Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 21: 21: Hướng Dẫn Bảo Vệ Bốn Mùa




"Cái gì... Cậu nói gì cơ?"

Quách Quả rúc sâu vào góc giường chỗ sát tường, khom lưng cuộn người lại, gương mặt trắng bệch ngơ ngác: "Tớ không hiểu."

Đường Tâm Quyết nhìn chằm chằm cô ấy thật nghiêm túc.

Nếu không quay đầu lại, cô đúng là không phát hiện ra mặt Quách Quả đã trắng đến như vậy... Trắng gần như sắp biến thành một cái bóng trong suốt mờ mờ. Nhiệt độ quanh cơ thể của cô ấy vẫn bình thường, chỉ có tiếp xúc trực tiếp mới cảm nhận được cái lạnh khác thường, lạnh như lướt qua một vùng nước lạnh ngắt âm u.

Từ lúc bắt đầu cuộc thi, phòng ngủ luôn thể hiện ra rằng nó chặn quỷ quái ở ngoài bảo vệ người chơi ở trong, cũng làm cho cô vô thức bỏ qua nguy hiểm.

Nhưng sự thật chứng minh, bất cứ sơ suất nào cũng có thể là đòn chí mạng.

Quy tắc của bài kiểm tra cũng có nói là phòng ngủ sẽ an toàn tuyệt đối khi có quỷ quái muốn xâm nhập đâu?

Giống Tiểu Hồng trong phó bản đầu tiên, chỉ cần thỏa mãn điều kiện đặc biệt là nó có thể xuất hiện trong phòng ngủ.

Suy nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng thực tế chỉ mới chớp mắt một cái, Đường Tâm Quyết đã ra tay nhanh như chớp, tay trái kéo Quách Quả, tay phải ghì cổ cô ấy ấn xuống!

Một cái bóng mờ ảo bám sau lưng Quách Quả không kịp cúi xuống theo lập tức hiện ra.

Cái bóng rất mờ nhạt, mắt người bình thường gần như khó có thể nhận ra. Nhưng đối với người có giác quan cực kì nhạy cảm như Đường Tâm Quyết, trong khoảng cách gần thế này, nó ẩn nấp không có tác dụng gì cả.

Ngay sau đó lòng bàn tay Đường Tâm Quyết sáng lên, cây thông bồn cầu nện xuống!

Cái bóng mờ không kịp phản ứng nên bị đánh trúng, lập tức văng ra khỏi người Quách Quả, trông càng mờ nhạt hơn trước.

Sau khi bị đánh bật ra, dường như nó bị chọc giận nên quyết định thả Quách Quả nhào vào Đường Tâm Quyết.

Đường Tâm Quyết lạnh lùng nhìn nó, không thèm ra tay.

[Ting ting, ánh sáng chính nghĩa, soi sáng cả vùng trời!]

Ánh sáng nhoáng lên, cái bóng không kịp giãy dụa hay la hét đã tan thành mây khói.

Bây giờ Quách Quả mới giật mình, gương mặt chậm rãi hồng hào trở lại, ngơ ngác ngẩng đầu xoa xoa mặt: "Tâm Quyết, sao tự nhiên cậu lại đánh tớ? Còn lấy cả cây thông bồn cầu ra nữa... Khoan, sao trời lạnh quá vậy?"

Thấy gương mặt nghiêm túc của Đường Tâm Quyết, lúc này cô ấy mới hơi nhận ra điều gì đó, mặt thoắt cái đã tái nhợt: "Tớ nhớ ra rồi, vừa nãy cậu hỏi yêu ma quỷ quái có nằm trong vạn vật không. Sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?"

"Vừa nãy cậu bị quỷ nhập." Đường Tâm Quyết nói: "Chậm tí nữa thì cậu sẽ không chỉ cảm thấy mỗi lạnh thôi đâu."

Quách Quả: "!!!"

"Thảo nào vừa nãy tớ cứ mơ mơ màng màng, không suy nghĩ được gì, chỉ muốn ngủ..." Quách Quả khóc không ra nước mắt: "Không ngờ ngủ trên giường cũng không an toàn, mà sao mấy cái thứ này cứ nhè tớ mà nhập chứ!"

"Cậu vốn là người nhát gan dễ dọa mà, giờ lại có thêm cái dị năng mắt âm dương nữa, âm khí nặng quá."

Nói cho đơn giản thì Quách Quả là cái bia ngắm phát sáng, không nhắm cô ấy thì còn nhắm ai?

Đường Tâm Quyết nói: "Nhưng chưa chắc chúng chỉ nhắm vào một mình cậu."

Thân là người đã lún sâu trong những cơn ác mộng suốt ba năm, chắc trong mắt đám sinh vật bóng tối cô cũng là con mồi thơm ngon cho cuộc săn của bọn chúng, chỉ có điều chúng e ngại buff trên người cô nên không dám tới gần mà thôi.

Huống chi mùa xuân đã đến, vạn vật sống lại, nếu quy tắc này có hiệu quả cả với quỷ quái thì...

Đường Tâm Quyết nhìn xuống dưới. Trong mắt cô, Trương Du và Trịnh Vãn Tình vẫn đang miệt mài dọn phòng, dường như không nghe thấy tiếng động trên này tí nào.

Cô quay lại hỏi Quách Quả: "Cậu nhìn xem tình hình bên dưới như thế nào rồi?"

Quách Quả cẩn thận ló đầu ra nhìn, sững sờ: "Sao hai người lại nằm úp trên bàn thế kia? Ngủ gật đấy à?"

Trái tim Đường Tâm Quyết trầm xuống. Hình ảnh cô và Quách Quả nhìn thấy không giống nhau, chứng tỏ phòng ngủ có vấn đề.

Đường Tâm Quyết đẩy rèm ra, dùng cây thông bồn cầu phun nước vào hai người "bạn cùng phòng". Trong mắt cô, hai người bị xối nước vào đầu mà chẳng có phản ứng gì cả.

Khung cảnh trái ngược với lẽ thường lập tức làm đầu óc tỉnh táo lại, hình ảnh trước mắt cô biến thành hình ảnh mà Quách Quả vừa nói: Hai người bạn cùng phòng gục trên mặt bàn, tấm lưng phập phồng theo nhịp hít thở, hình như ngủ thật rồi.

"Đợi đã, có phải dưới đó có rất nhiều quỷ không?"

Quách Quả run rẩy ôm Đường Tâm Quyết.

"Xuống xem mới biết được."

Cô đánh thức Trương Du và Trịnh Vãn Tình. Hai người mơ màng không hiểu, rõ ràng là họ xuống dọn phòng mà, sao tự nhiên lại ngủ mất?

Thấy Quách Quả run lẩy bẩy, trên đỉnh đầu Trịnh Vãn Tình bay đầy hỏi chấm: "Phòng dọn cũng gần sạch hết rồi, còn gì đáng sợ nữa đâu? Chẳng lẽ nhìn tớ đáng sợ lắm à?"

Quách Quả sợ hãi: "... Không phải cậu đáng sợ, mà thứ nằm trên lưng cậu đáng sợ!"

"..."

"Vãn Tình đừng quay lại!"

Đường Tâm Quyết vội vàng hét lên, Trịnh Vãn Tình cứng rắn kìm chế bản năng muốn quay đầu lại nhìn. Nhưng đúng lúc đó, hai mắt cô ấy trợn to lên, gương mặt bắt đầu bị bao phủ bởi vẻ dữ tợn không tương xứng với khuôn mặt.

Quách Quả hét: "Thứ đó đang nhập vào cậu ấy kìa!"

Đường Tâm Quyết xông lên kéo Trịnh Vãn Tình vào trong ngực, dựa vào cảm quan nhạy bén để xác định vị trí của thứ tỏa ra của hơi thở lạnh lẽo âm u, ấn mạnh phần đầu cao su của cây thông bồn cầu vào lưng Trịnh Vãn Tình một cái rồi rút ra.

"Trịnh Vãn Tình" dường như cảm nhận được lực hút đang kéo ra ngoài, lập tức giãy mạnh lên, nhưng bị Đường Tâm Quyết dùng một tay ấn lại. Cuối cùng "phịch" một tiếng, một cái bóng mờ văng ra, nó chưa kịp làm gì đã bị cây thông bồn cầu nện cho vài phát, hét chói tai rồi biến mất.

"Hết rồi, giờ không còn gì nữa rồi." Quách Quả mềm người vịn bàn học, nhìn qua trông còn yếu ớt hơn Trịnh Vãn Tình suýt nữa thì bị quỷ nhập.

Trịnh Vãn Tình tỉnh lại mà vẫn còn sợ hãi: "Ban nãy là gì thế? Suýt nữa tớ tưởng mình quay lại mùa đông rồi đấy."

Chỉ vẻn vẹn vài giây mà cô ấy cảm thấy như mình bị nhấn nước lạnh, cả người mềm nhũn mệt mỏi.

Quách Quả giải thích, còn Đường Tâm Quyết không nói chuyện, tập trung kiểm tra cây thông bồn cầu. Chờ bạn cùng phòng giải thích xong, vốn hai người còn nghĩ là có thể thả lỏng một chút thì Đường Tâm Quyết lại đột nhiên mở miệng: "Trương Du, cậu cầm hộ tớ cái này một chút."

Cô đưa cây thông bồn cầu cho cô ấy.

Trương Du sững sờ, mấp máy môi: "Sao tự nhiên cậu lại bảo tớ cầm?"

"Kiểm tra nhiệt độ giúp tớ." Đường Tâm Quyết lạnh nhạt trả lời: "Tớ bị nhiễm lạnh lâu quá, không cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ nữa rồi."

Trương Du cười cười: "Đây là vũ khí của cậu mà, tớ cầm thì không hay lắm, lỡ có quỷ tấn công cậu thì sao giờ?"

Hai người Trịnh Quách liếc nhìn nhau, cùng quay đầu nhìn sang bên này.

"Không sao," Đường Tâm Quyết cũng cười: "Cậu có đạo cụ có thể phát hiện ác ý mà, nếu có quỷ đến gần chúng ta sẽ phát hiện ra ngay, đúng không?"

Trương Du hé miệng nhưng không nói gì, hơi ngơ ngẩn. Chợt cô ấy như nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, xoay người muốn chạy!

"Phòng ngủ này bị khóa kín, mày lại bám trên người bạn tao, định chạy thế nào đây?"

Nghe Đường Tâm Quyết cười lạnh, nó cũng nhận ra không có lối thoát, nhưng phản ứng của nó nhanh nhẹn hơn những con trước nhiều, chỉ thấy cơ thể Trương Du hơi lảo đảo, gần như sắp ngã sấp xuống.

"Thấy không ổn mới biết chạy à?"

Tốc độ của Đường Tâm Quyết còn nhanh hơn nhiều, dùng cây thông bồn cầu đỡ cơ thể Trương Du, ném bùa đóng băng ra, xung quanh lập tức bị một lớp băng dày bao phủ, bao gồm cả cánh tay cụt của huyễn ma đang toát ra khí lạnh âm u.

"Mày ra là chết."

Thứ đang bám trên người Trương Du: "..."

Một phút sau, Trương Du bị trói gô lên ghế, gương mặt đầy vẻ không còn gì lưu luyến.

Trịnh Vãn Tình vẫn chưa kịp phản ứng: "Khoan đã, sao tự nhiên lại trói Trương Du?"

Quách Quả núp sau lưng Đường Tâm Quyết, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đại tiểu thư, cậu ngốc đấy à, không nhận ra Trương Du bị nhập rồi hả? Ngay cả quỷ bám trên người Trương Du còn phản ứng nhanh hơn cậu!"

Giống như Đường Tâm Quyết nói, trong túi Trương Du rõ ràng có đạo cụ cảm ứng ác ý, nhưng kể từ sáng nay, dù là lúc Quách Quả bị nhập hay có quỷ nằm trên lưng Trịnh Vãn Tình ngay bên cạnh Trương Du, cô ấy hoàn toàn không có phản ứng gì, cứ như không cảm nhận được đạo cụ đang báo động vậy.

Với lại trong quá trình con quỷ ám Trịnh Vãn Tình bị xua đuổi một cách bạo lực, Trương Du hoàn toàn không có ý định hỗ trợ, sau đó cũng không đến gần Đường Tâm Quyết, đây là điều cực kì khác thường.

Tất cả những điều khác thường đó cộng lại cho ra một câu trả lời hợp lý, đó là thật ra Trương Du đã bị nhập từ sớm rồi.

Đây là đáp án mà Đường Tâm Quyết đã xác định được từ trước khi bắt đầu thăm dò.

Với lại con quỷ trên người Trương Du thông minh hơn hai con trước nhiều, không chỉ biết đóng kịch mà còn có thể xem xét tình hình, hiển nhiên là nó mạnh hơn hai con trước. Nếu trong phòng ngủ mà chỉ có hai người Trịnh Quách, dù có phát hiện ra Trương Du là lạ cũng chưa chắc đã bắt được con quỷ này.

Thông minh đồng nghĩa với việc có thể giao tiếp.

"Chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản thôi mà, đừng căng thẳng."

Đường Tâm Quyết khoanh tay đứng trước mặt Trương Du, tỏ vẻ hòa nhã khách sáo.

"Trương Du":... Tin mày làm chó! Có giỏi mày bỏ cái cây thông bồn cầu trong tay ra rồi nói!

Nhưng đứng dưới sự uy hiếp tan thành mây khói, nó không thể không cất vẻ kiêu căng vào, ồm ồm nói: "Muốn hỏi gì?"

"Đầu tiên, mày xuất hiện trong phòng ngủ từ bao giờ?"

"Trương Du" chậm chạp nói: "Mùa xuân đến, đương nhiên bọn tao sẽ tỉnh lại rồi."

Quả nhiên, quỷ quái xuất hiện có liên quan đến mùa.

"Mày tên gì, thuộc loại quỷ gì?"

"Bọn tao là quỷ lang thang, không có tên."

Nó cười lạnh: "Chẳng qua nếu như có thể ăn chúng mày, có lẽ tao sẽ có tên."

Ba người nhìn nhau như có điều suy nghĩ.

Xem ra dù là quỷ quái trong trò chơi cũng phân chia đẳng cấp mạnh yếu khác nhau. Con nào mạnh thì làm NPC, có con thì làm mối nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối, cũng có những con tụ tập lại thành một đàn quỷ.

Chúng nó cũng có thể tăng sức mạnh lên như học sinh, có điều hơi khác một chút, cách tăng năng lực của chúng nó là giết người.

Đường Tâm Quyết hỏi tiếp: "Trong phòng ngủ có tổng cộng bao nhiêu con quỷ giống mày? Chúng nó trốn đâu rồi?"

Khá lắm, muốn chuyển hướng tấn công à?

Nghe câu này, "Trương Du" lộ ra vẻ mặt rất phức tạp: "Tao là người cuối cùng... Vốn có rất nhiều, định tranh thủ lúc chúng mày ngủ thì nhập vào người, ai ngờ vừa đến gần mày đã biến mất hết ráo."

Không biết sao mà ba người lại nghe ra chút uất ức và phiền muộn trong giọng con quỷ này.

Đường Tâm Quyết không thay đổi sắc mặt: "Vậy có quỷ mới xuất hiện nữa không?"

"Đương nhiên là có rồi..." Nó chầm chậm nhếch môi lên, cười hặc hặc: "Mùa xuân đã đến, chúng tao sẽ xuất hiện cuồn cuộn không ngừng..."

Cây thông bồn cầu lơ lửng trên đầu nó: "Nói chuyện tử tế vào."

"Xin lỗi." Quỷ nhập xác lập tức xóa sạch nụ cười, đoan trang nghiêm chỉnh: "Tại tao mới nghĩ đến chuyện vui."

Đường Tâm Quyết nhìn xuống nó, thân hình mảnh mai trong mắt mọi người lại khiến bản năng của nó cảm thấy nguy hiểm và bị áp bức.

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng: "Thời gian bọn mày xuất hiện, tần suất, nhược điểm, cơ chế kích hoạt và thời gian kết thúc."

"Nói hết ra."

Quỷ nhập xác:... Đây là "vấn đề đơn giản" mà mày nói đấy hả?

Nó đã biến thành quỷ rồi nhưng vẫn phải thi vấn đáp hay sao?