Trước khi chết, người ta thường nói những điều vô nghĩa mà đến chính bản thân họ cũng không thể hiểu được, Lục Diên là một ví dụ. Nhưng đó là vì anh cố tình, anh biết lời trăng trối càng phi lý thì càng có thể khơi dậy sự tò mò của Dụ Trạch Xuyên.
Sợ Dụ Trạch Xuyên không nghe rõ nên Lục Diên lặp lại một lần nữa: "Dụ Trạch Xuyên, thật ra em yêu thầm anh từ rất lâu rồi."
"Lúc anh ở dưới tầng em đã nhận ra anh rồi. Nếu không, anh thật sự nghĩ rằng em ngu ngốc đến mức dẫn một người đàn ông xa lạ về nhà để trú mưa à?"
Dụ Trạch Xuyên rõ ràng không tin mấy lời nói xằng của Lục Diên. Hắn hoàn hồn, một chân đá bay con dao trên mặt đất hòng tránh bị Lục Diên cướp lấy làm vũ khí, sau đó bóp chặt lấy cổ họng của đối phương: "Lục Diên —"
Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng gằn giọng, chỉ cảm thấy Lục Diên giống hệt hồ ly tinh: "Cậu tưởng rằng khuôn mặt mình xinh đẹp thì toàn bộ đàn ông đều sẽ quỳ gối dưới chân cậu chắc? Loại lời dối trá này lừa tên ngu xuẩn Tưởng Bác Vân thì được, đừng nghĩ đến việc gạt tôi."
Lục Diên nói dối không chớp mắt: "Em không lừa anh, em thích anh thật mà."
Kẻ phản diện thường chết vì nói nhiều, lúc này, việc đúng đắn nhất mà Dụ Trạch Xuyên cần làm chính là giết Lục Diên bằng một nhát dao thay vì tiếp tục tranh luận với anh, bởi vì người đàn ông kia chắc chắn sẽ nói thêm nhiều lời gây rối loạn tâm trí của hắn.
Nhưng Dụ Trạch Xuyên vẫn chủ quan, hắn không nhịn được mà chế giễu: "Thích? Nếu cậu thích tôi thật thì sao lại hợp tác với Tưởng Bác Vân để đẩy tôi vào tù? Đây là thích của cậu à?"
Lục Diên nghe vậy thì im lặng.
Dụ Trạch Xuyên cười khẩy: "Sao, không bịa ra được nữa à?"
Lục Diên lắc đầu, ngập ngừng thốt ra một câu: "Thật ra... thật ra em vì yêu quá nên sinh hận."
Dụ Trạch Xuyên: "..."
"Từ ngày đầu tiên vào công ty em đã thích anh rồi, nhưng em phát hiện dù em có lượn lờ trước mặt anh thế nào thì anh cũng không để ý đến em, chẳng những thế còn đi thích tên vô sỉ bại hoại Tưởng Bác Vân kia."
Nguyên chủ lúc mới vào làm kế toán trong tập đoàn Ngân Xuyên quả thật không ít lần lượn lờ trước mặt Dụ Trạch Xuyên, nhưng tuyệt đối không phải vì "thích" theo lời Lục Diên mà là để moi móc bí mật.
Dụ Trạch Xuyên cố gắng nhớ lại, phát hiện đúng là Lục Diên thường xuyên lượn lờ trước mặt mình, chỉ là hắn bận rộn với công việc nên từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến đối phương.
Lục Diên cố gắng là cho mắt mình đỏ lên, khàn giọng thì thầm: "Thật ra ban đầu người em muốn hãm hại không phải là anh, em chỉ muốn đưa Tưởng Bác Vân vào tù để anh nhìn rõ bộ mặt thật của gã ta thôi, nhưng em không ngờ anh lại yêu gã đến vậy, thậm chí còn gánh tội thay gã."
Dụ Trạch Xuyên: "..."
Vụ thâm hụt năm đó liên quan đến rất nhiều người, nói đến cùng thì không ai có thể thoát được, người đứng mũi chịu sào là Dụ Trạch Xuyên. Hắn chỉ có thể tự mình gánh tội để bảo vệ những người còn lại, nếu không cả công ty sẽ sụp đổ.
Dù sao cũng chạy không thoát, một người bị hủy hoại vẫn tốt hơn là cả một nhóm người bị hủy hoại.
Chuyện này giống như một cái gai kẹt trong tim Dụ Trạch Xuyên, theo thời gian trôi qua, nó dần dần mưng mủ thối rữa, chỉ cần chạm vào sẽ mang đến nỗi đau đớn, nhưng trong đêm mưa này lại liên tục bị nhắc đến.
Dụ Trạch Xuyên bỗng lâm vào im lặng. Hắn đột nhiên thả tay đang bóp cổ Lục Diên ra rồi chậm rãi lùi về sau một bước, châm một điếu thuốc trong bóng tối, ngọn lửa màu xanh lam bùng lên chiếu sáng vết sẹo trên má phải người đàn ông, khiến nó trông càng thêm dữ tợn.
Lục Diên vẫn không vì vậy mà cởi bỏ cảnh giác, anh tựa lưng vào cánh cửa, trong lòng suy đoán đối phương có tin lời tào lao của mình hay không.
Dụ Trạch Xuyên cúi đầu nhả một ngụm khói, đột nhiên lên tiếng: "Mở cửa ra."
Hả? Mở cửa?
Lục Diên nghĩ thầm chẳng lẽ cuối cùng đối phương cũng quyết định rời đi à? Đây quả là một tin vui làm người ta kích động, anh "do dự" đứng thẳng người sau đó mở cửa 180 độ, ra vẻ quyến luyến mà hỏi: "Anh... định đi à?"
Mau đi đi mau đi đi, lúc nữa sẽ mưa to đấy.
Dụ Trạch Xuyên nghe anh hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, vẻ mặt vô cảm gõ rụng tàn thuốc: "Lục Diên, cậu biết trên đời này tôi hận nhất điều gì không?"
Ồ, câu này anh biết, Dụ Trạch Xuyên đã nói trong ván trước rồi.
Lục Diên bỗng có cảm giác phấn khích như thể được gian lận thi cử, anh gật đầu nói: "Em biết, anh hận nhất là bị kẻ khác lừa."
Vừa dứt lời, sau gáy anh chợt cảm thấy đau nhói như bị kim tiêm đâm vào, một loại chất lỏng lạnh buốt chảy vào, cơ thể anh mất khống chế rồi trượt ngã xuống đất. Lục Diên sững sờ quay đầu lại thì thấy chẳng biết từ khi nào lại có thêm một người đàn ông đeo khẩu trang đen ngoài hành lang, con ngươi anh co lại kinh hoảng —
Không ngờ Dụ Trạch Xuyên còn có cả đồng bọn!??
Dụ Trạch Xuyên vì câu trả lời của Lục Diên mà sững sờ trong giây lát, hắn lấy lại tinh thần, bóp tắt đầu thuốc lá đang cháy rồi đi đến trước mặt Lục Diên, sau đó ngồi xuống rút ống tiếm ở sau gáy đối phương ra: "Cậu đoán chuẩn đấy."
Dụ Trạch Xuyên vỗ vỗ vào mặt Lục Diên, khóe môi hơi cong lên song chẳng hề có nhiệt độ: "Thế nên lần sau đừng có bịa chuyện vớ vẩn như vậy để lừa tôi."
Lục Diên:...
Lục Diên cảm thấy mình sắp phải chơi lại lần nữa.
...
Thời gian tỉnh dậy lần này hơi lâu, Lục Diên chỉ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, vất vả lắm mới thoát khỏi vũng bùn trong giấc mơ nhưng đầu óc lại đau như muốn nổ tung, cơ thể cũng mềm nhũn vô lực.
Lục Diên khó khăn mở mắt ra, nhưng cảnh vật trước mắt lại không phải là căn hộ thuê quen thuộc kia mà là một căn phòng lành với gam màu lạnh, rèm cửa dày cộp che khuất ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, không gian yên tĩnh khiến người ta cảm thấy bất an.
"Soạt —"
Lục Diên ngạc nhiên ngồi bật dậy, tấm chăn lụa mát lạnh trên eo anh lặng lẽ trượt xuống. Anh nhìn xung quang một vòng, vô thức gọi: "Hệ thống?"
Trái tim màu đen lẳng lặng hiện ra trong không khí, vẫn là giọng nói máy móc quen thuộc kia:【Chuyện gì?】
Lục Diên nhíu mày: "Sao lần này nơi tao sống lại không phải trong căn hộ cho thuê?"
Hệ thống lại bất ngờ nói:【Anh không chết, Dụ Trạch Xuyên đã đưa anh về chung cư hắn đang ở.】
【Bây giờ là buổi trưa ngày hôm sau, hiếm thấy thật, anh đã thành công sống sót qua 24 tiếng.】
Giọng điệu câu sau nghe hơi lành lạnh, nghe như đang hả hê xem kịch.
Lục Diên nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc, anh xoa phần gáy đang đau nhức, kéo chăn ra ngồi dậy rồi đi đến cửa, lại nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng bên ngoài.
Lục Diên lặng lẽ mở hé cửa ra, chỉ thấy hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, một người trong đó là Dụ Trạch Xuyên, người còn lại quay lưng về phía cửa nên anh không thấy rõ mặt, nhưng anh gần như chắc chắn đó là tên khốn đã đánh lén mình hôm qua.
Tiết Tấn ngồi bắt tréo chân trên sô pha, thấy Dụ Trạch Xuyên để máy tính lên đầu gối, hai tay gõ nhanh trên bàn phím, y không nhịn được mà đá vào góc bàn trà: "Này, anh định làm gì với người trong phòng kia? Cậu ta sẽ sớm tỉnh lại thôi, giữ lại chắc chắn sẽ gặp rắc rối."
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong mắt phản chiếu dữ liệu dày đặc, giọng hắn lạnh lùng: "Tỉnh thì xử lý."
Tiết Tấn: "Đã muốn xử lý thì đợi cậu ta tỉnh làm gì?"
Dụ Trạch Xuyên: "..."
Tiết Tấn trêu ghẹo: "Hay người ta "yêu anh da diết" nên anh không nỡ ra tay?"
Dụ Trạch Xuyên dứt khoát gập máy tính lại: "Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới tin lời cậu ta nói. Anh bảo em điều tra hành trình của Tưởng Bác Vân trong nửa tháng tới, em điều tra được chưa?"