Trò Chơi Tình Ái: Trót Nhặt Vợ Yêu

Chương 26: " thành viên mới"




Sau màn tỏ tình, Tú Vy bị mọi người kéo ra một góc hỏi chuyện, dù đã cố gắng không nói lớn nhưng hình ảnh đám đông vây kín cô gái cũng gây chú ý. Mấy cô bạn vừa tò mò vừa phấn khích lại có chút ngưỡng mộ.

Ngay lúc này bữa tiệc bị cho ra rìa, bọn họ muốn biết hồi nãy hai người đã nói những gì với nhau và cô có đồng ý hay không. Bởi hai người mà nên duyên thì chẳng khác nào tiên đồng ngọc nữ. Một mối quan hệ vừa có nhan sắc vừa có kinh tế lại ngập tràn tri thức sẽ khiến tất cả phải ghen ty.

" Cậu có đồng ý không vậy ? Nhanh nói cho tớ biết đi ...tò mò quá !"

" cậu ấy thích cậu từ khi nào ta? Vừa vào cấp ba sao?"

" trai tài yêu gái sắc thì chị em chúng ta hết phần à ?"

"Vy...cậu nhanh trả lời tụi tớ đi mà !"

May co gai cu nhao nhac ban tan, ngudi thi nguing mo ngudi lai than tho..lam co kho xi khong biet nen lam the

nào

"chúng tớ chỉ là bạn thôi, mọi người đừng hỏi nữa !"

" thôi ... Các cậu hiếu kì đủ rồi đấy, mau đi chơi đi nói một hồi cậu ấy giận là hết đường cứu bây giờ !"

Hoàng Lam đằng sau chen vào giải vây cho bạn mình. Không buồn tò mò vấn đề vừa xảy ra bởi không cần hỏi cô cũng ngầm biết đáp án là gì. Bạn thân cô một lòng đèn sách không hề có chuyện tương tư ai, vậy nên từ chối Vũ Hạo cũng là điều hiển nhiên.

" sướng ha... được hẳn nam thần tỏ tình "

" đến cả cậu cũng vậy ?"

Hoàng Lam trêu chọc để cô bớt căng thẳng liền nhận được ánh mắt sắc bén của ai kia. Ôm lấy cánh tay Tú Vy, cô nghiêm túc hơn

"Sao không đồng ý ?"

" không yêu thì đồng ý làm gì. Tớ không muốn mất tình bạn "

"... ừm, thôi đi chơi đi !"

Không bận tâm đến nữa, cô kéo bạn mình sang bàn đồ ngọt rồi lại lượn lờ tìm bạn mới. Có mấy trò chơi mà lũ quỷ tinh nghịch nghĩ ra thu hút hai cô gái khiến mọi người dần quên đi màn tỏ tình vừa nãy.

Vũ Hạo sau khi bị từ chối, cậu bần thần ngồi vào một góc tối, sự thất vọng tràn ngập trong tâm trí cậu thanh niên.

Tĩnh lặng một góc nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh của cô gái, tiếc nuối. Cậu bạn bên cạnh thở dài , có lòng tốt an ủi nhưng không từ nào lọt vào tai.

Bữa tiệc trôi qua, mọi người vui vẻ nâng ly chào tạm biệt nhau. Tiếng cười khúc khích vẫn chưa ngớt trong hội trường.

Tối hôm nay, người ta chứng kiến biết bao cảm xúc đặc biệt, có sự hãnh diện của thầy cô về lứa học trò, có sự lúng túng thẹn thùng của mấy đôi yêu nhau...



Buổi tiệc trưởng thành kết thúc với lời chúc may mắn của giáo viên, tiếng ly thủy tinh va vào nhau vui tai nghe như sự đồng lòng quyết tâm của lũ học trò. Ngày mai họ lại khoác lên mình bộ đồng phục, bước tiếp những ngày cuối của hành trình làm học sinh.

"muộn rồi, tớ về đây..."

"tạm biệt, mai gặp..."

"bye.."

Mọi người chào tạm biệt nhau trước khi ra về, trước trung tâm sự kiện đầy những xe . Có người là tự lái xe về có người lại được ba mẹ tới đón.

Đứng đợi tài xế quay lại, Tú Vy mở điện thoại lên, hiện trên màn hình là dòng chữ cuộc gọi nhỡ. Tử Khanh gọi cô nhiều lần vậy sao lại không thấy đổ chuông nhỉ

" chú gọi cháu ạ?"

" điện thoại mua để trưng sao ?"

" ồn quá cháu không biết chú gọi, cháu xin lôi..."

Vừa nghe máy cô đã biết người bên kia tính tình đang không tốt, giọng nói còn lạnh hơn Bắc Cực khiến nhóc con rùng mình. Cô hạ giọng xin lỗi người đàn ông trước khi bản thân nhận hình phạt.

" còn chưa về ?"

" cháu đang chuẩn bị về rồi "

" vậy tôi tới đón !"

"chú không cần tới đón đâu ,cháu về chung với Lam được rồi !"

"..."

Anh cúp máy mà không nói thêm câu gì. Cô biết bản thân làm ông chú này giận rồi nên cũng chẳng giám đánh đá như mọi ngày.

"chú cậu gọi sao?"

" Ừhm.."

Hai người được tài xế mở cửa, lên xe Hoàng Lam yêu cầu lái về thẳng nhà của Tú Vy rồi mới về nhà mình . Buổi tối hôm nay hai người có vẻ hơi nhiệt tình nên cơ thể đã rệu rã.

Chạy trên đường cao tốc, chiếc xe êm ái khiến hai cô gái thiếp đi.

Khoảng 30 phút sau xe dừng hẳn, tài xế nhẹ giọng gọi hai người dậy

"tiểu thư...tới nơi rồi "



" đến rồi ạ? Vy...về nhà kìa !"

"tớ nghe rồi..."

Cô mở mắt, tìm kiếm chiếc túi của mình, chiếc váy dài có chút bất tiện.

"hẹn gặp lại cậu ngày mai..."

"bye..."

Bác Tô nghe tiếng mở cửa thì ra đón, ông nhìn cô nhóc mệt mỏi xách cao chiếc váy mà thương.

" về muộn vậy cháu..?"

" cháu chào ông ạ !"

"thôi vào trong đi."

Cô dụi mắt tìm xem anh còn thức hay không, căn nhà yên ắng không tĩnh động khiến cô nghĩ Tử Khanh đã ngủ rồi. Cất gọn đôi giày, cô định đi vào phòng thay đồ thì chợt bên trên lầu có tiếng người. Đặc biệt âm thanh còn là của phụ nữ

" em về rồi sao? con gái đi chơi khuya quá là không tốt đâu "

Giang Thư Kì mặc bộ đồ ngủ lụa thướt tha tựa vào lan can, cô ta tỏ lòng tốt nhắc nhở.

" chị...sao lại ở đây?"

Câu hỏi thốt ra nhưng không đủ lớn để người khác nghe thấy. Tú Vy hết bất ngờ rồi đến tò mò. Cô muốn lao thẳng kên trên mà hỏi anh tại sao Giang Thư Kì lại ở đây vào lúc này và còn ăn mặc như vậy.

Đôi mắt đăm đăm nhìn vào người phụ nữ đang tươi cười bên trên, cơ thể bất động như tạc tượng. Ngàn vạn câu hỏi vì sao xuất hiện trong tâm trí cô gái nhỏ.

" sao không vào phòng còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì ?"

Tử Khanh từ phòng làm việc bước ra thấy cô về thì lên tiếng. Âm thanh của người đàn ông thu hút hai cô gái

"chị Thư Kì tới chơi ạ ?"

" Cô ấy chưa tìm được nhà nên sẽ tới đây ở một thời gian. Còn cháu đó, về muộn rồi thì phải biết nhanh chóng sửa soạn rồi đi ngủ đi chứ "

"ở đây một thời gian sao ?"

Câu trả lời khiến tâm trạng cô tụt dốc, tim nhỏ đập liên hồi. Hai tay bấu vào vạt váy nhăn nhúm.

Còn tưởng mọi thứ chỉ dừng lại ở việc gặp mặt thôi chứ, không ngờ lại còn có ngày về ở chung nhà. Căn nhà này sẽ có thêm " thành viên mới" sao ? Thật không quen tý nào