Có thể Dụ Trạch Xuyên thành thạo việc giết người, nhưng ở phương diện cảm xúc, khả năng khống chế lòng người của hắn còn kém xa Lục Diên.
Nhất là trong một đêm mưa ẩm ướt như thế này, thứ dễ sinh sôi nảy nở không chỉ là vi khuẩn, mà còn là dục vọng thầm kín.
Tầm mắt đột nhiên đảo ngược, Dụ Trạch Xuyên bất ngờ bị Lục Diên đè xuống sô phan, rõ ràng hắn có thể đánh bại nhiều người cùng lúc khi ở trong tù, vậy mà giờ lại không thể dùng chút sức nào, giống như một con chim ưng bị bẻ gãy cánh, ngay cả việc giãy giụa cũng trở nên vô ích.
Mắt Dụ Trạch Xuyên đỏ bừng run rẩy:"Cút xuống!"
Nhìn dáng vẻ đầy gai của đối phương thú vị vô cùng, nhưng tiếc tất cả đều lấy đau đớn để đánh đổi. Dụ Trạch Xuyên không phải là người đầu tiên bôi thuốc cho Lục Diên nhưng lại là người đầu tiên chắn dao cho anh.
Lục Diên dằn nỗi tiếc nuối không thể diễn tả thành lời trong lòng mình xuống, nghiêm túc nói: "Sếp Dụ, anh hung dữ như vậy dữ sẽ không có ai thích đâu."
Dụ Trạch Xuyên nghĩ bụng ai cần cậu thích, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì bỗng có nụ hôn ấm áp chạm vào tai mình, đầu lưỡi ướt át của đối phương khẽ liếm vết sẹo dữ tợn kia, chẳng rõ là đau hay ngứa.
"Ưm..."
Dụ Trạch Xuyên cau mày rên rỉ một tiếng, lúc nghiêng đầu tránh né vô tình chạm vào khóe môi bầm tím của Lục Diên, nếm được vị đăng đắng của thuốc. Nhưng cảm giác triền miên nhè nhẹ kia nhanh chóng lấn át tất cả, chỉ khiến hắn cảm thấy mình như đang ở trên mây, cả tâm trí lẫn lý trí đều bị nuốt chửng.
Lục Diên thuận thế cạy mở hàm răng hắn, mút hôn, liếm lám, nhưng vẫn không quên tránh vết thương ở bụng Dụ Trạch Xuyên, cuối cùng lưu luyến tách ra, thì thầm bên tai đối phương: "Thoải mái không?"
Ngay khi lời đó thốt ra, cơ thể của người bên dưới bỗng chốc cứng đờ, hắn lạnh lùng hỏi: "Lúc trước cậu cũng quyến rũ Tưởng Bác Vân như vậy à?"
Lục Diên thoáng sững sờ, sau đó mỉm cười đáp: "Em chưa từng hôn gã ta."
Câu này là thật, từ giây phút xuyên vào đến giờ, cơ thể này đã đổi thành của chính Lục Diên, bất kể nguyên chủ có quan hệ gì với Tưởng Bác Vân thì cũng không liên quan đến anh.
Đáng tiếc Lục Diên nói nhiều lời dối trá như vậy, Dụ Trạch Xuyên đều nửa tin nửa ngờ, nhưng riêng câu nói thật nhất này thì hắn lại không tin, giọng hắn đầy mỉa mai: "Cậu nghĩ tôi tin chắc?"
"Tại sao lại không tin?" Lục Diên nói: "Em thích anh chứ không thích gã ta."
Vậy nên người ta mới thích nghe lời nói dối, bởi vì lời nói dối nghe ngọt ngào hơn lời nói thật nhiều. Dù Dụ Trạch Xuyên cảm thấy Lục Diên đang nói dối nhưng cơn giận trong lòng cũng dịu đi phần nào.
Dụ Trạch Xuyên hơi nheo mắt lại: "Lục Diên, lời này cậu tự lừa bản thân là đủ rồi, cũng chỉ có kẻ ngu mới tin là thật thôi."
Lý trí của hắn lập tức quay về, ngay cả sức lực cũng vậy, hắn đẩy Lục Diên trên người mình ra, vì ghế sô pha nhỏ quá nên Lục Diên ngã phịch xuống thảm.
"Shh..."
Lục Diên là điển hình của kiểu người ngã ở đâu thì nằm ở đó, anh dùng khuỷu tay chống sau lưng, gắng gượng nâng nửa người trên, giương mắt nhìn hắn: "Sếp Dụ, sao anh cứ không tin lời em thế?"
Không tin! Không tin! Ai tin thì đó là kẻ ngu!
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Dụ Trạch Xuyên reo ầm ĩ, hắn ôm bụng đứng dậy khỏi sô pha một cách khó khăn, trải qua một phen giày vò vừa xong, trán đã rịn đầy mồ hôi lnahj, hắn quay người đi về phía cửa, có vẻ là định rời đi.
Thấy vậy, Lục Diên cuối cùng cũng thu lại nụ cười lưu manh của mình, anh đứng dậy từ dưới đất, giữ chặt Dụ Trạch Xuyên: "Ngoài trời vẫn đang mưa, anh định đi đâu?"
Dụ Trạch Xuyên không thèm quay đầu lại, gạt tay anh ra: "Không cần cậu quan tâm!"
Lục Diên kéo hắn lại: "Nếu em cứ muốn quan tâm thì sao?"
Hai người nhìn nhau, bầu không khí trong thoáng chốc rơi vào im lặng. Ánh mắt Dụ Trạch Xuyên mang theo sự quyết liệt, không nhún nhường, còn Lục Diên thì mỉm cười khiến người ta có cảm giác bất lực như đang đấm vào bông.
"Đừng đi."
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lục Diên cũng thả Dụ Trạch Xuyên ra, anh giơ hai tay lên rồi lùi nhẹ ra hai bước, thể hiện mình không có ý xấu. Anh cởi bỏ vẻ trêu đùa không đứng đắn khi nãy, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Anh ngủ trên giường đi, em ngủ ở sô pha, chỗ này hẻo lánh anh không bắt được xe đâu, ngày mai em đưa anh đến bệnh viện."
Dứt lời, anh không chờ Dụ Trạch Xuyên đáp đã kéo cái ghế dựa khác qua chặn cánh cửa bị đạp hỏng, sau đó lấy một cái chăn mỏng trong tủ quần áo ném lên sô pha rồi nằm xuống.
Lục Diên gối một tay ra sau đầu, hai chân thon dài gác lên tay vịn, anh nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Trạch Xuyên, mái tóc rối bời trông giống như con cáo biếng nhác: "Ngủ đi, muộn rồi, mai em còn phải đi làm."
"Nhớ tắt đèn đó."
Lục Diên quả thật không định làm gì nữa, nói xong, anh lấy cái bịt mắt trong ngăn tủ bên cạnh đeo vào, chuyển sang trạng thái chuẩn bị ngủ.
Dụ Trạch Xuyên đứng ở cửa vài giây, rồi lại nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ một lúc, chẳng biết có phải vì ánh đèn trong phòng quá đỗi ấm áp khiến người ta chẳng muốn bước vào đêm mưa lạnh lẽo kia hay không, cuối cùng hắn chậm rãi giơ tay lên:
"Cạch."
Tiếng công tắc khe khẽ vang lên, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối, Dụ Trạch Xuyên vén chăn lên giường nằm nhưng chỉ chiếm một chỗ nhỏ, sau đó hắn cuộn người lại, như vậy có thể giảm bớt đau đớn ở bụng. Hắn ngủ cảnh giác không yên, thỉnh thoảng lại mở mắt nhìn về phía sô pha, thấy Lục Diên vẫn ngoan ngoãn nằm ở đó mới lại nhắm mắt vào.
Dù đeo bịt mắt nhưng Lục Diên vẫn nghe thấy tiếng sột soạt bên phía Dụ Trạch Xuyên. Anh duỗi ngón tay kéo bịt mắt xuống, giọng điệu bất đắc dĩ: "Mau ngủ đi, mai anh không cần đi làm nhưng em vẫn cần đấy."
Ý là Dụ Trạch Xuyên đã làm phiền anh ngủ.
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì trong lòng bốc lửa giận, càng thấy đối phương nói thích mình là giả: "Cậu đang trách tôi làm phiền cậu ngủ à?"
Đúng, nhưng không thừa nhận được.
Giọng Lục Diên hết sức dịu dàng: "Sao lại thế, em chỉ sợ anh ngủ không ngon thôi, dù sao hai hôm trước anh mới bị sốt mà, cần nghỉ ngơi nhiều."
"..."
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì nghẹn lại, cơn giận trong lòng bỗng bị dập tắt một cách kỳ lạ. Thấy Lục Diên nói ngày mai phải đi làm, hắn vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, bởi vì giữa hai người họ bây giờ không có bất cứ mối quan hệ nào cả.
Nếu muốn truy đến cùng thì cũng chỉ là kẻ thù thôi...
Một giờ sáng, Tiết Tấn đội mưa về nhà. Y cởi quần áo ướt sũng vào phòng tắm, bả vai vẫn còn đau lâm râm, hắn soi gương thấy sau lưng mình có hẳn một dấu chân màu đen.
"Shh..."
Tiết Tấn hít sâu một hơi: "Dụ Trạch Xuyên đạp ác thật đấy, may mà có đạp vào mặt."
Y định tự bôi thuốc nhưng vừa thử đã phát hiện tay không tới nên đành thôi, y vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ.
Điện thoại để trên bàn đúng lúc đổ chuông, tên hiện trên màn hình là "Bé yêu", Tiết Tấn vừa liếc sang nhìn, nhanh chóng bấm nghe, khó mà tưởng tượng được người nhã nhặn như y cũng biết nói mấy lời buồn nôn như vậy với bạn gái: "Bé yêu, sao thế?"
Đầu bên kia truyền tới một giọng nữ yểu điệu, có vẻ như đang rất tức giận: "Tiết Tấn, sao giờ anh mới nghe máy của em, có phải anh ra ngoài lêu lổng chơi bời không hả!?"
Tiết Tấn nghe vậy thì sắc mặt run rẩy, thầm nghĩ anh có chơi bời lêu lổng gì đâu, chẳng qua bị hai tên súc sinh đánh hội đồng thôi: "Vừa rồi anh bận thảo hợp đồng nên không để ý điện thoại, sao muộn rồi mà em còn chưa ngủ?"
Cô nàng miễn cưỡng tha cho y: "Còn không phải vì chờ anh à, đáng ghét!"
Tiết Tấn: "Thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu, mau ngủ đi. Mai anh dẫn em đi mua sắm rồi uống trà chiều nhé? Nghe nói bánh kem vị matcha với sinh tố dâu ở đó ngon lắm."
Cô nàng khẽ hừ một tiếng: "Anh muốn hẹn nhưng bản tiểu thư không rảnh, ngày mai em còn phải đến thị sát công ty với bố, bận lắm."
Tiết Tấn cười cười: "Thế chờ khi nào em rảnh, anh sẽ có mặt ngay lập tức, được không?"
Tiết Tấn kiên nhẫn dỗ dành một lúc lâu mới tắt máy. Y lên giường nằm, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, khó lắm mới gần ngủ được thì lại bị tiếng thông báo có tin nhắn mới đánh thức.
"Tinh!"