Edit: Lune
Trong ván trước, Lục Diên chết vào rạng sáng ngày áp chót.
Trong ván này, anh đã thành công sống sót đến hai ngày cuối cùng, anh hiểu rõ chi tiết quyết định thành bại nên từng phút từng giây trôi qua đều hết sức thận trọng, quyết tâm không bước chân ra khỏi cửa.
Cùng lúc đó, Dụ Trạch Xuyên cũng tỏ ra hơi khác thường, chẳng hạn như hắn bắt đầu thường xuyên sử dụng máy tính để theo dõi tin tức bên ngoài, lại còn liên tục mở hệ thống định vị để nắm bắt động tĩnh của Tưởng Bác Vân, đôi mắt lạnh lẽo kia như chứa đựng vô vàn tâm sự, lại giống như mặt biển yên ả trước cơn bão, bên dưới ẩn chứa đầy sóng gió cuộn trào.
Lục Diên biết, Dụ Trạch Xuyên định giết Tưởng Bác Vân.
Đối phương trong ván trước cũng như vậy, trước hết để Tưởng Bác Vân nếm trải nỗi đau thân bại danh liệt, sau đó mới ra tay kết liễu sinh mạng gã ta.
Lục Diên muốn khuyên nhưng lại nhận ra mình đã nói hết cả lời hay lẽ phải, thực sự không còn gì mới mẻ để nói nữa, chẳng lẽ lại nhốt Dụ Trạch Xuyên vào phòng?
Không được, anh không đánh lại đối phương.
Tối đến, Dụ Trạch Xuyên ăn mặc chỉnh tề, trông có vẻ như đang chuẩn bị ra ngoài. Hắn bế "Bách Tuế" vào lồng vận chuyển, vì mặc áo hoodie đen nên làn da dưới ánh đèn trông như bạch ngọc: "Anh đưa mèo đến bệnh viện tiêm, có lẽ hôm nay sẽ về muộn, em đừng chờ anh."
Dụ Trạch Xuyên vẫn thấy cái tên kia khó nghe nên không chịu gọi, miệng cứ mèo mèo mãi.
Lục Diên vốn đang nằm trên sô pha chơi điện thoại, nghe vậy thì ngón tay khựng lại, anh nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn: "Chẳng phải lúc sáng bác sĩ tới nhà đã tiêm cho nó rồi à?"
Dụ Trạch Xuyên tiện tay đóng cửa lồng, vì cúi đầu nên không thấy rõ biểu cảm: "Anh đã quyên góp một khoản tiền cho trạm cứu trợ, bệnh viện hứa sẽ chăm sóc tốt cho con mèo này. Tối nay anh sẽ đưa nó đến đó, dù sao chúng ta cũng không nuôi được."
Tình trạng của Bách Tuế đã rất tệ rồi, bắt buộc phải ở lại bệnh viện 24/24, hai người họ không có chút kinh nghiệm y tế nào, quả thật không thể nuôi nổi.
Nhưng Lục Diên luôn cảm thấy câu này còn ý nghĩa sâu xa hơn, anh ngồi dậy từ trên ghế sô pha nhìn Dụ Trạch Xuyên, anh hơi nhíu mày, mãi một lúc mới hỏi: "Mai đi không được à?"
Nếu muốn đưa đến trạm cứu hộ thì ban ngày đã đưa rồi, việc gì phải đợi đến tối. Rõ ràng là Dụ Trạch Xuyên muốn đi giết Tưởng Bác Vân, chỉ tìm cớ để ra ngoài mà thôi.
Dụ Trạch Xuyên đã quyết định điều gì thì rất hiếm khi thay đổi: "Hôm nay đi."
Mặc dù tính tình Lục Diên vốn rất tốt, nhưng thấy bộ dạng ngoan cố của Dụ Trạch Xuyên vẫn không nhịn được mà nổi cáu. Anh nghĩ bụng "Anh đi đi, giết Tưởng Bác Vân xong rồi tự sát luôn đi, mẹ kiếp, còn mình em sống cho tự do tự tại".
"Anh muốn đi thì cứ đi đi."
Nghe kỹ thì thấy giọng Lục Diên hơi lạnh lùng, quả thật là chuyện chưa từng có. Nói xong, anh nằm lại xuống ghế sô pha, tiếp tục lướt điện thoại, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy có tiếng gì, trên đầu bỗng có một bóng đen phủ xuống.
Dụ Trạch Xuyên đứng bên cạnh ghế sô pha, cúi xuống dang hai tay về phía Lục Diên, khẽ cười hỏi: "Lục Diên, ôm một cái nhé?"
Hắn rất ít cười, thậm chí có thể nói là không bao giờ cười, lúc này chẳng biết là do ánh đèn hay sao mà trong mắt hắn sáng lấp lánh đầy ý cười, khiến Lục Diên bỗng có ảo giác.
Người này thực sự là Dụ Trạch Xuyên sao?
Lục Diên vẫn còn giận, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không thèm liếc Dụ Trạch Xuyên: "Đợi anh về rồi nói."
Nhưng Dụ Trạch Xuyên lại như đang dỗ dành anh, nghe vậy thậm chí không giận mà còn chủ động ôm Lục Diên vào lòng. Hắn gác cằm lên vai Lục Diên, hôn nhẹ lên má anh, rồi lại hôn lên tai anh, sau đó bỗng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Rất muốn để ông nội anh nhìn thấy em."
Lục Diên nghi hoặc: "Ông nội?"
Dụ Trạch Xuyên gật đầu, dường như đang nhớ lại chuyện cũ, sương băng trong mắt tan dần: "Ông cũng giống em, rất thích động vật nhỏ."
"Nếu ông nhìn thấy em chắc sẽ vui lắm."
Nhưng cũng chỉ là "Nếu", cũng chỉ là "Chắc", vì ông Dụ đã qua đời từ lâu rồi, người sống cũng chỉ có thể dựa vào muôn vàn hồi ức mà suy đoán thôi.
Sao Dụ Trạch Xuyên có thể không hận chứ?
Lục Diên nghĩ thầm.
Thế là anh trơ mắt nhìn đối phương ôm mình một cái, xách lồng vận chuyển ra khỏi cửa, thậm chí không thốt nổi một lời ngăn cản nào. Bách Tuế nằm bên trong, đôi mắt màu hổ phách nhìn Lục Diên qua khe hở, dùng móng cào nhẹ cửa lồng như thể đang từ biệt.
Nó rất ngoan, từ ngày được nhận về nuôi đã rất ngoan, ở bệnh viện kiểm tra tiêm thuốc, đau đến cùng cực cũng không hề cào người, chỉ đau đớn thở hổn hển, chịu đựng vết thương cũ do tai nạn xe cộ gây ra.
Giá như gặp sớm hơn thì tốt rồi.
Trong đầu Lục Diên chợt nảy ra ý nghĩ này.
Sau khi Dụ Trạch Xuyên đi rồi, anh không còn tâm trạng chơi điện thoại nữa, anh đứng dậy đi đi lại lại trong phòng khách, có vẻ hơi lo lắng.
Cảm xúc mách bảo anh phải ngăn cản hành động của Dụ Trạch Xuyên, nhưng lý trí lại nói rằng không nên cuốn vào cuộc phong ba này, hơn nữa Dụ Trạch Xuyên vốn sẽ chẳng nghe lời anh.
Chỉ còn một ngày cuối, chỉ còn một ngày cuối thôi.
Lục Diên chưa bao giờ cảm nhận rõ sức mạnh không thể chống cự của số mệnh như lúc này, giống như chiếc tàu lửa gầm rú trên đường ray chỉ biết di chuyển theo quỹ đạo đã định, nếu muốn dùng thân xác ngăn cản nó chạy thì kết cục chính là bị nó nghiền nát thành hai đoạn.
Lục Diên lấy điện thoại ra, run rẩy bắt đầu nhắn tin cho Dụ Trạch Xuyên:
【Anh đến bệnh viện chưa?】
【Mèo sao rồi?】
【Mấy giờ anh về để em ra đón.】
【Bộ phim lần trước anh chưa xem hết còn vài ngày nữa là ngừng chiếu rồi, ngày mai chúng ta đi xem nhé.】
...
Lục Diên hệt như một kẻ lắm lời, anh cảm thấy cả đời mình chưa từng nhắn nhiều chữ đến vậy, thế nhưng tin nhắn gửi đi lại giống như đá chìm đáy biển, không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến sáng sớm hôm sau.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hiện lên màu xám chì ảm đạm, mây đen cuồn cuộn như thể cơn mưa rào sẽ có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Gió lạnh thổi qua cửa sổ đang hé mở, hơi ấm thoáng chốc đã tan biến sạch sẽ.
Lục Diên đã mấy ngày không chợp mắt, cuối cùng không chịu nổi nữa mà thiếp đi. Anh nằm nhắm mắt trên ghế sô pha, nghĩ bụng mình như Nê Bồ Tát qua sông còn khó bảo toàn, làm gì còn tâm trí mà lo cho mạng người khác nữa.
Tên tai họa Tưởng Bác Vân kia giờ có phải đã chết rồi không?
Ván trước gã ta chết cũng khá thảm, bị Dụ Trạch Xuyên đâm cho ruột gan lòi hết cả ra, kết cục ván này chắc chẳng khá hơn đâu.
Cũng không biết Dụ Trạch Xuyên giết người xong có quay lại tìm mình không, hay là tự sát tại chỗ như kiếp trước.
Hy vọng đối phương sẽ quay lại tìm mình, ít nhất cũng phải từ biệt một tiếng chứ.
Nhưng mà không quay lại cũng được, miễn gặp rồi lại thấy khó chịu.
Lục Diên cứ thế vừa suy nghĩ lung tung vừa ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, hình như anh nghe thấy tiếng mở khóa cửa, thầm nghĩ Dụ Trạch Xuyên thực sự quay lại kìa.
Nhưng Lục Diên nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường, bởi vì có một lưỡi dao lạnh lẽo bất ngờ kề vào cổ anh, trong phòng xuất hiện thêm hai vị khách không mời mà đến.
Đồng tử trong mắt Lục Diên co lại, trong phút chốc sợ đến mức tim gần như ngừng đập, anh mở bừng hai mắt, đột nhiên trông thấy một gương mặt quen thuộc, phong độ nhẹ nhàng, nhưng cũng dữ tợn âm u--
Tưởng Bác Vân chưa bị Dụ Trạch Xuyên đâm cho ruột gan be bét, chẳng biết sao gã lại tìm ra nơi ở của Lục Diên, dẫn theo một vệ sĩ lặng lẽ lẻn vào đây.
Sắc mặt Lục Diên thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng nặn ra được một nụ cười: "Tưởng Bác Vân?"
Mẹ nó, ngày cuối cùng rồi, sao tên này vẫn tìm đến đây được!?
Tưởng Bác Vân chắc hẳn đã bận sứt đầu mẻ trán đến mức lâu rồi không ngủ ngon, mắt thâm quầng, gã vốn lúc nào cũng ăn mặc bảnh bao, thế mà giờ chiếc sơ mi trên người lại nhăn nhúm đầy nếp gấp, trông tàn tạ thực sự.
Tưởng Bác Vân nhìn chằm chằm Lục Diên, âm trầm hỏi: "Lục Diên, usb đâu!?"
Tưởng Bác Vân gần như phát điên vì những sự việc liên tiếp xảy ra gần đây, trước tiên là Lâm Annie bắt quả tang gã ngoại tình khiến cho quan hệ giữa gã và Lâm thị rạn nứt, sau lại phát hiện Lục Diên lấy trộm usb của mình. Giờ đây dự án bất động sản ven biển đã trở thành thứ rác rưởi không bán được, gã cấp bách cần dùng usb làm điểm yếu để ép buộc mấy cổ đông kia giúp bù đắp khoản thâm hụt tài chính.
Hơn nữa nếu thứ trong đó bị lọt ra ngoài, gã không chỉ thân bại danh liệt mà còn phải ngồi tù.
Lục Diên giả vờ không biết: "Usb? Usb gì cơ?"
Tưởng Bác Vân bóp cổ Lục Diên, bộ dạng điên cuồng y chang Dụ Trạch Xuyên lúc trước, giọng gã đầy căm hận: "Usb! Usb cậu lấy trộm từ khách sạn! Lục Diên, giao ra đây, bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu!"
Những việc xảy ra gần đây thực sự quá bất thường, hơn nữa xét kỹ lại thì đều có liên quan đến Lục Diên, bằng không sao anh lại muốn lấy usb bằng mọi giá như vậy, sao Lâm Annie lại trùng hợp đến khách sạn bắt gian như vậy, ngay sau đó thì dự án bất động sản lại gặp vấn đề.
Lúc này Lục Diên mới thấy lúc trước Dụ Trạch Xuyên bóp cổ mình đã là nương tay lắm rồi, tên Tưởng Bác Vân này mới thực sự là muốn mạng anh này. Trán anh nổi gân xanh, khó khăn tóm lấy tay Tưởng Bác Vân: "Usb... khụ khụ khụ... Tôi để usb... ở công ty rồi..."
Lục Diên tuyệt đối không thể nói nó đang nằm trong tay Lâm Annie, ai mà biết Tưởng Bác Vân có nổi điên lên rồi giết bừa hay không, dưới tình thế cấp bách thế này chỉ có thể bịa một cái cớ thôi.
Tưởng Bác Vân hiển nhiên không tin: "Cậu sẽ để thứ quan trọng như vậy ở công ty chắc!?"
Lục Diên ho khan dữ dội: "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, anh chưa nghe câu đó bao giờ à?"
Nghe vậy, hai tay Tưởng Bác Vân đang bóp cổ anh cuối cùng cũng nới lỏng vài phần: "Ở chỗ nào trong công ty!?"
Đầu óc Lục Diên chạy như điên: "Ở chỗ làm việc cũ của tôi... ngăn kéo thứ ba..."
Tưởng Bác Vân không tin lời Lục Diên ngay mà quay đầu nhìn vệ sĩ phía sau: "Lục soát cả căn phòng này cho tôi!"
Tên vệ sĩ đáp lời, lập tức lục soát, đồ đạc bị lật tung lên, ngay cả phòng vệ sinh cũng không tha, thế nhưng chẳng tìm thấy dấu vết gì của usb cả, đành phải nói với Tưởng Bác Vân: "Sếp, không tìm thấy usb."
Ánh mắt Tưởng Bác Vân hiện lên ý muốn giết người: "Cậu tìm sợi dây trói cậu ta lại trước đã, rồi lập tức lái xe đến công ty lấy usb, dù có lấy được hay không thì cũng phải gọi điện báo cho tôi ngay."
Lục Diên thầm kêu xui xẻo, sớm biết thế đã bịa một chỗ xa hơn rồi, từ đây đến công ty cùng lắm chỉ mất bốn mươi phút, nếu đối phương không tìm thấy, chẳng phải anh chết chắc rồi à?
Nhưng đã quá muộn, Lục Diên bị trói vào ghế, miệng còn bị dán băng dính, muốn nói cũng không nói được.
Tưởng Bác Vân đi qua đi lại trước mặt Lục Diên, ánh mắt lạnh lẽo nhớp nháp làm người ta sợ hãi, gã nghe có vẻ như đang hỏi, nhưng thực chất là đang tự nói với chính mình:
"Lục Diên, rốt cuộc tôi đối xử không tốt với cậu chỗ nào mà cậu lại phản bội tôi như vậy!?"
"Có phải tập đoàn Đỉnh Du đứng sau cậu không!? Bọn họ cho cậu cái gì? Tiền, hay là nhà!?"
Lúc gã kích động thậm chí còn chộp lấy gáy Lục Diên, vẻ mặt điên cuồng: "Tôi cật lực bao nhiêu năm đều vì ngày hôm nay, kẻ nào dám hủy hoại địa vị của tôi! Tôi sẽ kéo bọn chúng cùng chết!!"
Gã nhấn mạnh từng chữ, đe dọa: "Cùng chết, cậu hiểu không!?"
Lục Diên thầm nghĩ không biết gần đây mình có đang gặp vận hạn gì không mà sao suốt ngày chọc trúng kẻ điên thế không biết. Giờ anh còn lo hơn về tên vệ sĩ đi lấy usb kia, lỡ hắn ta không tìm thấy thứ gì thì có khi Tưởng Bác Vân sẽ giết mình thật mất.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chớp mắt đã hơn nửa tiếng.
Điện thoại của Tưởng Bác Vân đặt trên bàn đột nhiên reo lên, tiếng rung trầm thấp rơi vào tai Lục Diên không khác gì bùa đòi mạng, khiến tim anh vọt lên tận cổ họng.
Tưởng Bác Vân vẫn đang sốt ruột chờ tin, thấy vậy thì lập tức nghe máy không biết đầu dây bên kia nói những gì mà sắc mặt gã bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi, tức giận đến mức ném điện thoại xuống đất.
"Rầm--!"
Màn hình vỡ vụn thành mạng nhện.
"Lục Diên, mày dám lừa tao!?"
Tưởng Bác Vân thực sự tức điên rồi, vệ sĩ nói bàn làm việc của Lục Diên đã bị dọn sạch từ lâu, trong ngăn kéo chẳng có gì cả. Gã bước đến trước mặt Lục Diên, kề mũi dao lên đùi phải của anh, không chút do dự đâm mạnh xuống, vải quần rách toạc, máu tươi chảy ra thấm ướt chiếc quần sẫm màu.
Lục Diên đau đớn rên khẽ, nhưng không còn động tĩnh gì nữa.
Anh vốn chịu đau rất giỏi, tí đau đớn này vẫn nằm trong phạm vi gồng được.
Tưởng Bác Vân rút mạnh con dao ra, máu tươi bắn tóe lên trước mắt, nhưng gã chẳng hề chớp mắt lấy một cái, gã trợn mắt nhìn Lục Diên: "Tao hỏi mày lần cuối cùng, usb đâu rồi!?"
Lục Diên nghe vậy thì yếu ớt ngẩng đầu nhìn gã, sắc mặt anh tái nhợt vì mất máu quá nhiều, không biết sao đến giờ anh vẫn có thể cười được: "Xin lỗi tôi quên mất, tôi gửi usb về quê rồi."
"Nếu giờ anh lái xe đi lấy thì chắc mai sẽ đến nơi thôi."
Chỉ còn một ngày cuối.
Lục Diên chỉ cần nghĩ cách sống đến tối nay là nhiệm vụ xem như hoàn thành rồi.
Nhưng rất đáng tiếc, Tưởng Bác Vân không ngốc như Dụ Trạch Xuyên, chỉ dỗ dành mấy câu đã tin lời anh: "Gửi về quê rồi? Mày gửi qua cái gì, mã vận chuyển đâu?"
Chậc.
Tất nhiên là Lục Diên không có, thế nên đùi anh lại hứng thêm một nhát dao nữa.
Mẹ kiếp đau thật.
Sự kiên nhẫn của Tưởng Bác Vân đã hoàn toàn cạn kiệt, con dao dính máu cuối cùng từ từ di chuyển lên, kề sát vào cổ họng Lục Diên. Chỉ nhìn vẻ tàn nhẫn trong mắt gã thì không ai nghi ngờ gã sẽ đâm mạnh xuống trong giây tiếp theo:
"Lục Diên, tao cho mày ba giây cuối cùng."
"Ba,"
"Hai,"
"Một!"
Mũi dao giơ cao chuẩn bị đâm xuống, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Diên đột nhiên vùng khỏi dây trói, lao tới vật lộn với Tưởng Bác Vân.
Lục Diên vốn có thể dễ dàng xử lý được Tưởng Bác Vân, nhưng do đùi bị đâm hai nhát nên hành động bị hạn chế, lăn lộn trên sàn mấy vòng, cuối cùng vẫn bị đối phương đè xuống.
Tưởng Bác Vân một tay bóp cổ Lục Diên, một tay vung lưỡi dao lên, lần này là thực sự nổi ý giết người, thế nhưng đúng lúc gã định đâm xuống thì bỗng có cơn đau dữ dội ập đến từ phía sau, bất ngờ bị ai đó đá ngã ra đất, lăn xa mấy mét.
"Rầm--!"
Là Dụ Trạch Xuyên.
Không biết hắn từ đâu chạy về, vừa đẩy cửa vào thì thấy Lục Diên và Tưởng Bác Vân đang vật lộn với nhau trên sàn, hắn đá kẻ kia bay sang một bên, sau khi phát hiện trên sàn đầy vết máu, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn đến mức khiến người ta kinh hãi.
"Lục Diên!"
Lục Diên mất máu quá nhiều, ngay cả tầm nhìn cũng bắt đầu nhòe đi. Anh chỉ cảm thấy người mình đột nhiên nhẹ bẫng, ngay sau đó được ai đó nâng dậy, bên tai vang lên một giọng nói lo lắng gấp gáp:
"Lục Diên!? Em sao rồi!?"
Nghe vậy, Lục Diên khó khăn mở hai mắt, vô số ảo ảnh chồng chéo lên nhau tạo thành gương mặt quen thuộc của Dụ Trạch Xuyên. Sau khi nhìn rõ là ai, anh bỗng thấy nhẹ lòng: "Anh đi đâu thế? Em nhắn cho anh bao nhiêu tin như vậy mà anh không trả lời lấy một cái..."
Dụ Trạch Xuyên thấy cả người Lục Diên toàn máu là máu, hắn hoảng hốt sợ hãi vô cùng, ngay cả tay cũng run lên, còn tâm trí đâu mà trả lời câu hỏi: "Em đừng nói nữa, anh gọi xe cứu thương cho em!"
Nghe vậy, Lục Diên đột nhiên nắm chặt cổ tay hắn, ngón tay đầy máu dính nhớp nhưng sức nắm lại khiến người ta không thể lờ đi được: "Báo cảnh sát trước đã... báo cảnh sát bắt Tưởng Bác Vân vào tù..."
"Dụ Trạch Xuyên, anh đừng giết người được không..."
"Tuyệt đối đừng giết người..."
Vết thương của Lục Diên tuy nghiêm trọng nhưng không chết được, chỉ cần bây giờ đưa Tưởng Bác Vân vào tù thì tay Dụ Trạch Xuyên sẽ không cần dính máu nữa, mà nhiệm vụ của anh cũng có thể hoàn thành.
Mãi đến khi nhìn thấy Dụ Trạch Xuyên lúc nãy, Lục Diên mới nhận ra mình rất hối hận, hối hận vì đã không giữ hắn lại khi hắn bước ra khỏi cửa. Số mệnh như một chuyến tàu lao thẳng không điểm dừng, tuy anh không thể khiến con tàu này dừng lại nhưng có thể khiến nó rẽ sang một con đường hoàn toàn khác ở ngã rẽ tiếp theo.
Chẳng biết từ lúc nào, Tưởng Bác Vân đã loạng choạng đứng, gã không ngờ Dụ Trạch Xuyên vẫn còn ở thành phố A, càng không thể ngờ được đối phương lại cấu kết với Lục Diên. Trong chớp mắt, mọi nghi vấn đều được giải đáp, ngọn lửa hận thù gần như thiêu rụi hoàn toàn lý trí của gã.
Tưởng Bác Vân gào lên: "Dụ Trạch Xuyên! Mày chết đi!!!"
Phía sau đột nhiên ập đến tiếng gió rít của lưỡi dao, Dụ Trạch Xuyên theo phản xạ tránh né, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt đầy sát ý của Tưởng Bác Vân, hắnlập tức lao tới vật lộn với đối phương.
Giận dữ là chất xúc tác tốt nhất cho sức mạnh, hơn nữa trong tay còn có dao, Tưởng Bác Vân trong trạng thái điên cuồng lại bất ngờ đánh ngang ngửa với Dụ Trạch Xuyên, đồ đạc trong nhà rơi tứ tung.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Dụ Trạch Xuyên chấp nhận bị đâm một nhát để đá ngã Tưởng Bác Vân xuống đất. Hắn siết chặt cổ đối phương, giật lấy con dao từ tay Tưởng Bác Vân, máu đặc quánh khiến hắn gần như không nắm được cán dao, hai mắt đỏ ngầu, tràn ngập căm hận.
"Tưởng Bác Vân, đáng lẽ mày phải chết từ lâu rồi! Mày phải chết từ năm năm trước rồi!"
Nỗi căm hận mà Dụ Trạch Xuyên mất cả đêm mới vất vả kiềm nén được cuối cùng lại bùng lên. Hắn nhớ đến ông nội đã qua đời, nhớ đến công ty bị phá hủy trong phút chốc, nhớ đến năm năm tù tội của mình, chỉ muốn băm băm vằm kẻ trước mặt thành nghìn mảnh.
Tưởng Bác Vân sắp chết đến nơi rồi còn cười điên cuồng: "Tao đáng chết? Tao đáng chết đấy, nhưng Dụ Trạch Xuyên, sao mày không nghĩ xem mày ngu đến mức nào đi!"
Gã cười đến mức thở không ra hơi, nhả ra một tin tức gây chấn động: "Trước kia mày bị tao lừa, giờ lại bị thằng đĩ Lục Diên kia lừa, mày có biết chính nó đã làm sổ sách giả năm đó giúp tao không, thế mà mày lại đi má ấp môi kề với kẻ thù!?"
Tưởng Bác Vân cười xong thì bắt đầu chửi rủa một cách độc địa, hoàn toàn không đếm xỉa đến vẻ mặt âm u đáng sợ của Dụ Trạch Xuyên: "Dụ Trạch Xuyên, mày chỉ là một thằng điên! Ai mà thích một thằng điên chứ, ngày xưa ở cùng mày làm tao thấy tởm chết khiếp!"
"Có mấy đồng bẩn mà làm như ghê lắm vậy! Đại thiếu gia ghê gớm lắm phải không? Ngày nào cũng trưng cái vẻ mặt bốc mùi cho ai xem hả!"
"Cả đời mày không bao giờ có được tình cảm thật lòng của ai đâu! Đáng đời mày!"
Mỗi lời thốt ra từ miệng Tưởng Bác Vân đều hóa thành lời nguyền độc địa nhất giáng mạnh vào tim Dụ Trạch Xuyên. Hắn thở dốc, tức giận đến nỗi toàn thân lạnh buốt run rẩy, bất thình lình giơ dao lên đâm xuống --
Không có cảnh máu tươi phun trào như tưởng tượng.
Mũi dao dừng lại ở vị trí cách cổ họng Tưởng Bác Vân một centimet.
Không khí như có một rào cản vô hình khiến cổ tay Dụ Trạch Xuyên run rẩy, làm sao cũng không đâm xuống được.
Thấy vậy, khóe miệng Tưởng Bác Vân nhếch lên quái dị, lặng lẽ mấp máy môi: "Dụ Trạch Xuyên, mày chắc chắn sẽ chết dưới tay tao -"
"Xoẹt!"
Là âm thanh lưỡi dao xé toạc vải vóc, đâm vào da thịt.
Hóa ra Tưởng Bác Vân còn giấu một con dao khác trên người, gã đâm mạnh vào trái tim Dụ Trạch Xuyên, máu nóng phun trào bắn đầy mặt gã, gã cười như điên dại: "Ha ha ha ha ha ha Dụ Trạch Xuyên, mày chết đi! Tao không sống nổi thì chúng mày cũng đừng hòng được yên!"
"Mày muốn sống chết có nhau với Lục Diên à, nằm mơ đi!"
Tiếng cười chói tai của Tưởng Bác Vân bỗng im bặt như bị ai bóp cổ, biến thành tiếng thở hổn hển đau đớn như ống bễ cũ kỹ. Chỉ thấy máu tươi phun ra từ cổ họng gã cao đến mấy thước, dù có bịt thế nào cũng không ngăn được.
Tưởng Bác Vân kinh ngạc trợn to mắt, hai tay bịt chặt cổ họng mình, gã trơ mắt nhìn Dụ Trạch Xuyên cả người đầy máu lạnh lùng rút con dao ra đứng dậy, sau đó bước loạng choạng đến bên cạnh Lục Diên.
Lục Diên vốn đã gần ngất đi vì mất máu, nghe Tưởng Bác Vân tiết lộ về sổ sách và chuyện liên quan đến mình lại giật mình tỉnh lại. Đáng tiếc cả hai chân đều bị thương nên không chạy đi đâu được.
Anh nằm trên sàn, thấy khuôn mặt tái nhợt đầy máu của Dụ Trạch Xuyên, ánh mắt hắn âm u, như một con ác quỷ đang từng bước tiến về phía mình, toàn thân anh lạnh buốt như rơi xuống hầm băng.