Trò Chơi Tâm Trí (Mind Games)

Chương 7: Ấn kí (H)




Lấy lại được hô hấp, Châu Cẩn Mai thở hổn hển. Lúc nào cũng vậy, Từ An Vũ luôn hôn nàng rất lâu, càn quét khoang miệng nàng, chỉ hận không thể nuốt cả cái miệng nàng vào trong bụng.

Từ An Vũ ánh mắt động tình nhìn thẳng vào mắt người đối diện, trong con ngươi sáng quắc đó chỉ xuất hiện thân ảnh của bản thân. Từ An Vũ thấy hạnh phúc, cô muốn như thế, trong mắt Châu Cẩn Mai chỉ có một mình cô. Mặc dù tinh thần nàng không được ổn định, nàng sợ thế giới bên ngoài đến không dám ra khỏi nhà. Như vậy cũng tốt, nàng sẽ không gặp bất cứ ai cả, nàng sẽ chỉ là của mỗi mình.

Nhấc thân người dậy, cùng với đó là kéo theo cơ thể Châu Cẩn Mai ngồi lên đùi mình. Tay vòng ra sau sờ vào chiếc mông kiều cử kia xoa xoa, nắn bóp. Mông của Châu Cẩn Mai không quá to nhưng cũng không quá bé, rất vừa vặn với dáng người. Từ An Vũ đột nhiên bấu lên, nhưng Châu Cẩn Mai lại có một cảm giác vừa đau lại vừa thoải mái mà rên nhẹ.

Từ An Vũ ngả người nằm xuống, để Châu Cẩn Mai ngồi trên người mình. Cô nhìn nàng đang ngơ ngác đáng thương, cười nói:

"Tự em làm đi"

Châu Cẩn Mai trong tư thế này cảm thấy xấu hổ, toàn thân loã thể trước mặt người kia, điệu bộ làm cho nàng nhớ tới những diễn viên trong phim AV, vô cùng dâm dục.

Nhưng mà nàng không dám chống đối người kia, nàng sẽ đáp ứng đủ loại yêu cầu của người kia. Cho nên mặt đỏ, tai đỏ như trái cà chua, nhắm tịt mắt rồi chống chân sang hai bên nệm giường, từ từ nhấc hông lên xuống.

Nhấp được vài cái, cơ thể lại trở nên mẫn cảm, nàng ngã gục lên người Từ An Vũ. Tư thế này, thật khó, thật mất sức. Châu Cẩn Mai không hiểu sao ban nãy Từ An Vũ có thể nhấp lâu đến như vậy, con người này chẳng qua là khoẻ mạnh hơn so với mình, chứ ngoại hình gầy ốm như này thì thật khó tin mà.

"Vũ.... Em mệt"

Lại là đôi mắt long lanh khiến người người cảm thấy áy náy đó. Từ An Vũ cũng không ngoại lệ, cưng chiều xoa đầu bé con, nhưng đột nhiên lại nắm tóc kéo ra sau làm nàng đau đến nhíu này. Cô lại trở về vị thế bá đạo.

"Muốn tôi động sao? Vậy thì xin tôi đi"

Trước kia đều là Từ An Vũ đòi hỏi, Châu Cẩn Mai chưa bao giờ dám hé miệng tới một câu. Hai năm, làm chuyện đó rất nhiều lần rồi nhưng bé con vẫn còn ngại, cô biết thi thoảng nàng cũng muốn nên cô đợi nàng nói ra nhu cầu của bản thân, nhưng đợi mãi lại không thấy gì, chỉ thấy một thân ảnh tự nhiên chạy vụt vào trong nhà tắm, sau đó phát ra những âm thanh vô cùng ái muội.

Cho nên lần này, cô muốn nàng phải nói ra tiếng lòng của mình, cũng sẽ không có chuyện cô để yên cho nàng chạy vào trong nhà tắm tự an ủi bản thân lần nữa.

"X-xin chị..."

Lúc này Châu Cẩn Mai thật sự chịu không nổi nữa, nàng bắt đầu động tình. Dù xấu hổ, nhưng nàng không nỡ để mặc một người đang khoả thân nằm trên giường thế này còn mình thì đi vào nhà vệ sinh tự xử. Với cả, kĩ thuật của Từ An Vũ rất tốt, nàng có tự xử cũng không làm bản thân thoả mãn được như Từ An Vũ làm cho. Ở với nhau hai năm rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, "yêu" cũng đã yêu rồi, mà tâm tư của Châu Cẩn Mai thì lại nằm gọn trong lòng bàn tay của Từ An Vũ. Nàng cảm thấy không cần che giấu gì cả, nếu như Từ An Vũ đã không ngại, vậy thì nàng ngại làm cái gì.

Từ An Vũ ngạc nhiên đến mừng rỡ, nàng nói ra rồi, hai từ ngắn ngủi, nhưng cũng là nói ra rồi. Có điều, cô muốn nghe đầy đủ hơn, cô đã chờ hai năm rồi, không thể cứ thế mà đã đáp ứng ngay được.

"Xin tôi? Xin tôi làm gì nào?"

"X-xin chị... Đi vào..."

"Hở...?"

"L-làm ơn... đi vào... t-thoả mãn...em..."

"....Muốn em"

Những gì cần nghe đã nghe, Từ An Vũ chép miệng tán thưởng, nhìn con tôm luộc nói xong thì rúc mặt vào cổ cô không dám ngẩng đầu lên. Cảm thấy tai ươn ướt, Từ An Vũ thở hắt ra một hơi.

"Ừm... Rất tốt"

Cũng theo đó mà đẩy hông, Châu Cẩn Mai bị tập kích bất ngờ, tí nữa thì cắn vào tai Từ An Vũ. Miệng lại bắt đầu rên lên, khoái cảm tràn đầy ập tới, nàng cũng chẳng còn muốn cam chịu nữa, để mặc cho những âm thanh mê hoặc đó thoát ra khỏi cổ họng hướng đến bên tai Từ An Vũ mà rót vào.

Từ An Vũ được tiếng rên của Châu Cẩn Mai kích thích, hông không dừng di chuyển, thậm chí còn nhanh và mạnh hơn. Một tay ôm chặt thân nàng đề phòng nàng chịu không được mà bỏ chạy, tay kia lại xoa nắn bờ mông nàng. Đánh lên một bên mông, chỗ bị đánh theo đó mà để lại dấu tay, rồi lại vài dấu tay khác xuất hiện. Mông của Châu Cẩn Mai đỏ đến không thể đỏ hơn.

"Em rất biết câu dẫn tôi có biết không? Tôi hiện giờ bị em hút mất hồn rồi."

Được Từ An Vũ khen ngợi, Châu Cẩn Mai vô cùng cao hứng. Mặc dù hai bên mông bị đánh đến đau rát, dù hạ thể hôm nay bị đối xử tàn bạo, nhưng hiện giờ tất cả đều được khoái cảm lấp đầy. Châu Cẩn Mai cảm thấy như mỗi lần "yêu" trước thì đợt này là đau nhất, nhưng ngược lại thái độ của Từ An Vũ so với đợt này lại là ôn nhu nhất. Châu Cẩn Mai cảm thấy được an ủi phần nào.

Đặt xuống cổ Từ An Vũ một nụ hôn, lưu lại nơi đó ấn kí của mình. Sau đó lại nhiều nụ hôn nữa, cũng nhiều ấn kí hơn. Nàng là của Từ An Vũ, mà Từ An Vũ cũng là của nàng. Nàng muốn đặt lên đó nhiều ấn kí, chính là để người ngoài nhìn thấy rõ.

Chị ấy có người yêu rồi, chị ấy là của ta, chị ấy không cần các người, đừng mơ tưởng có thể chiếm được trái tim chị ấy.

Châu Cẩn Mai biết Từ An Vũ xinh đẹp, tài giỏi, lại khéo ăn nói, cho nên nhiều người yêu thầm cô là điều đương nhiên. Đặc biệt làm cái nghề bác sĩ tâm lí này, lại càng được nhiều bệnh nhân để vào mắt. Mặc dù chỉ là làm công lấy tiền, nhưng những bệnh nhân ấy lại chả bao giờ để ý đến, họ chỉ biết bác sĩ tâm lí là người đã cứu rỗi tâm hồn đang héo mòn của họ, giúp họ quay trở lại hoà nhập xã hội. Vừa yêu lại vừa biết ơn.

"Ưm.. bé con... Chị sắp tới."

Cho đến khi cả hai sắp đạt tới giới hạn, bên trong co bóp mạnh mẽ, Từ An Vũ dần đuối sức cho nên động tác cũng trở nên chậm lại. Châu Cẩn Mai hiểu ý, gắng sức phối hợp với Từ An Vũ đưa đẩy hông. Hai âm thanh phát ra từ hai cổ họng hoà vào nhau tạo thành một bản trường ca hoàn mĩ.

"E-em... Cũng thế...."

"Vậy thì.... Chúng ta.... Cùng... Nhau..."

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Cao trào tới, cả hai ôm chặt lấy nhau, phát ra một tiếng thoả mãn kéo dài. Xuân thủy từ hai nơi sàn sàn đổ ra thấm đẫm ga giường, thậm chí của Châu Cẩn Mai còn nhiều hơn, chảy xuống bụng của Từ An Vũ.

Cao trào qua đi, Từ An Vũ thở hổn hển mệt mỏi, mắt trở nên đờ đẫn nhìn người đang nằm trên thân mình say giấc nồng. Châu Cẩn Mai cơ thể yếu ớt, vừa trải qua một trận kích tình liền không còn sức lực, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Cởi bỏ thứ đồ chơi kia ra khỏi hạ thân mình, Từ An Vũ bế Châu Cẩn Mai đồng dạng loã thể ra khỏi phòng, tiến đến gian phòng của nàng, đặt xuống giường. Sau đó vào nhà tắm lấy một chậu nước bưng ra, cẩn thận lau cơ thể cho nàng, phía bên dưới cũng không ngoại lệ, rồi lại kiếm váy ngủ khác mặc cho nàng. Sau khi xong hết việc, để Châu Cẩn Mai nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cho nàng. Cảm thấy mọi việc đã ổn thoả, bản thân lúc này mới bắt đầu đi tẩy rửa thân thể.

Mặc dù tắm xong đã mệt muốn chết, nhưng nghĩ đến cái phòng kia còn tràn ngập bừa bộn. Bệnh sạch sẽ của Từ An Vũ nổi lên, cô bắt tay vào dọn. Khi nào mọi thứ thật sự ngăn nắp gọn gàng thì lúc đấy mới được nghĩ đến chuyện ôm bé con ngủ.

Hết chương 7.

________________________

Tác giả có lời muốn nói: Chuẩn bị tới công chiện