Edit: Lune
Phim chiếu khung giờ nửa đêm từ trước đến nay thường không có người xem, mua hai vé chẳng khác nào bao cả rạp. Nhân lúc phim còn chưa bắt đầu chiếu, Lục Diên đi mua một hộp bỏng ngô với một chai sữa, anh ngồi xuống cạnh Dụ Trạch Xuyên, đưa qua: "Uống đi này."
Anh biết đại khái là Dụ Trạch Xuyên không thích ăn cơm nên mới chuẩn bị mấy thứ này cho đối phương.
Dụ Trạch Xuyên nhận lấy, thấy chai sữa vẫn còn ấm, hắn hơi nhíu mày: "Thế cậu uống gì?"
Ánh sáng phát ra từ màn hình lớn chiếu lên mặt Lục Diên, sống mũi cao như phát sáng, đường nét khuôn mặt hệt như người mẫu nam trên tạp chí. Nghe vậy, anh tìm trong túi nilon bên cạnh một lúc, lấy ra một lon bia ướp lạnh, lắc trước mặt Dụ Trạch Xuyên: "Tôi uống cái này."
Trán Dụ Trạch Xuyên nổi gân xanh: "Cậu uống bia, lại để tôi uống sữa?"
Lục Diên ước lượng lon bia trong tay, vỏ lon lạnh như băng: "Anh bị đau dạ dày còn gì, thức uống nóng thì chỉ có cà phê sữa với sữa thôi, mà uống cà phê thì tôi sợ đêm anh mất ngủ."
Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng quay đầu: "Tôi không uống sữa đâu."
Trong lòng nghĩ dạ dày của Lục Diên chắc gì đã hơn mình, lần trước còn suýt nữa phải vào bệnh viện kìa.
Lục Diên cười: "Vừa khéo, tôi cũng không uống đồ có cồn bao giờ, hôm nay thử chút xem sao."
Lúc trước Lục Diên bị bệnh, phải kiêng khem rất nhiều thứ nên anh không động vào mấy thứ có hại với sức khỏe như rượu bia thuốc lá bao giờ. Anh cảm thấy đời người ấy mà, phóng túng một lần cũng tốt.
Giọng điệu Dụ Trạch Xuyên khác lạ: "Cậu chưa uống rượu bao giờ à?"
Hắn không hiểu nổi một người đàn ông trưởng thành mà lại chưa uống rượu bao giờ, mặc dù đúng là có người không uống, nhưng Lục Diên chắc chắn không phải là người ngoan ngoãn như vậy.
Lục Diên kéo nắp lon, ngửa đầu uống một hơi, cảm nhận được chất lỏng lạnh buốt chảy trong cổ họng, qua một lúc mới nói: "Ừ, lúc trước tôi bị ung thư nên không dính vào mấy thứ này."
Anh nói rất hời hợt, khiến người ta tưởng anh đang nói đùa.
Nhưng sắc mặt Dụ Trạch Xuyên vẫn thay đổi, hắn kinh ngạc nhìn Lục Diên, song lại nhận được ánh mắt đầy ý cười của đối phương: "Trêu anh đấy."
Dụ Trạch Xuyên: "..."
Dụ Trạch Xuyên vẫn cảm thấy Lục Diên không giống như đang nói đùa, hắn muốn hỏi thêm nhưng phim đã bắt đầu chiếu rồi, thành thử đành phải nuốt câu hỏi vào trong, nghiêm túc xem phim.
Đây là một bộ phim trinh thám trả thù nước ngoài.
Nữ chính là một người phụ nữ nội trợ bình thường, nhưng lại bị chồng và bồ nhí của hắn ta lập mưu hãm hại. Sau này, cô đi phẫu thuật thẩm mĩ rồi trở về với một thân phận khác, lặng lẽ lật tung mọi thứ, từng kẻ thù lúc trước cũng lần lượt chết dưới những cái bẫy của cô.
Cuối cùng cảnh sát phát hiện chân tướng, lúc họ đến một căn biệt thự ở ngoại ô để bắt giữ cô thì lại phát hiện nữ chính đã dùng súng tự sát ở vườn sau.
Tuy ban chiều, Lục Diên đã xem một lần với Tưởng Bác Vân, nhưng do nội dung hấp dẫn nên anh vẫn xem rất say sưa, đến khi cái hộp bỏng ngô trước mặt sắp bị anh ăn sạch thì bỗng dưng trên vai thấy nằng nặng, cổ còn hơi ngứa do mấy sợi tóc cọ vào.
"..."
Cái tay đang lấy bỏng ngô của Lục Diên dừng lại, anh cúi xuống mới phát hiện Dụ Trạch Xuyên đã ngủ quên từ lúc nào.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Dụ Trạch Xuyên sẽ uống thuốc an thần, cho nên tinh thần rất mệt mỏi. Vì chuyện với Chú Sùng nên hắn mới buộc phải đi ra ngoài. Giờ thuốc bắt đầu có tác dụng nên mí mắt hắn ngày càng nặng trĩu, chẳng biết có phải do trong phòng chiếu phim quá tối hay vì người bên cạnh khiến hắn cảm thấy an tâm hay không mà Dụ Trạch Xuyên ngủ thiếp đi, không hề có chút cảnh giác nào.
Lục Diên không dám động đậy, anh nhẹ nhàng để cái hộp bỏng ngô sang một bên, hình ảnh trên màn hình không ngừng biến đổi nhưng đã không còn thu hút sự chú ý của anh nữa. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thơm ngọt của bỏng ngô, anh không biết nên làm gì bèn im lặng ngửa cổ uống nốt lon bia.
Tiếng thở của Dụ Trạch Xuyên rất khẽ, hơi nóng phải vào cổ, ươn ướt hơi ngứa. Lục Diên mất tự nhiên cựa cổ, ai ngờ trên màn hình bỗng có tiếng súng nổ dữ dội vang lên:
"Đoàng—!"
Dụ Trạch Xuyên giật mình một cái, đột nhiên tỉnh giấc. Hắn như bị điện giật, ngồi bật dậy, chỉ thấy vô số con chim bay xáo xác trên màn chiếu, ống kính ngày càng lùi xa, cuối cùng chỉ còn một mảng đỏ kỳ dị ẩn dụ về kết cục của nữ chính.
Dụ Trạch Xuyên không biết có phải mơ thấy ác mộng hay không mà vẫn chưa tỉnh táo lại. Hắn nhắm mắt, đưa tay lên xoa mặt, cảm thấy bên má hơi tê mới nhận ra mình vô tình gối lên vai Lục Diên ngủ một giấc, động tác lập tức cứng đờ: "..."
Lục Diên bóp méo lon bia trong tay, vứt nó vào túi, anh ngồi thẳng người lên, lặng lẽ xoay bả vai hơi tê cứng của mình, cười đầy ẩn ý hỏi hắn: "Dậy rồi à?"
Dụ Trạch Xuyên xấu hổ rời mắt: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất."
Lục Diên: "Có thể làm anh ngủ một giấc cũng không tệ."
Dụ Trạch Xuyên thấy phim đã kết thúc, chỉ còn danh sách diễn viên đang tự động phát thì thoáng ngẩn ra: "Hết phim rồi à?"
Hắn vẫn muốn biết kết cục của nữ chính.
Lục Diên ừ một tiếng: "Anh vừa dậy thì hết phim."
Dụ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết đang nghĩ gì: "Kết cục của cô ta thế nào?"
Lục Diên nghĩ một lúc rồi nói: "Cô ấy... cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, đến đồn cảnh sát tự thú, sau khi ra tù thì mở một tiệm hoa."
Đây là kết cục tốt đẹp nhất mà trí não nghèo nàn của Lục Diên có thể nghĩa ra được rồi, vì mở đầu phim cô ấy đã mua một bó hoa rất đẹp ở tiệm hoa nơi góc phố.
Dụ Trạch Xuyên không nói gì, chỉ bật cười một tiếng không rõ nghĩa, hắn đứng dậy, nói với Lục Diên: "Về thôi, muộn rồi."
Lục Diên nghe lời đứng dậy, kết quả là không biết có phải do uống bia hay không mà bước đi hơi lảo đảo, may mà có Dụ Trạch Xuyên nhanh tay đỡ lấy, giọng hắn lành lạnh: "Cậu khá thật, uống bia mà cũng say được."
Lục Diên nhặt cái túi lên, nhắm mắt nhéo sống mũi, định tí nữa ra ngoài thì vứt vào thùng rác: "Tôi không say, chỉ hơi váng đầu thôi."
Lúc trước anh chưa uống đồ có cồn bao giờ nên mới vậy.
Dụ Trạch Xuyên thu tay về, đút vào túi áo: "Không phải cứ say rồi làm càn mới gọi là say."
Nhưng đúng là Lục Diên không có biểu hiện say gì, nửa đường có vào nhà vệ sinh một chuyến, sau đó bắt taxi về nhà cùng Dụ Trạch Xuyên, nói chuyện vẫn rõ ràng trừ lúc thỉnh thoảng gà gật ra, không biết là mệt hay say nữa.
Suốt quãng đường về nhà, Dụ Trạch Xuyên đều phải dìu anh từ vào thang máy, lên đến tầng lại tốn sức đỡ ra. Lần trước lúc Lục Diên đau dạ dày từng nói mật khẩu cửa nhà mình cho Dụ Trạch Xuyên, hắn nhớ mang máng, một tay đỡ lấy thân hình nặng nề của người đàn ông bên cạnh, tay kia nhanh chóng mở khóa điện tử.
"Cạch."
Cuối cùng cửa cũng mở ra, Dụ Trạch Xuyên thở phào, hắn dìu Lục Diên vào trong phòng, nào ngờ còn chưa kịp bật đèn thì bị vấp vào tấm thảm lông cừu dưới sàn.
"Cẩn thận!"
Lục Diên nhanh tay lẹ mắt kéo Dụ Trạch Xuyên lại. Lúc này cả hai người đang đứng chen ở lối đi hẹp trước cửa, phía sau là cánh cửa lạnh lẽo, lúc hít thở, không khí cũng mỏng manh hẳn.
Lục Diên hơi choáng đầu, cả người rệu rã. Anh tựa lưng vào cửa, hai mắt nhắm hờ, anh dùng chân đẩy tấm thảm cản đường sang một bên, giọng trầm khàn do chếnh choáng men say: "Tôi mới mua thảm, chưa kịp dọn."
Dụ Trạch Xuyên chậm nửa nhịp, bỗng nhiên không biết nói gì: "Cậu..."
Lục Diên trả lời bằng giọng mũi: "Hửm?"
Dụ Trạch Xuyên thình lình hỏi: "Cậu bị ung thư thật à?"
Ánh mắt hắn trong đêm sắc bén lạ thường, dáng mắt thon dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc ngước mắt nhìn người khác như thể có thể nhìn thấu hết thảy.
Lục Diên cong môi, lại lộ ra vẻ mặt hệt như hồ ly: "Quan trọng lắm à?"
Dụ Trạch Xuyên: "Rất quan trọng."
Đại khái thì đây là lần đầu tiên có người "quan tâm" đến mạng sống của anh như vậy, Lục Diên tỏ ra khá thích thú, anh cố mở mắt ra, cười với Dụ Trạch Xuyên, sau đó giơ tay ra hiệu: "Vậy anh cứ nghĩ... tôi chỉ còn sống được 30 ngày nữa đi."
30 ngày, quá ngắn, thậm chí còn không đủ đề chờ mùa này qua đi.
Sắc mặt Dụ Trạch Xuyên lập tức thay đổi: "Nghiêm trọng vậy? Không trị được à?"
"Trị được." Lục Diên đổi tư thế để dựa cửa thoải mái hơn, anh cúi đầu, giấu biểu cảm trên mặt đi, nửa đùa nửa thật cười nói: "Nhưng tôi không có tiền."
Lục Diên có thể ở nơi như thế này, nhìn sao cũng không giống như không có tiền, nhưng ánh mắt của anh quá đỗi nghiêm túc làm Dụ Trạch Xuyên không tin không được, hắn nhíu mày: "Bao nhiêu, tôi cho cậu mượn."
Lục Diên đút hai tay vào túi quần, cười nhìn hắn: "Nhưng chúng ta mới quen mà, anh cũng cho mượn à?"
Dụ Trạch Xuyên: "Cho."
Lục Diên lại hỏi: "Ngay cả khi chúng ta không có quan hệ gì, anh cũng cho mượn à?"