Trò Chơi Tình Ái

Chương 1: Cha làm thì con chịu




"A...đừng mà.." Diệp Sở Noãn nén cơn đau ở hạ thân nói với người đàn ông trên thân mình.

Người đàn ông đó vẫn không hề dừng lại mà còn tiến vào sâu hơn nữa. Diệp Sở Noãn đau đớn xin tha nhưng vô dụng, cuối cùng thiếp đi vì quá mệt.

Sáng hôm sau Diệp Sở Noãn mở mắt tỉnh dậy, bên ngoài mặt trời đã lên cao ánh nắng chiếu vào căn phòng rộng rãi, cô cố gắng nhịn cơn đau truyền đến từ hạ thân rồi đi từng bước vào nhà tắm, nhìn bản thân trong gương cùng với nhiều dấu xanh tím trên người nước mắt theo đó mà rơi xuống.

Hôm qua là đêm tân hôn của cô và Lãnh Ngụy Thần, cô là con gái của Diệp Kình một trong những nhà tài phiệt lớn của Đạt Thành, nhưng không được yêu thương, từ nhỏ đã bị đối xử riêng biệt, sau đó cha vì tham vật chất mà bán cô cho Lãnh Ngụy Thần trên danh nghĩa gả cô qua đây. Cứ nghĩ rằng hắn sẽ không động tới mình nhưng không ngờ hắn lại dày vò cô cả đêm qua, ánh mắt hắn nhìn cô đêm qua chỉ có khinh thường.

Lau nước mắt sau đó vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà. Dì Nhan người giúp việc ở Lãnh gia thấy Diệp Sở Noãn đi xuống kiền ân cần nói: "Phu nhân người đã dậy rồi thì vào ăn sáng đi"

"Vâng, dì gọi con Sở Noãn là được rồi ạ" Diệp Sở Noãn cười nói.

"Vậy không được đâu, ông chủ đã dặn dò rồi ạ" Dì Nhan cười hiền từ nói.

"Phu nhân tôi đã chuyển hết đồ đạc của người về phòng ngủ rồi ạ, người có muốn lấy thêm gì nữa không?" Người lên tiếng là quản gia của Lãnh gia-Hứa quản gia.

"Cảm ơn ông, không cần đâu" Diệp Sở Noãn ngoại trừ quần áo và một số đồ vật quan trọng thì không còn gì là của cô ở Diệp gia cả.

"Phu nhân khách sáo rồi, vậy tôi xin phép" Hứa quản gia khom người xuống rồi lui ra.

Sắp xếp đồ đạc cả một buổi sáng, Diệp Sở Noãn ngồi ngẩn người dưới thảm, nhìn những vật dụng của nam lẫn nữ đầy phòng vậy là từ nay cô không sống một mình nữa, cô đã là người lập gia đình, hơn nữa người đàn ông này cũng là người cô thích thầm từ năm cấp 3 không ngờ lại có thể gả cho anh. Nhưng dường như anh không hề thích cô ngược lại còn chán ghét cô.

Đêm đó Lãnh Ngụy Thần không trở về nhà, cũng không có nói là đi đâu, anh cứ không trở về liền trong 3 ngày, khi trở về lại đè Diệp Sở Noãn ra dày vò, đến khi cô cạn sạch sức lực mới rời đi. Cứ như vậy mất hai tuần anh cứ thường xuyên không trở về nhà nhưng khi về lại đè cô ra chiếm đoạt sạch sẽ, chà đạp thân thể cô không chút thương tiếc. Mặc kệ cho cô phản kháng như thế nào đều vô dụng.

Đến tuần thứ ba, khi anh trở về thấy cô cuộn tròn trên sofa liền nhíu mày kéo cô dậy, đưa cô trở về giường. Đến lúc Diệp Sở Noãn tỉnh táo lại đã thấy mình bị ném trên giường liền co người lại nói: "Làm ơn...tha cho em đi...em thật sự rất mệt"

"Đây là nghĩa vụ của cô!" Lãnh Ngụy Thần vừa nói vừa cởi thắt lưng ra.

"Không...đừng mà...xin anh" Nước mắt Diệp Sở Noãn rơi từng hột nóng hổi xuống.

"Im lặng, khóc cái gì!" Lãnh Ngụy Thần không vui nói lớn.

"Hôm nay em thực sự rất mệt, đầu rất đau" Diệp Sở Noãn sụt sịt nói.

"Đừng kiếm cớ, cô đã gả vào Lãnh gia thì nên làm tròn nhiệm vụ của một người vợ, tôi đã tốn không ít tiền 'lấy' cô về tốt nhất nên ngoan ngoãn" Lãnh Ngụy Thần bóp chặt lấy cằm Diệp Sở Noãn lạnh lùng nói.

"Đừng mà...xin anh.." Càng ngày nỗi tuyệt vọng trong Diệp Sở Noãn càng lớn, thà rằng cứ vứt bỏ cô không cần quan tâm tới cô coi cô như người vô hình hà cớ sao phải làm vậy với cô chứ...

Nhìn thấy những giọt nước mắt đang lắn trên khuân mặt trắng trẻo xinh đẹp có phần tái nhợt đi không hiểu sao trong lòng Lãnh Ngụy Thần lại xuất hiện dòng cảm xúc khó tả, đau lòng sao? Không thể nào. Anh nhìn chằm chằm Diệp Sở Noãn nói: "Gia đình cô hại tôi thành trẻ mồ côi, nhà tan cửa nát, cô biết khi cha cô nhìn một đứa trẻ đang hấp hối ông ta đã làm gì không? Ông ta khinh thường bỏ đi không chút tình người chính tay giết chết ba mẹ đứa bé trước mặt nó, cô là con gái của ông ta tôi sẽ trả lại từng chút một trên người cô, cha làm thì con chịu vậy"

"Không... không phải..." Diệp Sở Noãn sợ hãi tái mặt. Cô nghĩ cha cô Diệp Kình khi đánh mắng cô đã tàn bạo rồi mà ông ta còn làm ra loại chuyện kinh khủng như giết người nữa ư?

"Ha...Cô thật sự rất ngây thơ, bị chính cha ruột bán đi mà không chút nuối tiếc, ông ta chỉ hận không thể bán cô với giá cao hơn" Lãnh Ngụy Thần vuốt ve bầu ngực trắng nõn của Diệp Sở Noãn nói.

"Đừng nói nữa làm ơn" Diệp Sở Noãn nổi hết da gà, hét lớn nói.

"Được không nói nữa làm việc chính" Lãnh Ngụy Thần lập tức cúi người hôn mạnh lên miệng Diệp Sở Noãn rồi hôn dần xuống cổ rồi xuống bụng cô, thô bạo nhét vật thể của mình vào bên trong cô.

"A...dừng lại đi" Diệp Sở Noãn đau đớn kêu lên.

Người đàn ông cứ như con dã thú không biết mệt là gì, liên tục ra lại vào dường như không thể thoả mãn được anh ta. Diệp Sở Noãn cảm giác đầu mình kêu ong ong, nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn của cô, cảm giác thân thể nóng rực, khó chịu vô cùng, muốn mở miệng nói nhưng toàn là những âm thanh kì lạ phát ra: "Ưm...đừng...đau.."

"Thân thể cô đang bán đứng lời nói của cô!" Lãnh Ngụy Thần cất giọng đầy mỉa mai, miệng thì nói đừng nhưng cơ thể thì uấn éo trên người anh ta, cha nào con đấy.

"Không...ư..." Diệp Sở Noãn bị hành hạ tợi mức ngất lên ngất xuống. Quá nửa đêm cô mơ hồ cảm nhận được bản thân lơ lửng trên không trung rồi lại rơi xuống làn nước ấm sau đó lại lơ lửng tiếp rồi được ôm bởi thứ gì đó rất ấm áp, muốn mở mắt ra nhưng không tài nào mở nổi.

Trời tờ mờ sáng Lãnh Ngụy Thần đã tỉnh dậy, nhìn thân hình trần như nhộng với những vết bầm tím và những dấu hôn xanh tím do anh để lại, bình thường sẽ xuất hiện cảm giác thương tiếc nhưng đối với người phụ nữ kia lại không có gì ngoài chán ghét, đó là những gì cô ta xứng đáng được nhận so với việc cha cô ta làm ra năm xưa.

Nếu cô không phải con gái của Diệp Kình thì tốt biết mấy khi ấy anh có thể an tâm chấp nhận người phụ nữ này, biết là cô ta vô tội nhưng mối thù cha mẹ quá lớn anh không chấp nhận nổi. Mỗi khi nhìn thấy cô dường như có ai đó nhắc nhở anh không được để cô hạnh phúc.