Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 6




"Phòng tôi ở đâu?"

Hoắc Lãng Triết không nói gì, chỉ tay về phía căn phòng ở tầng hai. Cô nhìn theo hướng tay của Hoắc Lãng Triết rồi nhanh chóng kéo vali đi lên.

Mở cửa bước vào, Triệu Uyển Dư không khỏi ngạc nhiên: căn phòng này quá lớn so với sức tưởng tượng của cô. Mang theo hai gang màu chủ đạo là xám tro và đen, phong cách Luxury với nội thất cùng màu, toát lên sự huyền bí và sang trọng.

Nội thất phòng ngủ quả thật quá suất sắc đi! Giường ngủ lớn, tủ đồ lớn, bàn trang điểm….thiết kế đúng kiểu đậm chất ‘giới nhà giàu’ nhưng phong cách không quá phô trương. Mặc dù trước giờ cô không mấy quan tâm tới lĩnh vực nội thất nhà cửa nhưng mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ khi cô bước chân vào căn phòng này.

Hoàn hảo! Quá hoàn hảo, thật không có điểm gì để chê cả!

Hoắc Lãng Triết, anh thật hào phóng!

Triệu Uyển Dư đi một vòng quan sát. Lại phát hiện thêm, sau tấm rèm phòng màu đen kéo dài là một phòng tắm kiêm đủ mọi nội thất nữa.

Chúa ơi! Thật sự quá đẹp!

Triệu Uyển Dư từ đầu tới cuối không khỏi tấm tắc khen, bàn tay không kìm được mà sờ vào tấm kính dày. Nhưng khi vừa chạm vào, Triệu Uyển Dư lại đỏ tím mặt. Thiết kế kiểu thuỷ tinh như thế này, không phải bên ngoài sẽ nhìn thấy hết sao?

Tiểu nhân Hoắc Lãng Triết, anh thật biến thái!

Nhưng suy đi tính lại, thì đây cũng là phòng cô, lại có cái rèm đen ngăn cách giữa hai không gian ngủ và tắm….xem ra cũng không tệ!

Triệu Uyển Dư vừa mở vali vừa ngân nga hát. Cô tính đem quần áo cất luôn vào trong tủ đồ. Nhưng ngay khi cánh cửa tủ mở ra, cảnh tượng bên trong đã doạ cho cô chết đứng!

Đây chẳng phải toàn là quần áo của anh ta sao? Tại sao nó lại ở đây? Khoan…..

Triệu Uyển Dư bất ngờ bị đả kích. Tên Hoắc Lãng Triết đáng chết, làm sao có thể chuẩn bị cho cô một căn phòng tốt như vậy được! Là cô quá ảo tưởng rồi!

Cả người như bốc hoả, Triệu Uyển Dư tống lại quần áo vào vali, vừa định ra ngoài tìm anh tính sổ thì tên đáng chết đó lại vác mặt đi vào.

"Anh đùa với tôi hả! Đầu anh có vấn đề không vậy? Sao có thể bắt tôi ở cùng phòng với anh chứ!" Triệu Uyển Dư không kìm được mà rống lên trước lên mặt Hoắc Lãng Triết.

Dường như đã đoán trước được phản ứng của cô, Hoắc Lãng Triết chỉ nhếch miệng cười.

"Từ khi luật sư Triệu đặt bút kí vào bản hợp đồng kia, em đã không có quyền lựa chọn rồi!”

Thực là bức chết cô mà!



“Nhưng anh không thể vô lý như vậy được, anh với tôi, cô nam quả nữ, không thể ở chung một phòng!”

“Em sợ tôi sẽ làm gì sao?” Hoắc Lãng Triết tiện tay nới lỏng mấy chiếc cúc trước ngực, đi đến trước mặt cô “Triệu Uyển Dư, em quá đề cao mình rồi. Em nghĩ mình có thể làm tôi cứng?”

Ý tứ không chút kiêng dè của Hoắc Lãng Triết khiến cô tức nghẹn.

“Anh…Hoắc Lãng Triết, anh đừng dùng giọng điệu bỉ ổi đó để nói chuyện với tôi!”

Hoắc Lãng Triết không quan tâm, anh đi đến trước tủ, cởi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người ra.

Triệu Uyển Dư bị hành động này của anh doạ cho giật mình, lắp bắp nói: “Anh…anh…đang làm gì?”

“Thay quần áo!”

“Gì…sao lại thay…ở đây?” Triệu Uyển Dư hết sức hoang mang.

Hoắc Lãng Triết nghe những lời này, đáy mắt hiện rõ ý muốn trêu chọc cô. Anh lấy đại một chiếc áo phông, còn chưa mặc vào đã quay người đi tới chỗ Triệu Uyển Dư đứng.

“Không thay trong phòng? Luật sư Triệu muốn tôi thay ở đâu?”

Triệu Uyển Dư á khẩu, mặt đỏ như sắp nổ tung, cơ thể đẹp đẽ, mê người kia của Hoắc Lãng Triết khiến cô không thể nhìn thêm, vội cúi mặt xuống.

“Được…anh thay đi…tôi ra ngoài trước!” Coi như cô xui xẻo đi.

Triệu Uyển Dư không nói thêm nữa, quay người rời đi.

Hoắc Lãng Triết nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt đắc ý cười.

Không ngờ, cô cũng có mặt đáng yêu như vậy.

————

Triệu Uyển Dư đi dạo một vòng quanh khu biệt thự, thoạt rồi trở lại phòng. Cô phát hiện tên biến thái kia đã đi đâu mất rồi.

Cũng tốt, ít ra cũng không đụng mặt!



Sau khi tắm rửa xong, Triệu Uyển Dư sắp xếp lại đồ của mình. Bàn trang điểm kia không có gì cả, cô nghĩ hẳn là mới có. Bàn đẹp lại trống không, chi bằng cô lấy luôn. Triệu Uyển Dư hí hửng xếp đồ ngay ngắn lên bàn. Cô mở đủ, dồn đồ của Hoắc Lãng Triết sang một bên rồi chừa lại một khoảng trống nhỏ. Quần áo cô ít nên không mất nhiều diện tích!

Xong xuôi, Triệu Uyển Dư lôi máy tính từ vali ra, sau đó trèo lên giường, cô để máy tính lên dầu gối, bắt đầu tập trung xử lý những văn kiện pháp lý cho công ty. Chẳng biết đã ngồi trên giường suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ khi thấy chân bắt đầu tê, cô mới miễn cưỡng duỗi ra. Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, còn chưa đợi Triệu Uyển Dư lên tiếng, người bên ngoài đã nhanh chân đi vào.

Nhân vật bước vào không ai khác chính là Lệ Hải. Triệu Uyển Dư không quan tâm, mắt vẫn dán vào màn hình vi tính.

Lệ Hải bĩu môi nhìn cô, giọng lanh lảnh.

“Đúng là loại hồ ly biết nhìn người! Thấy thiếu gia giàu có liền bám lấy như đỉa đói. Lại không biết xấu hổ mà tự vác thân trèo lên giường.”

Triệu Uyển Dư ghe thật chối tai, cơ hồ không muốn để ý.

Lệ Hải bị bơ toàn tập, mặt mày liền trở nên khó coi. Nếu không phải thiếu gia vừa gọi về nhà dặn dò, nói phải gọi con hồ ly này xuống dùng bữa thì cô còn lâu mới lên đây! Không làm mà đòi ăn thì chỉ có nước nhịn đói.

“Thiếu gia không về. Muốn ăn thì tự đi mà kiếm, tôi đây chỉ hầu thiếu gia, còn loại hồ ly như cô miễn bàn!” Lệ Hải khoanh tay trước ngực, lên giọng mỉa mai.

Triệu Uyển Dư lúc này đã ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút khinh miệt nhìn người con gái đang chắp tay trước cửa. Khuôn mặt dù có đáng yêu đến mấy cũng không thể cứu vớt nổi nhân cách của cô ta.

“Ra ngoài!” Triệu Uyển Dư lạnh lùng lên tiếng.

Lệ Hải còn tưởng cô sẽ nhảy dựng lên, nhưng thái độ này của cô đã nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng ta.

Lệ Hải nhất thời mất tự nhiên, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói lạnh lùng vừa rồi lại vang lên.

“Điếc à? Ra ngoài!” Triệu Uyển Dư khó chịu gập mạnh máy tính xuống, “Tôi chỉ nói một lần, cô vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây. Thiếu gia của cô ý, Triệu Uyển Dư tôi đây không thèm! Tôi đây cũng chẳng ưa gì cái bản mặt giả nai của cô, vậy nên tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi làm bẩn bầu không khí. Tôi ăn hay không, không tới lượt cô lên tiếng. Không có Hoắc Lãng Triết ở đây, cô tưởng tôi hiền mà bắt nạt à!”

Lệ Hải cứng họng không nói được gì. Lúc thiếu ra gọi người này là luật sư, cô đã lên mạng tìm hiểu. Quả nhiên là người có địa vị. Nhưng Lệ Hải cô cũng xinh đẹp không kém, Triệu Uyển Dư kia có gì hơn cô, ngoài là luật sư nổi tiếng, giàu có thì có cái gì? Tại sao lại được thiếu gia coi trọng? Từ bé, cô đã cùng bố mẹ theo hầu Hoắc gia, cố gắng thế nào cũng chỉ mong thiếu gia để ý tới. Vậy mà đùng một cái, người này từ đâu xuất hiện, cô không cam tâm!

“Ra thì ra!” Lệ Hải hậm hực giậm chân, trước khi đóng cửa còn quay mặt nói: “Đừng tưởng tôi sẽ để yên cho cô lộng hành!”

Sau đó đóng sầm cửa lại!

Lộng hành? Chưa biết ai mới là người đang lộng hành!

Triệu Uyển Dư xuống giường tắt đèn, tiện tay chốt cửa.

Hoắc Lãng Triết, anh đi mà ngủ ở ngoài đi!