Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 55: Nhân quả




Edit: Lune

"!!!!"

Vừa thấy vậy, đồng tử trong mắt Lục Diên co lại, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. Đôi tay trên cổ tuy chỉ nắm hờ nhưng cảm giác nghẹt thở và bị đè nén vẫn truyền đến không sót chút nào.

Anh không hiểu tại sao Dụ Trạch Xuyên lại làm vậy, nhưng kinh nghiệm rút ra từ vô số lần tử vong nói cho Lục Diên biết lúc này nhất định phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được chọc giận đối phương.

"Sếp Dụ..."

Vì căng thẳng nên cổ họng Lục Diên nghẹn lại, giọng nói không còn trong trẻo như trước. Anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay trên cổ mình, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi vài phần, sợ sẽ làm kinh động cái gì đó:

"Anh thả tay ra trước đi, có gì chúng ta từ từ nói được không."

Nhưng Dụ Trạch Xuyên vẫn im lặng, hắn chỉ cúi đầu nhìn Lục Diên, bóng tối đan xen dưới hàng mi dài, sâu thẳm khôn dò như đầm nước lạnh, hơi thở tử vong bủa vây toàn thân:

"Lục Diên, em từng lừa anh bao giờ chưa?"

"..."

Bây giờ Lục Diên mới biết cảm giác có tật giật mình là thế nào, nếu anh nói đã từng thì chắc chắn sẽ phải chết, nói chưa từng thì lại quá giả tạo, dù sao Dụ Trạch Xuyên đâu có vô cớ bóp cổ anh, tám phần là đối phương đã biết gì đó rồi.

Nhưng Lục Diên càng thấy khó hiểu hơn, kiếp này anh có làm gì trái với lương tâm đâu, Dụ Trạch Xuyên biết được cái gì cơ chứ?

Chẳng lẽ...

Lục Diên chợt nhớ lại điều mình suy đoán trước đó, trong lòng bỗng giật thót bất an. Anh ngước mắt nhìn chằm chằm vào Dụ Trạch Xuyên, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của đối phương, từng chữ thốt ra đầy căng thẳng: "Anh trở về rồi, phải không?"

Do cảm xúc dâng trào mãnh liệt, nhịp đập trái tim bắt đầu dần dần tăng nhanh.

"Dụ Trạch Xuyên, anh trở về rồi phải không?"

Đối phương rốt cuộc là Dụ Trạch Xuyên kiếp đầu tiên, Dụ Trạch Xuyên thế giới thứ hai hay là Dụ Trạch Xuyên thế giới thứ ba!?

Bây giờ hắn đang bóp cổ mình, rốt cuộc đang yêu hay hận mình đây?

Lục Diên cảm thấy hô hấp bất ổn, anh đã chết ba lần rồi, kiếp này vốn tưởng không có gì nguy hiểm đến tính mạng nữa, nào ngờ vẫn chủ quan:

"Dụ Trạch Xuyên, dù anh có tin hay không thì em chưa bao giờ hại anh cả."

"Mặc dù em cũng tên là Lục Diên nhưng em không giống Lục Diên trước kia, em không phải cậu ta, cậu ta cũng không phải em."

"Kiếp này vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, anh vẫn có thể tiếp tục làm thiếu gia nhà giàu của mình, nếu anh giết em, tay anh sẽ lại vấy máu, sớm muộn gì cũng phải vào tù..."

Lục Diên nói lung tung rất nhiều thứ, đầu óc hỗn loạn tưng bừng, không biết đã qua bao lâu, phía trên đỉnh đầu anh đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, phá vỡ bầu không khí giằng co:

"Em đang nói linh tinh gì thế?"

Đáy mắt Dụ Trạch Xuyên dường như đã sáng trong trở lại, hắn ngồi trên bụng Lục Diên, bàn tay từ cổ chuyển sang chống hai bên người anh, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lục Diên, khóe miệng hơi cong lên: "Anh chỉ đùa em chút thôi."

Đôi môi hắn lạnh giá, cảm giác ướt át mềm mại, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vết thương ở khóe miệng Lục Diên do nụ hôn để lại khiến người ta liên tưởng đến con rắn độc đang rình mò trong rừng rậm, sẽ thình lình giáng cho bạn một đòn trí mạng bất cứ lúc nào.

Nghe vậy, sắc mặt Lục Diên thoáng thay đổi: "Đùa á?"

"Ừm."

Dụ Trạch Xuyên nhướng mày: "Anh thấy em ngủ say như chết ấy, nên muốn dọa em một chút thôi."

Nói đoạn, ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ khó hiểu: "Nhưng vừa rồi em nói gì thế, cái gì mà chưa từng hại anh? Rồi gì mà vào tù? Anh nghe mà chẳng hiểu gì cả."

Lục Diên nghẹn một hơi trong lồng ngực, mặt tái mét: "..."

Mẹ nó, anh chẳng thấy vui chút nào hết, vừa nãy suýt chút nữa doạ chết rồi đây này!!

"Không hiểu thì thôi."

Lục Diên hiếm khi nổi giận, anh xoay người hất Dụ Trạch Xuyên xuống khỏi bụng mình, sau đó kéo chăn trùm kín người, rõ ràng là đang dỗi không thèm nói chuyện.

Dụ Trạch Xuyên ngã ngồi bên mép giường, thấy vậy cũng không giận, hắn chống tay ra sau, đá đá Lục Diên qua lớp chăn: "Em sẽ không giận đâu nhỉ?"

Nào chỉ mỗi giận, suýt tức chết rồi đây!

Dụ Trạch Xuyên nghiêng đầu: "Em vẫn chưa nói cho anh biết mấy lời lung tung em nói lúc nãy là sao mà?"

Lục Diên trùm chăn kín mít thốt ra mấy chữ: "Nói mớ!"

Dụ Trạch Xuyên lại đá đá anh: "Em ra đây trước đi đã, anh không nghe rõ em nói gì."

Lục Diên đang tức giận, làm gì chịu nghe hắn, nghe vậy chẳng những không chui ra mà còn quấn chăn chặt thêm mấy vòng: "Không nghe rõ thì thôi, hôm nay ngủ riêng."

Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng nhíu mày, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Em nói cái gì?"

Lục Diên gan to rồi, thế mà còn dám chia giường ngủ riêng với hắn, làm tình xong là không thèm nhận người yêu nữa phải không, ai dạy em cái hành vi của đồ cặn bã này hả?

Dù trên giường có bị Lục Diên đè thì giá trị vũ lực của Dụ Trạch Xuyên vẫn vượt xa, sắc mặt hắn sa sầm xuống, dứt khoát đưa tay giật chăn ra, chuẩn bị dạy dỗ Lục Diên, lại không ngờ tầm mắt bỗng đảo ngược, đột ngột bị đối phương đè ngược xuống dưới thân.

Dụ Trạch Xuyên kinh ngạc lên tiếng: "Lục Diên, em!"

Lục Diên cong khóe miệng, làm gì có vẻ đang giận đâu. Anh khóa cổ tay của Dụ Trạch Xuyên rồi cố định trên đỉnh đầu, nói ẩn ý: "Anh vẫn còn khỏe nhỉ, lúc nãy trên giường kêu không chịu nổi nữa hóa ra là lừa em."

Gương mặt trắng nõn lạnh lùng của Dụ Trạch Xuyên lập tức đỏ bừng: "Em bỏ ra!"

"Không bỏ."

Lục Diên cúi đầu hôn nhẹ lên má phải của Dụ Trạch Xuyên, nơi đây từng có một vết sẹo nên anh hôn rất dịu dàng:

"Lần sau đừng dọa em như vậy nữa, tim em không tốt, lỡ bị anh dọa chết thì chẳng phải anh sẽ góa vợ cả đời luôn à?"

Lời ngọt ngào đâu có mất tiền, nói thêm vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.

"Em không nỡ để anh một mình đâu."

Dụ Trạch Xuyên nghe mà tê cả tai, toàn thân nhũn ra, ngay cả sức giãy dụa cũng không có. Lúc Lục Diên nghiêng người đè lên, hắn chỉ có thể khó nhọc thốt ra hai chữ: "Khốn nạn!"

Lục Diên chẳng những không thấy xấu hổ mà còn tự hào lắm: "Thế thì cũng chỉ khốn nạn với mình anh thôi."

Có điều tuy nói như vậy nhưng mấy ngày sau Lục Diên vẫn bị dọa cho khiếp hãi. Mỗi đêm thức dậy, không phải có đôi tay bóp cổ mình thì lại là có con dao găm kề vào cổ họng. Trớ trêu thay, sau mỗi lần như bị ma nhập, Dụ Trạch Xuyên đều tỏ ra ngơ ngác, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tâm trạng của Lục Diên hết sức phức tạp, còn nghĩ xem mình có cần phải đến chùa cúng bái gì không nữa.

#Mẹ ơi, yêu đương với người tâm thần mệt mỏi quá#

Hôm nay Dụ Trạch Xuyên ra ngoài có việc từ sớm, Lục Diên lên mạng tìm ngôi chùa gần đây rồi đặt trước hai vé online, định buổi chiều sẽ dẫn Dụ Trạch Xuyên đi bái Phật, không bái không được, chứ không thể tiếp tục sống như này được nữa.

Đúng lúc này hệ thống bất thình lình xuất hiện, giọng nói vô cảm không chứa bất kỳ cảm xúc nào của con người, chỉ có sự chế nhạo mỉa mai thì lại bắt chước rõ giống:

【Hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ rồi, chẳng lẽ anh vẫn định sống tiếp à?】

Nghe vậy, ngón tay đang bấm điện thoại của Lục Diên khựng lại, vô thức nhìn thời gian mới phát hiện đã đến cuối tháng. Chỉ cần qua hôm nay là nhiệm vụ của anh sẽ hoàn thành.

"..."

Lục Diên cau mày, cất điện thoại đi: "Sau khi tôi rời đi, liệu bọn họ có lặp lại sai lầm trước đây không?"

【Ai mà biết.】

Thân hình màu đen của hệ thống trôi nổi quanh người Lục Diên, âm thanh dòng điện hơi chói tai, nó giỏi mang đến đau khổ cho người ta nên đương nhiên sẽ nói sao cho người ta thấy khó chịu nhất:

【Có lẽ sau khi anh đi rồi, Dụ Trạch Xuyên cảm thấy cô đơn nên lại thích Tưởng Bác Vân lần nữa thì sao?】

【Hoặc là Tưởng Bác Vân lại giành được sự tin tưởng của Dụ Trạch Xuyên lần nữa rồi đưa Dụ Trạch Xuyên vào tù lần nữa chăng?】

【Ký chủ 603, nhiệm vụ của anh chỉ là sống sót chứ không phải thay đổi vận mệnh của người khác】

【Tất nhiên là anh cũng chẳng thay đổi được.】

Giọng nói trầm trầm của hệ thống như lời nguyền rủa, từng câu từng câu chui vào não Lục Diên khiến người ta không khỏi hoài nghi, liệu vận mệnh có thực sự quay về điểm khởi đầu hay không.

Lục Diên nghe vậy thì cụp mắt xuống, không biết nghĩ gì mà một lúc sau đột nhiên quay người bước vào bếp, lấy ra một con dao ngắn sắc nhọn. Anh dùng khăn cẩn thận bọc lấy con dao rồi nhét vào trong tay áo, sau đó lại mặc thêm một cái áo khoác đen vào, trông có vẻ định ra ngoài.

Hệ thống cảm thấy hơi bất mãn với thái độ bình tĩnh của Lục Diên. Nó nghĩ đối phương phải tức giận hoặc sợ hãi mới đúng:【Anh đi đâu đấy?】

Nghe vậy, bước chân Lục Diên khựng lại, anh quay đầu nhìn nó, gương mặt tuấn mỹ vốn luôn cố ý giả vờ ngoan ngoãn kia cuối cùng cũng xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra ý cười có thể nói là độc ác khiến người ta bất an đến cực điểm:

"Giết người."

Dù sao sau hôm nay anh cũng phải đi rồi, chi bằng trước khi đi, giết luôn mối họa ngầm Tưởng Bác Vân này đi.

Trải qua bao nhiêu chuyện như thế, Lục Diên cuối cùng cũng chẳng còn là tờ giấy trắng chưa từng thấy máu như ban đầu nữa, anh nắm chặt con dao trong tay áo qua lớp vải, khóe miệng nhếch lên: "Tưởng Bác Vân chết rồi, tao mới hoàn toàn yên tâm được."

Anh không lo Dụ Trạch Xuyên sẽ bị đối phương mê hoặc lần nữa, anh chỉ lo Tưởng Bác Vân sẽ hủy hoại tất cả sự yên bình hiện giờ.

Kỳ thực Lục Diên vẫn luôn bảo thám tử tư âm thầm để mắt tới động thái của Tưởng Bác Vân, tuy không thể điều tra quá chi tiết nhưng anh biết đối phương đã bán xe bán nhà, hiện giờ đang sống trong một tòa chung cư bình dân rẻ tiền, cuộc sống hết sức thảm hại.

Lục Diên lái xe đến tòa chung cư đó, vì đây là ngày cuối cùng ở lại thế giới này nên anh chẳng thèm ngụy trang làm gì, chỉ đội một cái mũ bóng chày, hai tay đút túi, đi xuyên qua đám đông ồn ào lên tầng trên.

Tòa chung cư Tưởng Bác Vân ở thực sự rất cũ nát, ngay cả thang máy cũng không có, từ lâu đã chỉ còn mấy hộ ở, tiếng bước chân hơi to một chút là có thể rung rụng cả lớp vôi tường.

Lục Diên không muốn đánh rắn động cỏ nên bước cực kỳ khẽ, thế nhưng lúc anh đi đến gần nhà Tưởng Bác Vân ở lại đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên một loạt tiếng đập vỡ đồ vật lộn xộn, anh lập tức dừng bước.

Tòa nhà này có lẽ đã khoảng bốn mươi năm tuổi, bên ngoài là một cánh cửa chống trộm bằng thép không gỉ kiểu song sắt, bên trong là cửa gỗ sơn màu đỏ sẫm. Lúc này, cửa chống trộm đang đóng, cánh cửa gỗ hơi hé. Lục Diên nấp người sang bên cạnh, qua khe hở của cánh cửa mở hé, anh thấy một người đang nằm sấp trên sàn.

Tưởng Bác Vân?

Lục Diên nheo mắt, khó mà liên tưởng đối phương với người đàn ông phong độ nhã nhặn trước kia. Chỉ thấy trên người Tưởng Bác Vân mặc chiếc áo thun rẻ tiền, râu ria xồm xoàm, chẳng biết đã bao lâu chưa cạo nữa, trông phải già đi mười tuổi, chân phải bó bột thạch cao, hình như bị què rồi.

"Cậu tha cho tôi đi, tha cho tôi đi, tôi thực sự không còn đồng nào nữa rồi!"

Tưởng Bác Vân quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, liên tục dập đầu trước người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đối diện: "Trạch Xuyên, coi như nể tình nghĩa bao năm nay của chúng ta, hãy giúp tôi lần này đi. Cậu giúp tôi trả số tiền đó đi, rồi muốn làm gì tôi cũng được!"

Lục Diên tai thính bắt được một cái tên quen thuộc, trong lòng giật mình.

"Cậu đánh tôi đi, cậu chửi tôi đi, tôi chỉ còn đúng cái chân này thôi, nếu bọn chúng đánh gãy cái chân còn lại của tôi thì tôi thực sự không sống nổi nữa mất!"

Trong căn hộ cho thuê chật hẹp chen chúc ba bốn tên vệ sĩ mặc âu phục màu đen, trên chiếc sô pha duy nhất trong phòng khách có hai người đàn ông đang ngồi, một là anh Hồng cho vay nặng lãi, còn người kia lại là Dụ Trạch Xuyên.

Dụ Trạch Xuyên ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt tréo, tay trái lười biếng chống đầu, tay phải kẹp điếu thuốc. Hắn vừa thấy hài lòng trước nỗi đau khổ của Tưởng Bác Vân, lại vừa thấy chán ghét trước tiếng kêu la của Tưởng Bác Vân, cho nên chỉ cụp mắt, từ đầu tới cuối không thèm bố thí cho gã một ánh mắt.

Hắn rít một hơi thuốc, im lặng nhả khói, như muốn phun ra cả mối hận trong lòng.

Anh Hồng liếc nhìn Dụ Trạch Xuyên: "Ông chủ Dụ, thằng nhóc này nợ tôi 3 triệu đấy, hôm nay nếu ngài giơ cao đánh khẽ, trả món nợ này giúp nó thì tôi sẽ lập tức cút xéo, còn nếu ngài không trả giúp nó..."

Anh Hồng hung tợn trừng Tưởng Bác Vân: "Thì tôi sẽ đánh gãy nốt cái chân kia của nó, làm thành tai nạn ngoài ý muốn, bảo hiểm cũng được đền không ít!"

Nghe thế, Tưởng Bác Vân lập tức hoảng sợ, gã mặc kệ cái chân mới bị đánh gãy, lăn lộn bò đến bên cạnh Dụ Trạch Xuyên, vươn tay nắm lấy ống quần tây của hắn: "Trạch Xuyên! Trạch Xuyên! Cậu cứu tôi với, cứu tôi đi! Lúc đó tôi bị mờ mắt nên mới tham ô công quỹ, cậu hãy xem vì tình bạn đại học của chúng ta mà giúp tôi lần này đi. Chỉ ba triệu thôi mà, chỉ cần một khoản chi nhỏ với cậu là đã có thể cứu được tôi rồi!"

Dụ Trạch Xuyên ngước mắt, vệ sĩ bên cạnh lập tức hiểu ý tiến lên, đá Tưởng Bác Vân lăn ra đất.

Dụ Trạch Xuyên gảy rơi tàn thuốc, thoáng chốc bị gió thổi tan, hắn đổi tư thế ngồi, thong dong nhìn Tưởng Bác Vân: "Tôi trả tiền giúp cậu, cậu lấy gì trả tôi?"

Tưởng Bác Vân bị đạp cho váng cả đầu, nhưng nghe Dụ Trạch Xuyên nói có vẻ hơi nới lỏng, mắt gã lập tức sáng lên: "Chỉ cần cậu trả nợ giúp tôi thì cậu bảo tôi làm gì cũng được, cậu đánh tôi chửi tôi cũng được! Tôi sẽ không oán than một chữ nào hết!"

Dụ Trạch Xuyên cười: "Nếu tôi muốn đâm cậu một nhát thì sao, cậu cũng sẵn lòng à?"

Nghe vậy, thân hình Tưởng Bác Vân khựng lại, gã chậm nửa nhịp nhìn về phía bàn trà, nơi đó có một con dao gọt hoa quả đang nằm lặng lẽ. Gã ta tự nhận mình không có thù hận sâu sắc gì với Dụ Trạch Xuyên, vậy mà đối phương lại cố tình dồn gã đến đường cùng, không chừa chút đường sống nào. Trong khoảng thời gian này, bọn cho vay nặng lãi ngày nào cũng đòi nợ, gã sắp phát điên đến nơi rồi.

Nếu không phải sợ mấy tên cho vay nặng lãi kia sẽ đến gây sự với mẹ gã sau khi gã chết thì có khi Tưởng Bác Vân đã nhảy lầu tự tử từ lâu rồi.

Tưởng Bác Vân cắn răng, gương mặt dữ tợn nhả ra một chữ: "Được!"

Gã bò đến trước mặt Dụ Trạch Xuyên, hai mắt đầy tia máu: "Dụ Trạch Xuyên, tôi biết cậu là người nói lời giữ lời, chỉ cần cậu đồng ý trả nợ giúp tôi thì đâm mười nhát cũng được!"

Dụ Trạch Xuyên thản nhiên giương mắt nhìn: "Thật sao?"

Hắn dụi tắt đầu thuốc vứt xuống đất, tiện tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, vỗ nhẹ hai cái vào cổ họng Tưởng Bác Vân, hứng thú hỏi: "Tôi đâm chỗ này cũng được à?"

Cổ họng Tưởng Bác Vân căng cứng, sợ hãi nuốt khan, lúc này đã hơi hối hận, nhưng bên trái là bọn cho vay nặng lãi, bên phải là Dụ Trạch Xuyên, đúng là phía trước là sói phía sau là hổ, gã vừa không nói được chữ "được", cũng không nói được chữ "không được".

Lục Diên đứng ở cửa, thấy cảnh tượng này thì lòng thít lại, sao Dụ Trạch Xuyên lại vô duyên vô cớ dính dáng với Tưởng Bác Vân, nếu đối phương thật sự giết người thì sẽ lớn chuyện đó.

Anh định xông vào nhưng chợt ý thức được thời cơ không đúng, thế là lại rụt chân về, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dụ Trạch Xuyên.

"Đinh!"

Một âm báo đặc biệt được cài riêng thu hút sự chú ý của Dụ Trạch Xuyên, hắn lấy điện thoại ra nhìn màn hình, không biết nhìn thấy gì mà nhíu mày, rồi lại nhét điện thoại vào túi.

Anh Hồng hỏi: "Ông chủ Dụ, giờ anh định cứu hay không cứu thằng oắt này đây?"

Dụ Trạch Xuyên cầm con dao, xoay một vòng giữa mấy ngón tay: "Còn phải xem gã ta có gan chịu một nhát dao của tôi không đã."

Anh Hồng ở bên cạnh nhếch miệng cười để lộ hàm răng khấp khểnh, trong đó có một cái còn đính vàng: "Ông chủ Dụ trông thì nho nhã nhưng không ngờ còn tàn nhẫn hơn bọn tôi, họ Tưởng kia, mày khôn hồn thì nghe lời đi, giờ không kiếm được người trả nợ giúp mày đâu, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu."

Tưởng Bác Vân vừa thấy anh Hồng đã không nhịn được mà rùng mình, thoáng chốc cảm thấy Dụ Trạch Xuyên cũng đã hiền lành dễ gần hơn lắm rồi. Gã vội vàng nắm lấy ống quần của Dụ Trạch Xuyên, nôn nóng cầu khẩn: "Trạch Xuyên! Sếp Dụ! Cậu đâm tôi một nhát đi, muốn đâm chỗ nào cũng được, tôi nhất định sẽ không né đâu, chỉ cần cậu chừa cho tôi một hơi thở là được, tôi còn mẹ già phải nuôi nữa mà!"

"Sếp Dụ, cậu mau cứu—— "

Một vệt sáng lạnh bất ngờ lóe lên trước mắt, giọng Tưởng Bác Vân im bặt.

Cảm giác có chất lỏng ấm áp chảy từ trên mí mắt xuống, giống như có thứ gì đó nhớp nháp đang nhỏ giọt, theo sau đó là cảm giác đau nhói.

Gã kinh ngạc giơ tay lên, phát hiện trên mặt mình bị lưỡi dao rạch một đường.

Tưởng Bác Vân vừa sửng sốt vừa ngỡ ngàng: "Dụ Trạch Xuyên, cậu..."

Cổ áo và cằm Dụ Trạch Xuyên đều dính vết máu li ti, hắn đưa con dao trong tay cho vệ sĩ xử lý, vô cảm dùng khăn tay lau sạch cằm, chỉ một động tác đơn giản như vậy đã đủ dọa cho Tưởng Bác Vân hoảng sợ rụt về sau: "Cậu... rốt cuộc cậu muốn làm gì?!"

Dụ Trạch Xuyên đứng dậy khỏi ghế sô pha, không biết tại sao tự dưng lại thấy mất hứng. Hắn cúi đầu nhìn Tưởng Bác Vân, ánh mắt sắc bén hờ hững, nói một câu Tưởng Bác Vân mà không hiểu:

"Đây là món nợ cậu thiếu tôi..."

Tưởng Bác Vân sẽ sống nốt nửa đời sau với khuôn mặt bị rạch và đôi chân què quặt này, đau khổ sẽ đeo bám gã như hình với bóng, mà nhát dao kia cũng đã cắt đứt mọi nhân quả.

Nói xong, Dụ Trạch Xuyên quay người đi về phía cửa, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà chợt khựng bước lại, lạnh nhạt nói: "Tôi có thể tạm thời ứng trước ba triệu gã nợ, nhưng không có nghĩa là gã không cần trả nữa, hiểu không?"

Anh Hồng hiểu ý, lập tức đứng dậy: "Ông chủ Dụ, ngài yên tâm đi, tôi sẽ nới lỏng thời gian cho nó. Dù mười năm hay hai mươi năm cũng được, thậm chí một tháng chỉ trả một trăm tệ thì nó cũng phải trả tôi đủ số nợ này!"

Dụ Trạch Xuyên không nói thêm gì nữa, hắn dẫn người rời khỏi căn phòng chật hẹp đó, hành lang trống trải chỉ còn lớp vôi tường nứt nẻ lan tràn thành từng đường như vết rạn, tựa như vận mệnh chằng chịt giao nhau của họ.

Không nói rõ được vì sao, trong lòng bỗng thấy trống rỗng mất mát.

Vệ sĩ thấy Dụ Trạch Xuyên đứng yên bèn gọi hắn một tiếng: "Ông chủ?"

Dụ Trạch Xuyên hoàn hồn: "Mấy giờ rồi?"

Vệ sĩ nhìn đồng hồ: "Ba giờ chiều rồi."

Dụ Trạch Xuyên bước xuống tầng: "Tôi tự lái xe về, các anh không cần theo tôi nữa."

Dụ Trạch Xuyên lái xe rời đi, nhưng không về thẳng nhà mà đến một ngôi chùa lớn gần đó. Hắn đỗ xe xong, chỉ thấy xung quanh toàn là khách hành hương qua lại, khói hương lượn lờ, hít thở đâu đâu cũng là mùi trầm hương thoang thoảng.

Hắn không biết Lục Diên nhắn tin bảo mình đến đây làm gì nhưng vẫn bước vào trong, đi vòng qua lư hương đồng ở chính giữa đại điện tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.

Lục Diên đang đứng trước quầy của một ông sư già giải quẻ bói, anh cầm ống quẻ lắc hai cái, một cái rơi ra: "Đại sư, ngài xem giúp con xem cái quẻ này có nghĩa gì?"

Ông sư già trông thế nào cũng giống kẻ lừa đảo, ông cụp mắt xuống, lông mày bạc trắng, hói đến nỗi chẳng còn mấy sợi: "Giải quẻ năm mươi, bùa bình an một trăm."

Nghe xong, mí mắt Lục Diên giật giật: "Mẹ nó ông đang ăn cướp đấy hả?"

Ông sư già liếc anh một cái, da dẻ nhăn nheo như vỏ cây già cỗi, song lại cực kỳ bóng mượt: "Không giải cũng được, nhưng đây là quẻ xấu nhất đấy. Lỡ gặp phải tai ương gì thì thí chủ tự bảo trọng nhé."

Lục Diên nghẹn lời: "Ông..."

Anh còn chưa kịp nổi giận thì trên bàn đột nhiên xuất hiện thêm hai tờ tiền một trăm, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Giải quẻ, mua thêm một cái bùa bình an."

Lục Diên quay đầu lại, thấy là Dụ Trạch Xuyên: "Anh cho tiền lão già lừa đảo này làm gì?"

Trong thâm tâm, Dụ Trạch Xuyên cảm thấy lời nói của ông sư già quá khó chịu, đã vậy còn dính dáng đến Lục Diên, dù biết rõ là giả nhưng cũng không khỏi để tâm: "Mất của tiêu tai, đã đến chốn này rồi không xả chút tiền cũng không hay lắm, cứ để ông ta giải đi."

Ông sư già thu tiền rồi, bấy giờ mới cầm quẻ kia xem kỹ một lượt, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Hạ hạ ký."

Lục Diên: "Tôi biết là hạ hạ ký rồi, ông giải đi chứ."

Ông sư già lấy một lá bùa giấy vàng từ trong ngăn kéo ra, treo bằng sợi chỉ đỏ, trông khá cổ xưa: "Chẳng có gì hay ho để giải cả. Sáu kiếp gian truân, sáu kiếp không được chết tử tế, bị phụ bạc, bị hận, bị oán, bị hãm hại. Đời người qua đi lặp lại chẳng phải chỉ có ngần ấy khổ đau sao, nhịn qua là được."

"Tờ bùa vàng này nhét sau ốp điện thoại nhé, bảo đảm cậu thăng quan phát tài."

Lục Diên vô thức đưa tay định đón lấy, nào ngờ ông sư già lại đổi hướng đưa cho Dụ Trạch Xuyên rồi thản nhiên nói: "Quẻ là cậu ta rút, tiền là cậu trả, nhân là của cậu ta, quả lại là của cậu."

"Tờ bùa này là của cậu."

Lục Diên nghe vậy thì sửng sốt, Dụ Trạch Xuyên cũng thoáng giật mình, hắn đưa tay nhận lấy tờ bùa vàng, đầu ngón tay khẽ xoa: "Ý ông là quẻ giải ban nãy cũng là của tôi à?"

Ông sư già cười: "Cậu trả tiền nên đương nhiên là của cậu."

Lục Diên cau mày, nghĩ thầm chuyện này là sao, lắc ra hạ hạ ký thì thôi, ông sư già này còn khăng khăng lôi Dụ Trạch Xuyên vào làm gì: "Hòa thượng, tiền cũng trả rồi, ông không nói mấy lời ngon ngọt dỗ dành bọn tôi à?"

Ông sư già: "Đó là giá tiền khác rồi."

Lục Diên kêu một tiếng: "Thế mà ông còn bảo không phải lừa đảo..."

"Được rồi."

Dụ Trạch Xuyên bỗng nắm tay Lục Diên, kéo anh đi về phía điện Phật bên trong, vừa bước lên bậc vừa nói: "Không phải em muốn bái Phật à, biết rõ ông ấy là kẻ lừa đảo em còn cãi nhau làm gì."

Lục Diên rất bất mãn: "Anh đưa ông ấy hai trăm tệ, ông ấy còn chưa trả lại tiền thừa đâu."

Dụ Trạch Xuyên nhướng mày, thầm nghĩ sao Lục Diên vẫn keo kiệt thế, ai không biết còn tưởng mình không cho em ấy tiền: "Em keo kiệt với ông nội anh thì thôi đi, sao đến chùa vẫn keo kiệt vậy?"

Lục Diên: "Em đâu có keo kiệt? Cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài."

Hai người bọn họ đều không hiểu Phật pháp, cũng không biết trong điện thờ vị Phật nào, sau khi vào điện, mỗi người tìm một cái đệm bồ đoàn rồi quỳ xuống, sau đó mua hai bó hương hai mươi tệ đốt lên, khói trắng mờ ảo lượn lờ càng khiến pho tượng Phật thếp vàng kia to lớn thần bí, rủ mắt quan sát chúng sinh.

Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt lại, dáng vẻ thành kính, vết máu dính trên cổ áo đã bắt đầu thẫm màu nhưng mùi tanh tưởi vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi, không chịu tan đi: "Sao hôm nay tự dưng lại rủ anh đến đây bái Phật?"

Lục Diên cũng cầm hương, con dao giấu trong tay áo cộm cộm làm anh hơi khó chịu: "Dạo này nhà có ma nên em muốn đến cầu an."

Nghe vậy, khóe miệng Dụ Trạch Xuyên hơi cong lên, như thể biết Lục Diên đang ám chỉ điều gì, giọng điệu hắn đầy ẩn ý: "Yên tâm đi, ma đã sớm bỏ đi rồi."

Nói xong, hắn nghiêm túc lạy Phật ba lạy như đang cầu nguyện điều gì đó, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Thời gian gần đây không biết sao anh rất hay nằm mơ, mà hễ nằm mơ lại dễ làm mấy việc kỳ quái, nhưng sau này sẽ không thế nữa."

Lục Diên thắc mắc liếc hắn một cái: "Vì sao?"

Dụ Trạch Xuyên: "Anh giải quyết xong mối bận tâm trong lòng rồi nên sẽ không nằm mơ nữa."

Nói xong, hắn cụp mắt xuống, chỉnh lại nén hương trên tay rồi đứng dậy khỏi đệm, cắm vào lư hương.

Lục Diên liếc nhìn vết máu sẫm màu trên cổ áo sơ mi Dụ Trạch Xuyên, vờ như không biết, anh cũng nghiêm túc lạy Phật ba lạy rồi mới đứng dậy cắm hương: "Nghe nói chùa này cầu nguyện linh lắm, anh có cầu gì không?"

Dụ Trạch Xuyên hỏi lại: "Vậy em cầu gì?"

Lục Diên: "Em cầu ban đêm anh ngủ ngoan một tí, đừng có nghịch dao, cũng đừng bóp cổ em, không thì em sắp chết dưới tay anh hai lần rồi đấy."

Trong mắt Dụ Trạch Xuyên thoáng hiện vẻ hoang mang: "Nhưng anh thực sự không nhớ gì cả."

Lục Diên thấy vẻ hoang mang trong mắt Dụ Trạch Xuyên thì thầm thở phào, xem ra đối phương chỉ nằm mơ bị ma nhập thôi chứ không giống hồi hồn sống lại như mình: "Thế coi như anh mộng du đi."

Bọn họ bái Phật xong rồi cùng nhau bước ra khỏi chùa, cây bồ đề trong sân đã nở hoa, tựa như đã kết ra một đoạn nhân quả. Bóng cây thăm thẳm, phối với bức tường chùa đỏ, đón chào phật tử qua lại.

Lúc sắp ra cửa, Lục Diên chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng hỏi: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em biết anh cầu gì đâu?"

Dụ Trạch Xuyên vốn đang mở cửa xe, nghe vậy thì khựng lại, hắn ngước mắt nhìn anh: "Kiếp này anh bị em lừa thê thảm, hy vọng kiếp sau tích đức, sẽ tìm được một người bạn trai chăm chỉ, hào phóng lại chất phác."

Lục Diên nửa đùa nửa thật: "Thế không được rồi, loại chăm chỉ chất phác kia đâu có biết nói ngọt như em, lỡ anh giận rồi không có ai dỗ thì làm sao?"

"Vậy thì khỏi dỗ."

Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng nhướng mày, rất có khí phách.

Khi họ lái xe về nhà thì trời đã tối rồi. Chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng "meo meo meo". Dụ Trạch Xuyên đang thay giày ở trước cửa thì thấy một bóng dáng từ góc phòng vụt ra, quấn quýt bên chân hắn, hóa ra là con mèo tuxedo mà họ nhặt về từ bụi cỏ.

Tuần trước, sau khi mua đủ đồ nuôi mèo, Dụ Trạch Xuyên đã đón con mèo này từ bệnh viện về, mặc dù bây giờ vẫn còn gầy nhưng tinh thần đã tốt lên nhiều lắm.

Lục Diên hỏi: "Nó đói bụng rồi hả?"

Dụ Trạch Xuyên cúi người ôm mèo vào lòng, thuận tay vuốt ve vài cái: "Không, nó chỉ đang làm nũng thôi."

Lục Diên lắc đầu, nghĩ thầm vận mệnh đúng là thứ kỳ diệu, kiếp trước Dụ Trạch Xuyên rõ ghét con mèo này, thế mà kiếp này lại thích ơi là thích. Anh vứt áo khoác lên ghế sô pha, quay người đi vào phòng tắm: "Em đi tắm trước đây, lúc nữa ra ngoài ăn cơm nhé."

Dụ Trạch Xuyên ngồi trên thảm mở gói hàng, hắn vốn không có sở thích này, nhưng từ lúc nuôi mèo, đồ đạc trong nhà cũng có vẻ nhiều hơn rồi: "Hay chúng ta đặt tên cho mèo đi?"

Lục Diên hớn hở, anh nhớ lại cái tên bị Dụ Trạch Xuyên chê là tục ở kiếp trước nên cố ý nói: "Vậy gọi nó là Bách Tuế nhé, trường mệnh bách tuế, nghe đã thấy tốt lành rồi."

Dụ Trạch Xuyên nhíu mày liếc anh: "Tục."

Lục Diên: "Tục cực điểm thì sẽ thành tao nhã, nếu anh thấy tục thì đặt tên khác đi."

Nói xong, anh đóng cửa phòng tắm lại. Dụ Trạch Xuyên bóc một gói hàng, lấy ra cái vòng cổ đặt làm cho nó, bên dưới có một tấm thẻ nhỏ màu vàng, mặt trước là số điện thoại và địa chỉ nhà hắn, phòng khi lạc đường không tìm thấy.

Con mèo có vẻ không quen, kêu lên một tiếng nhỏ: "Meo~~"

Dụ Trạch Xuyên vuốt ve lưng nó: "Ngoan, cái thẻ mèo đẹp thế này cơ mà."

Con mèo nhỏ vùng vẫy lật người, cái thẻ vàng nhỏ đeo dưới cổ vô tình lật mặt, dưới ánh sáng của đèn pha lê trên trần, chỉ thấy trên đó khắc hai chữ nhỏ ——

Bách Tuế.

Dụ Trạch Xuyên đưa tay gãi gãi gáy nó, khóe miệng hơi cong lên: "Bách Tuế, mày cũng thấy cái tên này tục phải không?"

"Meo~"

Lục Diên tắm xong đi ra, thấy Dụ Trạch Xuyên đang ngồi dưới đất chơi với mèo, anh tiện tay lau tóc, bước đến ngồi xuống cùng đối phương, cố ý nói: "Này, thực ra mấy hôm nay em cũng nằm mơ."

Dụ Trạch Xuyên liếc anh một cái: "Mơ gì?"

Lục Diên lặng lẽ đẩy con mèo đang làm nũng sang một bên: "Em mơ thấy kiếp trước anh ghét mèo lắm, đến độ nhìn một cái còn thấy phiền ý, không ngờ kiếp này anh lại thích nó như thế, xem ra cảnh trong mơ đều ngược với hiện thực hết."

Nghe vậy, Dụ Trạch Xuyên không nói gì, hắn xoay người, gối đầu lên đùi Lục Diên: "Thật à?"

Trông hắn có vẻ không thèm để ý đến chuyện này, hắn ngoắc ngón tay với Lục Diên, ra hiệu anh cúi xuống: "Cúi đầu xuống đây, anh có chuyện này muốn nói với em."

Lục Diên thuận thế cúi xuống: "Chuyện gì?"

Dụ Trạch Xuyên ghé sát bên tai anh, khóe miệng hơi nhếch lên, hơi thở ấm áp quấn quýt, hắn thì thầm: "Lục Diên, vậy em có giống con mèo đó không?"

Lục Diên sững sờ, giây tiếp theo, một nụ hôn ấm áp ẩm ướt đã rơi xuống môi anh, rất nhẹ nhàng, rất sâu lắng và cũng cực kỳ ngạt thở.

Kiếp trước anh cũng hận em như vậy.

Chẳng phải kiếp này vẫn yêu em đến thế sao...

Trong chùa Tĩnh Đàn, Dụ Trạch Xuyên cầu nguyện trước Phật, hai tay nhẹ nhàng chắp lại, thành tâm chưa từng có, hắn kể những tội mình đã phạm phải:

Thưa Thần Phật,

Nếu như số mệnh con đã định trước sẽ không được khoan thứ,

Nếu như mỗi kiếp con đều không có kết cục tốt đẹp,

Vậy thì xin Người,

Hãy cho con mỗi kiếp đều gặp được em ấy, yêu em ấy.

Nhìn em ấy, con nghĩ đến sự sống,

Nhìn em ấy, con nghĩ đến cái chết,

Con từng chết đi cùng em ấy,

Nhưng lại mong ước được cùng em ấy sống tiếp...

Kiếp sau, liệu con còn có thể gặp lại em ấy không?

"Lục Diên..."

Dụ Trạch Xuyên khẽ cắn vành tai người nọ, thốt ra bí mật từ lâu đã không còn là bí mật ấy.

"Anh yêu em..."

Vừa yêu vừa hận, vừa hận vừa yêu.

Lục Diên nằm trên thảm, nghe vậy thì vô thức ôm chặt lấy người trong ngực mình, trái tim rung động không thôi. Anh mở mắt nhìn lên trần nhà, nhìn ánh đèn pha lê lâu nên hơi chóng mặt, nhưng trái tim màu đen đang đập kia lại rõ ràng đến vậy.

Lục Diên vuốt ve sống lưng Dụ Trạch Xuyên, động tác biếng nhác song lại rất mực dịu dàng: "Yêu đến nhường nào?"

Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt vùi vào cổ anh, giọng trầm thấp đầy bệnh trạng: "Anh có thể sống cùng em, cũng có thể chết cùng em..."

Lục Diên: "Vậy nếu hôm nay em chết thì sao?"

Dụ Trạch Xuyên cười khẽ, hắn nắm chặt bàn tay của Lục Diên, rất chặt, rất chặt: "Tốt, chúng ta vừa khéo ở bên nhau."

Lục Diên cúi đầu hôn hắn: "Ngốc ghê, em còn lâu mới chết."

Anh nói: "Em sẽ sống lâu trăm tuổi cùng với anh."

Trái tim màu đen kia chậm rãi xoay một vòng trên không trung, cuối cùng biến mất như gợn sóng. Nó vừa giao dịch với ký chủ, thù lao khá hậu hĩnh nên không thèm bận tâm đến cái mà đối phương muốn, chỉ có một trăm năm ngắn ngủi ấy mà.

Trong phòng bật điều hòa, hơi nước phủ kín cửa kính sát đất.

Bên ngoài sao mà ồn ào vậy?

Hóa ra trời mưa rồi...