Trò Chơi Tình Ái

Chương 92: Con bé là con gái tôi




Đầu giờ chiều tại phòng tổng giám đốc, Lãnh Nguy Thần nhìn tin nhắn ẩn danh trên máy tính sau đó nhấn nút gọi trợ lý.

Triệu Dương nhanh chóng đi vào, chưa kịp mở lời đã nghe anh nói.

“Xuống sảnh đón người”

“Đón ai ạ?”

“Một ông chú tóc bạc”

Triệu Dương hơi nghi hoặc, một ông chủ tóc bạc?

Nhưng vẫn vâng dạ rồi đi xuống. Dưới sảnh quả thực có một người đàn ông tóc bạc đeo kính râm to ngồi ở khu vực tiếp khách.

“Thưa ngài! Tổng giám đốc có lời! Mời ngài đi theo tôi!”

Người đàn ông trung niên đứng lên, người phía sau lập tức đỡ lấy ông bước đi, lúc này Triệu Dương mới biết ông ấy bị mù.

Đến cửa phòng giám đốc Triệu Dương liên mở cửa rộng ra sau đó đứng qua một bên.

Ngồi xuống ghế trước bàn làm việc người đàn ông phất tay: “Cậu ra ngoài trước đi”

Vệ sĩ lưỡng lự một giây rồi cúi người đi ra, Triệu Dương thuận thế đóng cửa lại.

Bên trong yên tĩnh chốc lát rồi vang lên tiếng thở dài.

“Ngài công tước có gì không hài lòng sao?”

Người đàn ông tháo kính râm xuống, đôi mắt vướng đầy muộn phiền, ông ấy là giả mù. Đôi mắt giống với Diệp Sở Noãn đến tám phần.

“Con bé...sống tốt không?”

Anh đặt cốc nước ấm trước mặt người đàn ông rồi cất lời: “Sống rất tốt”

“Vậy còn Tưởng Ý, bà ấy..”



“Mẹ vợ tôi đi rồi”

Mỗi người đàn ông khẽ run: “Đi rồi? Là đi đâu?”

Lãnh Nguỵ Thần không trả lời mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông, ánh mắt này khiến ông ấy lập tức hiểu ra.

“Sao có thể chứ...”

Anh cũng không lên tiếng an ủi: “Tôi không biết lý do ông trở về tìm cô ấy làm gì, nhưng tôi không muốn ông gặp cô ấy”

Người đàn ông chớp đôi mắt ướt nước của mình: “Tôi là cha ruột của con bé, sớm muộn gì cũng phải nhận”

Anh lạnh lùng đáp trả: “Cô ấy không cần, ông vẫn nên sống với gia đình nhỏ của mình thì hơn”

Nếu ông ta còn độc thân một mình thì anh sẽ không chần chừ cho họ gặp lại nhau, nhưng ông ta đã có gia đình rồi, vẫn là không nên gặp gỡ, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

“Tôi muốn gặp con bé một lần”

Anh trầm mặc một hồi sau đó mở miệng: “Tôi sẽ nói lại với cô ấy, gặp hay không là quyền của cô ấy”

Người đàn ông cuối cùng cũng giãn mày ra: “Được! Hai ngày tới tôi đều ở Đạt Thành, nếu con bé đồng ý hãy liên hệ trược tiếp với tôi”

“Được”

Trước khi ra cửa người đàn ông đeo lại chiếc kính râm không quay đầu mà nói: “Giao con bé cho cậu...tôi rất yên tâm! Đừng làm tôi thất vọng”

Anh nhếch khoé miệng nở nụ cười nhạt: “Sẽ không”

Nhìn bóng lưng ông rời đi có chút cô độc và muộn phiền.

Diệp Sở Noãn sau khi ngủ trưa dậy, cô ngồi trước bàn trang điểm nhìn tập tài liệu trên đó ghi đơn huỷ hợp đồng, cô quyết định sẽ nghỉ việc ở Thánh Dư. Ước mơ mà cô theo đuổi bấy lâu nay e là đã đến lúc dừng lại rồi, cô không thể tiếp tục đàn được nữa.

Tiếng chuông điện thoại vang lên thu hút sự chú ý của cô, là chị Văn Văn gọi, cô liền nhấc máy: “Chị Văn Văn.”



Bên kia vang lên tiếng thở dài: “Chị gọi tới là muốn nói với em một chuyện”

Nghe giọng điệu cô cũng đoán được đại khái: “Vừa hay em cũng có chuyện muốn bàn với chị, chị đang ở đâu?”

“Chị không có ở trong nước, Noãn Noãn gia đình chị có việc tạm thời phải di dời sang nước ngoài, chị đã giúp em tìm người đại diện mới, yên tâm đi! Cô ấy là bạn chị công tư rất rõ ràng, em rảnh hôm nào chị sẽ hẹn cô ấy gặp mặt em, thực xin lỗi Noãn Noãn!”

Quả nhiên là vậy: “Không cần đâu chị”

“Em yên tâm đi, chị tuyệt đối tìm người đáng tin tưởng”

Cô lại nói: “Thật sự không cần đâu, bởi vì em sẽ huỷ hợp đồng ở Thánh Dư”

Trần Văn: “!!”

“Hả? Em nói gì cơ?”

Cô nhắc lại một lần nữa: “Em sẽ huỷ hợp đồng với Thánh Dư”

“Bảo bối! Em đừng nói đùa chứ? Em tìm được công ty khác sao?”

Diệp Sở Noãn nhìn lòng bàn tay mình lắc đầu nhẹ: “Không có, em...không đàn được nữa rồi..”

Trần Văn nghĩ tới quãng thời gian cô biến mất, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi: “Em..”

Diệp Sở Noãn thở nhẹ một hơi: “Em không sao, tiền hợp đồng còn lại em sẽ chuyển tới cho chị sau”

Trần Văn tiếc nuối hỏi một câu: “Em thật sự quyết định như vậy sao?”

“Ừm, em chắc chắn”

“Vậy hợp đồng của hai chúng ta cứ để đó nhé, khi nào em cần chị sẵn sàng đi cùng em”

Hốc mắt Diệp Sở Noãn cay cay, cô nghẹn giọng đáp: “Ừm, được”

Cô đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định này, nếu đã không thể chi bằng dừng lại ngay, vừa khiến bản thân cô được nghỉ ngơi, vừa khiến cho những thành quả làm được từ trước tới nay không bị sự thất bại hiện tại phá huỷ. Chỉ là tạm ngưng một chút thôi.