Ngày hôm nay là ngày giỗ của ông nội Dụ, năm đó công ty gặp vấn đề, ông bị đau tim rồi qua đời do không được cấp cứu kịp thời, sau đó được chôn cất tại nghĩa trang ngoại thành. Trong năm năm qua, Dụ Trạch Xuyên vẫn luôn ở trong tù, có lẽ cũng không có ai thay hắn đi cúng tế một người đã chết từ lâu.
Dụ Trạch Xuyên đến nghĩa trang ngoại thành, mở cửa xuống xe rồi lấy một bó hoa từ ghế sau ra. Hắn không muốn để lộ thân phận nên đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lặng lẽ đi vào nghĩa trang. Bác bảo vệ già ngủ đang ngủ gật trong trạm gác cũng không để ý đến cảnh này.
Trong nghĩa trang có người nhổ cỏ quét dọn định kỳ, nhưng thế lại càng lộ vẻ quạnh quẽ hoang vắng. Dụ Trạch Xuyên tìm thấy mộ của ông nội Dụ, hắn cúi xuống đặt hoa ở trước mộ rồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng trên đó, cuối cùng quỳ xuống đất.
Đây là lần đầu tiên hắn cúng tế trong năm năm qua.
Dụ Trạch Xuyên im lặng hé môi, thốt ra hai chữ đã lâu không gọi: "Ông nội..."
Mùa thu mưa nhiều, nước mưa thấm vào người khiến cả xương cốt cũng toát ra hơi lạnh, nhưng Dụ Trạch Xuyên vẫn đứng im tại chỗ. Hắn đưa tay vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo, chậm rãi cúi đầu xuống, không khóc lóc đau khổ, không tuyệt vọng, có chăng chỉ là sự im lặng còn cô độc hơn cả bóng đêm.
"Ông nội, ông còn nhận ra con không?"
"Tiết Tấn nói con đã khác xưa rồi, con rất sợ ông không nhận ra con nữa."
Dụ Trạch Xuyên chậm rãi mơn trớn vết sẹo trên mặt mình, đây là vết sẹo do đám tù nhân trong tù gây ra, ban đầu bọn chúng định tấn công vào mắt nhưng hắn đã né được, chẳng qua nó lại cắt thẳng một đường từ thái dương xuống má, dường như cũng đã cắt đứt cuộc đời hắn.
Tuy lúc đó Dụ Trạch Xuyên đã được đưa đi cấp cứu nhưng vết thương bị nhiễm trùng, xuyên qua khoang miệng, vẫn đau đến mức cả đêm không ngủ nổi. Hắn muốn khóc nhưng chẳng biết tại sao lại không khóc được, chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lên trần nhà hết đêm này qua đêm khác, cho tới khi đến nghĩa trang hôm nay, hắn cuối cùng mới biết nguyên nhân.
"Sau khi ông qua đời, không còn ai quan tâm đến con nữa."
Trong lòng như thể có thứ gì đó chặn lại khiến người ta hít thở khó khăn, Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt tựa vào bia đá lạnh lẽo, đầu ngón tay bấm rách lòng bàn tay, bình tĩnh thốt ra một câu:
"Tưởng Bác Vân sẽ xuống Địa Ngục."
"Ông nội, con sẽ xuống đó, và gã ta cũng sẽ xuống đó."
Hắn đã hạ lời thề độc nhất trong đời, nhất định phải dùng máu để kết thúc mối nợ này.
...
Chân trời mây đen giăng kín, sấm chớp rền vang, hạt mưa rơi lộp độp vào bệ cửa sổ phát ra tiếng ồn ào. Thỉnh thoảng lại có một tia sét xẹt qua, khiến căn phòng sáng như ban ngày, càng thêm âm u chết chóc.
Lục Diên bị trói ngồi trên ghế, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy khí lạnh thấu xương của ban đêm sấn vào người: "Bốn tiếng rồi, sao Dụ Trạch Xuyên vẫn chưa về?"
Tiết Tấn ngồi trên ghế sô pha làm việc trên máy tính, nghe vậy thì mở điện thoại ra xem giờ: "Tôi không sốt ruột, cậu sốt ruột cái gì?"
Lục Diên nghĩ thầm tôi có sốt ruột đâu, nhưng mí mắt tôi sắp dính vào nhau rồi, anh bèn tốt bụng đưa ra đề nghị: "Hay là anh thả tôi ra đi, tôi vào phòng ngủ, còn anh ngồi ngoài tiếp tục chờ anh ấy nhé?"
"Nghĩ hay quá nhỉ." Tiết Tấn hiển nhiên không tốt bụng như vậy: "Tôi không được ngủ thì cậu cũng đừng mong được ngủ."
Dứt lời, y gập máy tính lại, ngẩng đầu nhìn Lục Diên: "Không phải cậu thích anh ấy à? Sao thế, mới mấy tiếng đã không chờ nổi? Hay là giả vờ."
Lục Diên giả vờ không hiểu sự dò xét trong lời nói của y, anh mỉm cười nói: "Tôi thật lòng thích anh ấy, anh từng thấy ai diễn kịch chân thật như tôi chưa?"
Tiết Tấn cười khẽ, khí chất phong lưu trên người y rất giống với Lục Diên, điều này có nghĩa là y khác với Dụ Trạch Xuyên, y là một tay già đời chốn tình trường: "Mấy lời này cậu lừa Trạch Xuyên thì được, đừng có lừa tôi, tôi biết rõ mọi thứ giữa cậu và Tưởng Bác Vân, không vạch trần cậu chẳng qua là vì tôi lười nói, nhưng không có nghĩa là tôi ngu."
"Tôi khuyên cậu đừng có bày trò gì, nếu không thì không cần Trạch Xuyên ra tay, tôi sẽ là người đầu tiên kết liệu cậu."
Lục Diên nhíu mày: "Anh là ai của Dụ Trạch Xuyên? Chuyện của tôi với anh ấy liên quan gì đến anh à?"
Lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác.
Tiết Tấn nghẹn họng: "Tôi là..."
Còn chưa nói xong thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng tít tít mở khóa cửa cắt ngang lời y, Lục Diên sốt ruột, chỉ tí nữa thôi là có thể moi ra thân phận của Tiết Tấn rồi, anh vội hỏi: "Anh là ai của anh ấy?"
Tiết Tấn không thèm để ý đến anh vì ngay giây sau Dụ Trạch Xuyên đã đẩy cửa bước vào. Hắn dầm mưa cả người ướt sũng, quần áo dán sát vào da thịt, ánh đèn vàng trong phòng chiếu xuống cũng chẳng thể khiến gương mặt lạnh lùng của hắn thêm chút ấm áp nào.
Lục Diên lập tức im lặng.
Dụ Trạch Xuyên tháo giày ở cửa, cởi áo khoác đen ướt sũng ra rồi vứt vào phòng tắm, điều này khiến các đường nét cơ bắp trên người hắn trở nên rõ ràng hơn, hai ba vết sẹo đan chéo trên cánh tay lộ ra ngoài khiến người ta có thể nhìn ra vài phần quá khứ trong tù của hắn.
Tiết Tấn đi tới hỏi: "Sao rồi, đi đường thuận lợi chứ?"
Có vẻ như y biết Dụ Trạch Xuyên đi làm gì.
Dụ Trạch Xuyên "ừ" một tiếng, dùng khăn lau tóc qua loa: "Hôm nay em vất vả rồi."
"Có gì đâu mà vất vả, ngồi ở đâu chẳng là ngồi, muộn rồi, em về đây."
Đây là một căn hộ đơn nên không có phòng trống cho Tiết Tấn ngủ lại, y thu dọn túi máy tính rồi rời đi, trước khi đi y liếc mắt nhìn Lục Diên bị trói trên ghế, hạ giọng nói với Dụ Trạch Xuyên: "Anh nhớ cẩn thận với tên họ Lục kia."
Dụ Trạch Xuyên: "Anh biết rồi."
"Không, anh không biết."
Tiết Tấn cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt Dụ Trạch Xuyên, nói với vẻ sâu xa:
"Dụ Trạch Xuyên, anh không đấu lại cậu ta đâu."
Câu nói này quá khó hiểu, mãi đến khi Tiết Tấn đi rồi, Dụ Trạch Xuyên vẫn không hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong. Hắn nhíu mày nhìn chàng trai đang bị trói trên ghế, lại thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt vô hại.
Giọng Lục Diên đầy lo lắng: "Người anh ướt hết rồi, đi thay bộ quần áo khác đi, nếu không sẽ bị ốm đó."
Anh không yêu cầu Dụ Trạch Xuyên cởi trói cho mình mà quan tâm đến tình trạng của đối phương trước, đôi mắt màu mực kia dõi theo bước đi của Dụ Trạch Xuyên, tình yêu thầm kín chậm rãi lan tỏa trong không khí, ai cũng có thể nhìn ra anh thích người đàn ông này.
Dụ Trạch Xuyên ghét loại ánh mắt này, dù là người thân hay Tưởng Bác Vân thì hắn đã bị lừa đủ rồi. Những trải nghiệm đau đớn thê thảm trong quá khứ liên tục nhắc nhở Dụ Trạch Xuyên rằng, tình yêu là một thứ còn đáng sợ hơn cả hận thù.
"Đừng nhìn tôi như vậy."
Dụ Trạch Xuyên bước đến trước mặt Lục Diên, cúi đầu bóp chặt cằm của anh, ánh mắt ẩn dưới mái tóc xõa lạnh buốt, thì thầm từng chữ: "Nếu không tôi sẽ không nhịn được mà muốn moi mắt cậu ra đấy."
Lục Diên mím môi, đáy mắt phản chiếu ánh đèn pha lê phía trên giống như ngôi sao bị nghiền nát: "Cho em một cơ hội để thích anh được không?"
Dụ Trạch Xuyên cảm thấy nực cười: "Cậu nói cậu thích tôi, vậy cậu biết tôi thích ăn gì, ghét ăn gì không? Cậu biết tôi thích mặc quần áo màu gì, ghét màu gì, và căm hận loại người nào không?"
Một loạt câu hỏi khiến Lục Diên im lặng.
Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng cong môi: "Cậu xem, cậu chẳng biết gì về tôi cả, vậy cậu có tư cách gì mà nói thích tôi?"
Hắn nói xong thì buông cằm Lục Diên ra, không rõ là thất vọng hay là gì khác. Tuy đã biết người trước mặt này đang giả vờ, nhưng đến khi Lục Diên thật sự không trả lời được, hắn vẫn có cảm giác châm chọc khó tả.
Dụ Trạch Xuyên cầm một bộ quần áo chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, sau lưng lại bỗng vang lên một giọng nói —
"Anh thích ăn bánh kem vị matcha, ghét ăn ớt xanh..."
"Thích mặc áo sơ mi trắng và lam nhạt, không thích màu đỏ rực..."
"Hận nhất người dối trá lừa lọc."
Lục Diên nói rất chậm, rất giỏi che giấu chút do dự không chắc chắn. Mỗi âm điệu đều được cố ý hạ thấp, ngay cả khi bị bao phủ bởi tiếng mưa ồn ào bên ngoài vẫn rõ ràng lọt vào tai Dụ Trạch Xuyên.
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì dừng lại, sắc mặt thay đổi. Hắn không kìm được mà siết chặt quần áo trong tay, nhưng hắn không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng tắm, cánh cửa đóng sầm lại để lộ sự mất bình tĩnh trong lòng hắn.