Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 38: Buồn ngủ




Edit: Lune

Bảy năm trước là ngày đầu tiên nguyên chủ mới vào làm ở Tập đoàn Ngân Xuyên. Vì sáng hôm đó suýt muộn giờ làm nên lúc chạy vào thang máy hơi vội, không ngờ lại vô tình va phải Dụ Trạch Xuyên, có điều không hề bị trừng phạt hay mắng mỏ gì.

Dụ Trạch Xuyên chỉ lạnh nhạt liếc anh một cái rồi thôi, sau đó bước ra khỏi thang máy.

Lần gặp gỡ đó trong lòng nguyên chủ thực ra là lần đụng độ trực diện đầu tiên với tình địch.

Nhưng nếu đặt trong phim truyền hình thần tượng thì đó là cuộc gặp gỡ lãng mạn của nhân viên bình thường và quý công tử nhà giàu.

Tùy vào người trong cuộc muốn diễn giải như thế nào.

Giờ Lục Diên muốn diễn giải thành: Yêu từ cái nhìn đầu tiên, thầm thương trộm nhớ suốt nhiều năm.

"Em ở bên Tưởng Bác Vân là do bị ép buộc, chuyển nhà cũng là để trốn tránh anh ta, không ngờ lại tình cờ gặp anh..."

Lục Diên bắt đầu dệt nên lời nói dối ngọt ngào trong cơn ngạt thở cận kề cái chết, vì đã tưởng tượng ra cảnh tượng này vô số lần trong tâm trí nên giọng anh khi nói ra mấy lời này chân thành tha thiết hơn bất cứ lần nào, hợp tình hợp lý hơn bất cứ lần nào:

"Em biết anh hận Tưởng Bác Vân, em cũng sợ anh hận em, cho nên em không dám nói sự thật cho anh biết..."

"Anh giết em đi."

Nói xong, Lục Diên nhắm mắt lại như đã chuẩn bị sẵn sàng chờ chết, anh có thể cảm nhận được mấy ngón tay trên cổ mình lúc siết chặt lúc lỏng ra, lỏng ra rồi lại siết chặt, cuối cùng hoàn toàn buông ra.

"Keng --"

Trong bóng tối vang lên tiếng con dao bị ném mạnh xuống sàn nhà, lanh lảnh, chói tai.

Lục Diên vô thức mở mắt ra, thấy Dụ Trạch Xuyên đang nhìn mình chằm chằm rồi cười châm biếm: "Thích?"

Một người ngay cả sự thật cũng không chịu nói cho hắn biết thì lời thích trong miệng có thể tin được sao?

Dụ Trạch Xuyên suýt nữa bật cười: "Cậu thích tôi ở điểm gì?"

Dục vọng sinh tồn của Lục Diên rất mạnh: "Tất cả."

Dụ Trạch Xuyên rõ ràng không tin, giọng điệu càng thêm mỉa mai: "Tất cả? Tất cả là những gì?"

"Cậu nói cậu thích tôi, vậy cậu hiểu tôi được bao nhiêu?"

"Cậu có biết tôi thích ăn gì nhất, ghét ăn gì nhất không? Cậu có biết tôi thích mặc quần áo màu gì nhất, ghét màu nào nhất và căm hận loại người nào nhất không?"

Một loạt câu hỏi khiến Lục Diên câm nín.

Xong rồi xong rồi, mấy câu hỏi này quả nhiên lại đến.

Kiếp trước anh đã chết vì mấy câu này rồi, lần này nhất định không thể bị lật xe được.

Dụ Trạch Xuyên thấy anh không nói gì, ánh mắt hắn tối xuống, một lọn tóc trên trán lặng lẽ trượt xuống, rõ ràng vẻ mặt ngạo mạn là thế nhưng vẫn cứ khiến người ta cảm thấy thảm hại vô cùng.

Hắn nhếch khóe miệng: "Thấy không, cậu chẳng biết gì cả, vậy cậu dựa vào cái gì mà nói thích tôi?"

Lục Diên đột ngột mở miệng: "Anh thích ăn sô cô la đen nhất, ghét bánh kem nhất."

Thân hình Dụ Trạch Xuyên cứng đờ, giọng nói kia vẫn tiếp tục:

"Anh thích mặc quần áo màu đen, ghét màu sáng..."

"Anh còn thích những nơi ấm áp, cho nên cửa sổ văn phòng nhất định phải hướng về phía mặt trời, những ngày mưa anh sẽ ngồi một mình trong phòng xem phim..."

"Anh ghét người khác lừa mình nên anh căm hận kẻ nói dối nhất."

Lục Diên nói một câu, sắc mặt Dụ Trạch Xuyên lập tức thay đổi một chút, cho đến khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, ánh mắt của hắn đã phức tạp đến mức không biết nên biểu cảm như thế nào rồi.

Những sở thích này không phải bí mật gì, lúc trước ở công ty chỉ cần chú ý kỹ thì đều có thể moi ra từ thư ký, khác biệt ở chỗ là anh có lòng hay không thôi. Thành bại ở lần ra tay này, nếu đáp án vẫn sai, Lục Diên cảm thấy mình sẽ kéo tất cả mọi người cùng chết luôn quá.

Lục Diên gian nan ngồi thẳng dậy, không biết có phải vì bị bỏ thuốc hay không mà cơ bắp anh vẫn tê dại, không có chút sức nào, nhưng trạng thái suy nhược lại khiến đôi mắt sâu thẳm kia càng thêm chân thành đáng tin.

Lục Diên hạ giọng nói từng chữ một: "Dụ Trạch Xuyên, những thứ khác đều có thể là giả, chỉ có chuyện em thích anh là thật."

Lừa cả đời đi, Lục Diên nghĩ thầm.

Dụ Trạch Xuyên, lần này anh đừng thông minh như vậy nữa được không, hãy cứ để em lừa được không? Sự thật quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi chỉ liếc mắt nhìn thôi đã bị thương tích đầy người, thế nhưng lời nói dối lại là một giấc mộng đẹp.

Giả sử anh nguyện dùng cả đời để dệt nên lời nói dối này, vậy thì thật hay giả cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Dụ Trạch Xuyên đứng bên giường, sắc mặt khó coi cực kỳ, hắn cố gắng cảnh tỉnh bản thân đừng tin lời Lục Diên, nhưng dù hắn đưa ra câu hỏi khó nhằn cỡ nào, đối phương cũng đều trả lời chính xác vô cùng, như thể còn hiểu hắn hơn cả chính hắn.

Hồi lâu sau, Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng thốt ra một câu: "Cậu dùng cái gì để chứng minh?"

Lục Diên lẳng lặng nhìn thẳng hắn: "Anh có thể giết em, ngay bây giờ."

"..."

Thời điểm cả hai đều không nói gì, bầu không khí chìm vào sự tĩnh mịch ngột ngạt.

Cuối cùng Dụ Trạch Xuyên cũng cử động, hắn chậm rãi cúi người nhặt con dao lạnh lẽo dưới sàn lên. Hắn đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn Lục Diên âm trầm, nhưng lại không nói lời nào mà xoay người rời khỏi phòng.

"Cạch."

Một tiếng động khẽ vang lên, cánh cửa đóng lại.

Người kia thu con dao lại, rời khỏi phòng tức là đã nhượng bộ vô hình, đại biểu cho việc Lục Diên đã thắng ván này.

Chỉ là tuy thắng nhưng trong lòng lại thấy khó chịu.

Lục Diên vén chăn đứng dậy bước đến cửa, anh đưa tay ra muốn mở cửa, nhưng đoán chắc đối phương khóa lại rồi, đầu ngón tay chạm vào tay nắm lạnh lẽo rồi lại từ từ buông xuống.

Cách một cánh cửa, Dụ Trạch Xuyên lại như bị rút hết sức lực mà dựa lưng vào cửa phòng rồi chậm rãi trượt ngồi xuống đất. Hắn run rẩy đặt con dao kia bên cạnh, cúi đầu vùi mặt vào giữa hai đầu gối, giấu đi khóe mắt đỏ bừng.

Lục Diên nói thích hắn.

Dụ Trạch Xuyên muốn tin nhưng lại không dám tin.

Đây rõ ràng là một chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng hắn nghe xong chỉ thấy khóe mắt cay xè, bởi vì quen nhẫn nhịn nhiều năm nên ngay cả khóc cũng là khóc thầm không ra tiếng, chỉ có gân xanh nổi trên mu bàn tay mới bộc lộ cảm xúc của hắn lúc này.

Đêm lạnh xâm chiếm, ngay cả sàn nhà cũng toát ra hơi lạnh. Dụ Trạch Xuyên ngồi ngoài cửa cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới loạng choạng đứng dậy. Tay chân hắn cứng đờ, vẻ mặt chết lặng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, mắt người đàn ông trong gương trũng sâu, trong mắt đầy tơ máu, môi tái nhợt, trông thảm hại đến nỗi không thể nhìn thẳng.

Dụ Trạch Xuyên chống tay vào mép bồn rửa mặt, hít thở sâu một hơi.

Tạm thời cứ thế này đi, hắn nghĩ thầm.

Dù Lục Diên thích mình thật hay giả vờ thích mình thì hắn cũng không thể nào thả người đó đi được. Đã định trói buộc với nhau cả đời thì liệu đáp án còn quan trọng đến vậy không?

Không, không quan trọng nữa.

Dụ Trạch Xuyên tự nhủ, không còn quan trọng nữa...

Những ngày tiếp theo, Lục Diên không hề bước ra khỏi phòng, chỉ khi đánh răng rửa mặt, vệ sinh hay tắm rửa thì Dụ Trạch Xuyên mới cho anh ra ngoài, chỉ là không nói với anh câu nào.

Mỗi lần Lục Diên định nói gì đó, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Anh chưa nắm rõ tình hình hiện tại, cũng không biết Dụ Trạch Xuyên đang nghĩ gì trong lòng, giờ mở miệng bừa bãi chỉ sợ sẽ phá vỡ cách chung sống coi như khá hòa bình bây giờ.

Ở một mức độ nào đó, Lục Diên xem như bị nhốt trong phòng, chỉ là điều kiện căn phòng này tương đối thoải mái, mỗi ngày ba bữa cơm đầy đủ, đói còn có đồ ăn khuya, ngoài khó ăn ra thì không có điểm gì đáng chê.

Cháo buổi sáng nấu nửa đặc nửa loãng, mì buổi trưa khó lắm mới vớt được một quả trứng chần, bên trong còn có vỏ trứng vụn, buổi tối là ba món một canh, mặn đến nỗi không nuốt nổi.

Lục Diên ăn đến nỗi khản cả cổ họng, anh còn nghi ngờ có phải Dụ Trạch Xuyên đang cố ý trả thù mình hay không, nhưng lại chẳng biết phải nói lý lẽ chỗ nào nên chỉ có thể kiên trì ăn tiếp, trừ phi anh muốn chịu đói.

Tối hôm đó, Lục Diên tắm xong, vừa bước ra từ phòng tắm thì thấy Dụ Trạch Xuyên đứng chờ ngoài cửa. Đối phương đút hai tay vào túi, dựa lưng vào tường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, mái tóc rối hơi dài gần như che khuất hết mắt, nghe thấy tiếng anh ra ngoài mới vô cảm ngẩng đầu lên.

Lục Diên hắng giọng, cổ họng khản đặc vì ăn quá mặn, anh uyển chuyển đề nghị: "Ừm... tối nay có thể ăn món nào nhạt chút được không, đồ ăn dạo này hơi mặn."

Trông anh đáng thương lắm luôn.

Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Về phòng."

Ồ.

Lục Diên cũng cảm thấy mình hình như hơi được đằng chân lân đằng đầu, còn sống là tốt rồi, sao dám kén chọn gì cơ chứ. Anh dùng khăn lau khô tóc, quay lại phòng ngủ, lúc thấy cửa phòng đóng lại mới không nhịn được thở dài.

Bọn họ đang giày vò lẫn nhau sao?

Chắc vậy, Lục Diên nghĩ thầm, khoảng thời gian này mình cũng chẳng thoải mái gì cho cam.

Khoảng thời gian thẫn thờ luôn trôi qua rất nhanh, lúc Lục Diên nằm trên giường suy nghĩ lung tung thì thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, Dụ Trạch Xuyên đặt mạnh khay đựng bữa tối lên bàn, sau đó lập tức đóng cửa đi ra ngoài.

Gọn gàng mau lẹ, không lề mề dây dưa chút nào.

Mỗi lần ăn cơm, Lục Diên đều có cảm giác như mở hộp quà bí ẩn vậy. Thấy thế, anh đứng dậy đi đến bên bàn rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào khay cơm, lần lượt đảo qua mấy món ăn:

Cá hấp, ngó sen xào, salad rau trộn, còn có một bát cơm với canh sườn rong biển.

Đều rất thanh đạm.

Thấy vậy, Lục Diên không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Dụ Trạch Xuyên lại thực sự nghe theo lời đề nghị của mình, anh lần lượt nếm thử mấy món này, phát hiện nhạt hơn đồ ăn mấy hôm rồi nhiều, ăn cũng khá ngon, chỉ có món cá kia...

Nội tạng không moi.

Lục Diên dùng đũa gạt nội tạng chín trong bụng cá ra, nghĩ thầm cái này thì có muốn cũng không cố ăn được. Mùi tanh của cá hơi nồng, anh đứng dậy đi đến cạnh cửa, mở hé cửa ra, đang định tìm Dụ Trạch Xuyên xin một cái túi rác, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại không khỏi sững sờ.

Trên bệ bếp đầy những nguyên liệu lộn xộn, không khó tưởng tượng lúc nãy đã trải qua một trận hỗn loạn thế nào, người đến mì còn không biết nấu như Dụ Trạch Xuyên lúc này lại đang ngồi xổm dưới đất dọn đống vảy cá bắn tung tóe.

"..."

Động tác của Lục Diên khựng lại, giờ mới biết cơm nước mấy hôm nay đều do chính tay Dụ Trạch Xuyên làm, có lẽ đối phương không cố ý trả thù mình mà chỉ đơn thuần là tay nghề vụng về thôi.

Trong khoảnh khắc ấy, không rõ cảm xúc nơi đáy lòng gọi là gì nữa, tóm lại là rất kỳ lạ.

Thực ra cửa phòng ngủ vẫn luôn không khóa, chỉ là Lục Diên sợ tiếng mở cửa sẽ kích thích đến Dụ Trạch Xuyên, khiến đối phương hiểu lầm mình muốn bỏ trốn nên mới không mở lần nào.

Có lẽ Dụ Trạch Xuyên không nhốt anh mà là anh tự nhốt bản thân mình.

Lục Diên nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi đi đến trước mặt Dụ Trạch Xuyên đang ngồi xổm, đến gần rồi anh mới phát hiện tay Dụ Trạch Xuyên có đầy vết thương do nấu nướng để lại, có mấy vết đã kết vảy, còn có mấy vết mới đỏ tươi, chẳng biết có phải do làm cá lúc nãy để lại không nữa.

"Dụ Trạch Xuyên."

Lục Diên đột ngột lên tiếng, cảm xúc trong giọng nói phức tạp vô cùng:

"Anh ngốc đấy à?"

Động tác dọn dẹp của Dụ Trạch Xuyên khựng lại: "..."

Hắn cúi gằm đầu nhìn sàn nhà, lông mi run rẩy không thôi, đôi dép lê màu xám nhạt mà Lục Diên đang đi xuất hiện trong tầm mắt, nhưng không biết tại sao hắn càng nhìn lại càng thấy nhòe.

Dụ Trạch Xuyên không ngẩng đầu lên, chỉ tăng nhanh động tác dọn dẹp trên tay, giọng lạnh lùng: "Ai cho cậu ra ngoài?"

"Cửa không khóa, em tự ra."

Lục Diên không sợ tính xấu của Dụ Trạch Xuyên, nói xong, anh đè đôi tay đang bận rộn của đối phương lại, sau đó chậm rãi... nâng cằm Dụ Trạch Xuyên lên, ép hắn phải nhìn mình -

Hai mắt đỏ hoe, trông hệt như con thỏ, bảo sao lại không dám ngẩng đầu nhìn mình.

Tim Lục Diên bỗng mềm nhũn, anh muốn nói gì đó song lại không biết nên nói gì: "Dụ Trạch Xuyên..."

Anh không nhịn được mà hôn nhẹ lên khóe mắt đỏ ửng của người nọ, nếm thấy vị mằn mặn của nước mắt, anh cất giọng dịu dàng: "Chúng ta làm lành nhé, không cãi nhau nữa được không?"

...

Lời tác giả:

Dụ Trạch Xuyên: (〃'▽'〃) Được nha được nha ~