Chính là người nam nhân ngồi ở hàng thứ nhất người thứ ba tính từ bên trái đó."

Ngón tay của Phong Thiếu chỉ vào hàng thứ nhất, hỏi lại lần nữa.

Tô Bằng theo hướng ngón tay của Phong Thiếu nhìn lại, nơi đó có một người đàn ông đang ngồi, Tô Bằng nhìn lại cảm thấy bóng dáng này có chút nhìn quen mắt.

“Là hắn?"

Nhìn người này một hồi, Tô Bằng đột nhiên nhớ ra mình đã gặp qua người này ở chỗ nào, người này, không phải là người chơi họ Từ lúc trước ở trong hiện thực, tại biệt thự Canberra của mình ở Úc, dẫn đi mấy người thiếu niên A Triết đó sao?

Nghĩ đến đây, Tô Bằng lại quan sát tiếp, đúng lúc người này bỗng nhiên nghiêng mặt nói chuyện với người bên cạnh. Tô Bằng nhận ra đúng là người kia.

Tô Bằng lập tức xác nhận thân phận của hắn, mà đồng thời trong lòng cũng chợt hiểu ra, Vũ Y Nghê Hồng này là từ đâu tới.

“Hắn không phải là người mua vật phẩm do bọn A Triết làm ra sao? Cũng chính là A Triết còn có nhà Phương Huyền Nhã? Vậy Vũ Y Nghê Hồng kia chẳng lẽ thật là do Phương Huyền Nhã làm?"

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Thấy ánh mắt Tô Bằng nhìn người kia, Phong Thiếu cũng không phải người ngu, hắn dường như nhìn ra cái gì, nói:

“Ngươi quả nhiên biết hắn!"

“Ta cũng không lừa ngươi, quả thật đã từng gặp qua."

Tô Bằng cũng không có ý giấu diếm, khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp:

“Có điều gặp qua nhưng không quen biết, ta ở trong trò chơi không có liên lạc với hắn, chẳng qua là ở đại hội người chơi cá nhân tại thủ đô Úc, gặp qua người này, chỉ là cũng không có nói chuyện nhiều."

“Canberra?"

Nghe xong lời của Tô Bằng, Phong Thiếu rõ ràng sửng sốt, mới kịp phản ứng:

“Ngươi là nói cái đại hội do Tê Tiên Cư tổ chức kia sao?"

Tô Bằng nghe xong, gật gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ:

“Xem ra Hội Trân Bảo cùng với Tê Tiên Cư quả nhiên có liên hệ, nếu không phải như thế, ta sao lại không có ở trên đại hội người chơi cá nhân gặp qua Phong Thiếu này, hắn làm sao biết đại hội đó là do Tê Tiên Cư tổ chức?"

Tô Bằng mặc dù không có giấu diếm với Phong Thiếu, nhưng cũng thay đổi một chút, Tô Bằng cũng không có gặp họ Từ này ở đại hội người chơi cá nhân, cũng không thấy được bọn A Triết, nhưng dù sao cũng đều là ở Canberra.

Có điều mấy lời như thế nói ra, lại càng dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của người khác.

Phong Thiếu nghe xong lời của Tô Bằng, trầm ngâm một hồi, hắn sau khi suy tư xong, cuối cùng thở dài, nói:

"Bỏ đi, nhìn ngươi vẫn rất bình tĩnh, xem ra ta có thể đã hiểu lầm ngươi."

Nói xong, hắn đột nhiên hú lên quái dị, nói:

“Ai nha, ta quên mất một chuyện, người này không phải là dẫn theo hai bộ trang bị đến đâmaatsao? Ta phải qua bên kia xem thử, không thể để cho hắn hoàn toàn được như ý... Hừ, đắc tội đến Phong thiếu gia ta đây, ta cho dù thế nào cũng phải chơi ngươi một chút!"

Hắn quay lại chào Tô Bằng:

“Huynh đệ chờ ta một lát, ta đi rồi sẽ trở lại, còn có lời muốn nói với ngươi."

Nói xong, hắn liền xoay người thi triển khinh công chạy tới bàn đấu giá.

Tô Bằng nhìn thấy vậy, không khỏi im lặng.

Trong lòng Tô Bằng cũng hiểu rõ vài phần, theo lời Phong Thiếu nhị thế tổ kia Hội Trân Bảo cảm thấy đối phương đắc tội bọn họ, muốn chơi họ Từ một chút các loại, có thể là ngụy trang, tình huống chân chính, hẳn là họ Từ kia không biết như thế nào mà đắc tội này này, nhị thế tổ này muốn trả thù một chút mà thôi.

Lắc đầu, Tô Bằng cũng chẳng trở lại chỗ ngồi của mình, mà là đứng ở phía sau quan sát mọi người đang đấu giá.

Lúc này, đấu giá trên hội trường đã đến hồi gay cấn.

Giá tiền đấu giá trận này đã được nâng lên hơn sáu ngàn lượng hoàng kim, người trả giá lúc này đã không còn nhiều lắm, trên trận chỉ còn lại có ba người vẫn còn đang đấu giá Vũ Y Nghê Hồng này.

“Sáu ngàn năm trăm lượng hoàng kim!"

Người ra giá là một cô gái thoạt nhìn rất xinh xắn, bên cạnh hắn còn có một nam tử hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, hẳn là chồng hoặc là bạn trai của nàng, lúc này hai tay nàng rất nhanh, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn giống như có sức mạnh thật lớn, hô lên thật to.

“Sáu ngàn sáu trăm lượng!"

Người hét giá lần này, là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, bên cạnh hắn có một người chơi nữ nhỏ hơn cô gái trước mấy tuổi, hẳn là vợ của hắn.

“Sáu ngàn bảy trăm năm mươi lượng!"

Người hô lần này, là một người chơi nữ, nàng cùng với người chơi bên cạnh giống như không có liên hệ gì, nàng này dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, nhưng lại lạnh như băng, lại sinh ra một loại khí chất chớ đến gần.

“Sáu ngàn tám trăm lượng!"

Cô bé xinh xắn kia lại hô lần nữa.

Lần này nam nhân ba mươi tuổi muốn mua quần áo cho vợ bên kia, sắc mặt hết sức khó xử. Hắn tài chính có hạn, có thể là giá này quá nhiều rồi, hắn lắc đầu thấp giọng nói gì đó với cô gái bên cạnh, có điều vợ của hắn dường như rất quan tâm, trái lại còn an ủi hắn mấy câu, hai người liền thối lui ra khỏi trận đấu giá.

“Sáu ngàn chín trăm lượng!"

Nhưng cô gái xinh đẹp cao gầy lạnh như băng kia mặt vẫn không lộ ra vẻ gì, lại hô lên một cái giá khác.

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia dường như hết sức kích động, có thể là muốn cạnh tranh với mỹ nữ lạnh như băng kia, có điều giá tiền này cũng sắp đến cực hạn của nàng rồi.

Ngay lúc này, một màn khiến người ta giật mình bỗng xuất hiện, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia đột nhiên đứng lên, hướng về phía mỹ nữ lạnh như băng phía sau nói:

“Ngươi lại không có nam nhân, mặc đẹp như vậy cho ai xem? Hôm nay lão nương liều mạng, ta với lão công cộng lại còn có một ngàn lượng hoàng kim. Lão nương muốn máu chiến tới cùng! Ngươi con mẹ nó đừng có theo ta giành!"

Nói xong, nàng giận dữ nhấc tay. Nói:

“Bảy ngàn lượng!"

Mỹ nữ lạnh như băng kia nghe xong lời của cô gái nhỏ nhắn đó, thân thể không khỏi nhẹ chấn động, có điều ngay sau đó vẻ mặt nàng lạnh như băng trả lời, đứng lên khoát tay, nói:

“Hoàng kim trên người ta không nhiều lắm..."

“Ha ha ha, ngươi còn liều mạng muốn đấu với ta sao!"

Cô gái nhỏ nhắn nghe xong, không khỏi đắc ý cười to như giành được thắng lợi, giống như đã mua được Vũ Y Nghê Hồng.

Nhưng mà, mỹ nữ lạnh như băng kia lại hờ hững nói tiếp một câu:

"... Có điều, Hội Trân Bảo các ngươi co cung cấp dịch vụ đổi hoàng kim mà nhỉ? Nhớ kỹ mã số của ta, ta đổi..."

“Một vạn lượng hoàng kim!"

Thanh âm mỹ nữ lạnh như băng nói, nói xong dường như khiêu khích nhìn thoáng qua cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia, gằn từng chữ một:

“Ta, muốn, có, nó!"

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia nghe xong, sửng sốt một chút, có điều lập tức kịp phản ứng, trong miệng kêu to:

“Tức chết ta! Tức chết ta!"

"Bà xã, đừng cãi nữa..."

Nam tử hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi ở bên cạnh nàng, nhìn thấy tình huống như thế lôi kéo bà xã của hắn, mỹ nữ lạnh như băng kia xem bộ dáng rất nghiêm túc, mà còn vợ chồng bọn họ trong hiện thực cũng không thiếu tiền, nhưng mà... Quả thật gom góp không đủ một vạn lượng hoàng kim.

Thật ra thì, trong lòng ông chồng này đangnghĩ là nếu còn tiếp tục thì e là còn bết bát hơn...

Cô gái nhỏ nhắn kia không ngừng cắn răng giậm chân phát tiết, nhưng mà nàng cũng rõ ràng bản thân mình không có nhiều tiền như vậy, bọn họ còn có mục tiêu khác, không thể nào quăng hết hoàng kim vào món trang bị này.

"Số hoàng kim đo Hội Trân Bảo vẫn có thể đổi ra được, có điều vị tỷ tỷ này ngươi nghĩ kỹ chưa? Mới vừa rồi không phải là nói bừa chưa?"

Tư Kỳ ở trên đài cũng cảm giác được không khí đấu nhau giữa hai nữ nhân, cẩn thận hỏi lại.

“Xác định, chỉ là một tỷ hai trăm triệu mà thôi."

Mỹ nữ lạnh như băng gật đầu, sau đó nói với cô gái nhỏ nhắn kia:

“Không ra giá sao? Như vậy ta sắp thắng rồi đó."

“Ta lại thêm một ngàn lượng hoàng kim! Chín ngàn lượng hoàng kim! Ta không tin ngươi có thể bỏ ra một tỷ hai trăm triệu nhẹ nhàng như vậy!"

Cô gái nhỏ nhắn kia rốt cuộc điên cuồng, không để ý ông xã của nàng đang ngăn lại bên cạnh.

Mỹ nữ lạnh như băng nghe xong, mặt không chút thay đổi thản nhiên nói:

“Một vạn lượng hoàng kim!"

Cô gái nhỏ nhắn lúc này đã giận điên lên, có điều nàng cũng thật sự không có thêm nhiều hoàng kim nữa, nàng cũng không dám hét giá bậy, Hội Trân Bảo cũng không phải là ngồi không, nàng dám phá rối giao dịch trị giá một vạn lượng hoàng kim thì Hội Trân Bảo cũng dám ở trong trò chơi xử lý nàng cùng với ông xã của nàng liền.

Suy nghĩ cẩn thận xong, cô gái nhỏ nhắn dường như đã tỉnh táo lại, trong mắt nàng mang theo vẻ không cam lòng, nói:

“Ngươi thắng!"

“Có điều ta dù cho mua không được bộ y phục này, còn có ông xã, nữ nhân chết tiệt như ngươi thì có cái gì? Mặc y phục xinh đẹp như vậy ngươi có thể cho ai nhìn chứ? Quyến rũ nam nhân sao?"

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này đừng nhìn nhỏ con vậy nhưng lại hết sức cay cú, không cam lòng thua triệt để như vậy, chuyển sang chiến trường khác đấu với mỹ nữ lạnh như băng kia.

"Mặc cho chính mình xem không được sao?"

Mỹ nữ lạnh như băng kia hờ hững đáp lại, chẳng qua là những lời này dường như mang theo một chút hối tiếc cùng với kiêu ngạo nào đó.

"Ta ngất, thật sự là điên cuồng, bỏ hơn tỷ mấy mua một bộ y phục..."

Ở phía dưới, người chơi đầu trọc lóc kia sờ sờ mồ hôi trên mặt, tự nói thầm.

Mà còn ông xã của cô gái nhỏ nhắn kia, ngoài mặt thì an ủi vợ mình, thật ra trong lòng cũng lau mồ hôi một cái, âm thầm tự khen may mắn, may mà không mua được, mua được liền phá sản luôn...

Tô Bằng thì cảm thấy tò mò nhìn mỹ nữ lạnh như băng kia, một mặt là vì tư chất của đối phương khá làm người ta chấn động.

Một mặt khác, Tô Bằng có cảm giác mỹ nữ lạnh như băng này hắn càng xem càng cảm giác có chút quen mắt vậy chứ...