Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 53




Một lúc sau…

“Triệu Uyển Dư, em đừng giận dỗi với tôi…” Hoắc Lãng Triết đột nhiên cười khẽ, nhưng nụ cười này so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nhiều. Một tay anh bóp chặt cằm cô, ánh mắt thâm thuý như co lại, “Thu lại những lời em vừa nói, tôi sẽ coi như em đang nói nhảm, đang hờn dỗi với tôi. Còn nữa, đem tất cả quần áo của em trả về chỗ cũ, chúng ta sẽ tiếp tục chung sống đến khi hợp đồng hết hiệu lực.”

Giọng nói mang theo sự lạnh lùng đến cùng cực nhưng chỉ mình anh mới biết, lúc này, anh đang rất sợ mất cô, thật sự sợ hãi. Anh đã nhún nhường như vậy, chẳng lẽ, vẫn không thể giữ cô lại?

Rốt cuộc, người cô yêu là ai? Là ai?

Là Ôn Húc Nhiên? Hay là một người đàn ông nào khác?

Những lời này, khi lọt vào tai Triệu Uyển Dư lại như một câu mệnh lệnh. Cô rất ghét bị người khác áp đặt, đặc biệt là ép cô làm những điều mà cô không muốn.

Triệu Uyển Dư đem bàn tay to của Hoắc Lãng Triết hất ra, lạnh lùng nhìn anh.

“Không đời nào, cuộc sống kiểu này tôi đã chịu đủ rồi. Hợp đồng đầu tư vốn kia anh muốn huỷ thế nào thì huỷ, muốn công ty chúng tôi bồi thường như thế nào thì cứ tung ra một con số. Hơn nữa, anh có cuộc sống riêng của anh, và tôi cũng vậy.“

“Nói như vậy tức là em vẫn muốn rời khỏi đây?” Hoắc Lãng Triết từ từ thu tay lại, bên môi cong lên, vẻ mặt tàn nhẫn quen thuộc. Những người quen anh đều biết, một khi anh có vẻ mặt như vậy, đối phương nhất định sẽ gặp phải tai hoạ khủng khiếp…

Nhưng Triệu Uyển Dư không biết, bởi vì, cô chưa từng nhìn thấy vẻ quỷ dị như vậy trên gương mặt của Hoắc Lãng Triết. Nên đương nhiên, cô sẽ không biết mình đang phải đứng trước mối nguy hiểm lớn tới cỡ nào….

Triệu Uyển Dư vô thức lùi về phía sau một bước, sắc mặt của Hoắc Lãng Triết lúc này khiến cô rất sợ, khiến cô chỉ muốn tránh khỏi anh càng xa càng tốt.. “Hoắc Lãng Triết, anh muốn làm gì?”

“Quả nhiên em là người phụ nữ cứng đầu. Em nên biết, với em, tôi luôn hết sức nhường nhịn, cho dù em nói gì, làm gì thì tôi cũng đều không xen vào, nhưng hôm nay thì không thể rồi…” Hoắc Lãng Triết vừa nói vừa tiến lại gần cô, chiếc thắt lưng trên người bị anh hung hăng giật ra, “Nếu giữa chúng ta đã không thể chung một suy nghĩ thì tôi cũng không muốn nói nhiều với em thêm nữa. Con người tôi chính là như vậy, nếu đã không chiếm được, chi bằng huỷ diệt thì hơn. Ngoài tôi ra, tôi tuyệt đối không để cho người đàn ông nào có được em.”

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Ánh mắt Triệu Uyển Dư lộ rõ vẻ cảnh giác.

Thật sự không ổn chút nào! Hoắc Lãng Triết…anh ta muốn làm gì?



“Làm gì thì em sẽ biết ngay thôi!” Giọng nói của Hoắc Lãng Triết vang lên cực kỳ lạnh lẽo, “Lại khách khí với em rồi, nhưng mà, tính cách cứng đầu này của em phải lập tức sửa chữa mới được.”

Vừa dứt lời, Hoắc Lãng Triết vươn tay tới nắm lấy vali của cô ném mạnh về phía tủ đồ khiến từng chiếc bánh xe vali long ra văng tứ tung. Thật không khó để nhận ra Hoắc Lãng Triết đã dùng lực mạnh tới cỡ nào.

Triệu Uyển Dư giật mình, lúc này cô mới ý thức được nguy hiểm đang ập tới, ngay tức khắc muốn lách người để chạy trốn nhưng lại bị Hoắc Lãng Triết mạnh mẽ túm lại, đem cô ném lên sofa.

Bộ dạng của Hoắc Lãng Triết rất đáng sợ. Anh là đang muốn làm tổn thương cô sao?

Toàn thân Triệu Uyển Dư run lên, cô cố gắng giãy giụa lại bị anh đẩy ngã một lần nữa, lực nhanh và mạnh đến nỗi khiến cô không có cách nào chống cự mà chỉ có thể tuyệt vọng nhìn khuôn mặt cực kỳ đáng sợ của Hoắc Lãng Triết.

Liền sau đó, Triệu Uyển Dư chỉ thấy cánh tay Hoắc Lãng Triết giơ lên, dây lưng mạnh mẽ vụt xuống, cánh tay đang giơ lên chống đỡ của cô liền cảm thấy đau đớn đến tận tim can…

“A...” Thân thể mềm mại sao có thể chịu nổi sự hành hạ như vậy. Khi cô còn chưa hoàn toàn kêu nổi thành tiếng, dây lưng lại lần nữa quất xuống, lần này đánh vào lưng cô. Chỉ nghe một tiếng ‘Vút!’ vang lên, Triệu Uyển Dư cảm thấy cả người đau đến chết lặng, thoạt rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân…

Cả người Triệu Uyển Dư nằm sấp trên ghế sofa, dây lưng quật xuống nhanh và mạnh đến nỗi cô muốn tránh cũng không kịp. Thật không thể tưởng tượng nổi. Tất cả trước mắt cô như hoá thành hư ảo, chỉ còn lưu lại nỗi đau đớn vô tận, còn có…cô đã cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập trong hơi thở… . Đam Mỹ H Văn

Vạn lần cô thật không nghĩ tới, Hoắc Lãng Triết lại dùng dây lưng đánh cô. Hai roi này cơ hồ muốn lấy luôn mạng của cô. Nương theo dòng máu tươi ứa ra, thấm qua lớp áo, tâm tư cô cũng vì vậy mà dần chết lặng….

Triệu Uyển Dư nắm chặt lấy góc ghế sofa. Cho dù cô đang đau đớn như thế, nước mắt cũng không hề rơi xuống.

“Tôi sẽ cho em thêm một cơ hội cuối cùng!” Hốc mắt của Hoắc Lãng Triết lúc này cũng đã đỏ rực, bàn tay siết chặt lấy dây lưng đang nổi gân xanh cuồn cuộn, hô hấp cũng dồn dập tựa như dã thú.

“Nói em yêu tôi, NÓI!”

Triệu Uyển Dư khó nhọc ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, nhìn vẻ mặt giận dữ và hốc mắt đỏ rực của anh.

“Tôi…hận anh!” Triệu Uyển Dư khó nhọc lên tiếng, “Có bản lãnh, anh đánh chết tôi đi!”



“Em…” Hoắc Lãng Triết bị lửa giận làm mờ mắt, “Đây là do em ép tôi!” Bàn tay to của hắn cơ hồ phát run, trong chớp mắt bị lời nói của vừa rồi của Triệu Uyển Dư làm cho giận điên lên. Liền ngay đó, anh lại vung dây lưng lên.

Triệu Uyển Dư chậm rãi nhắm mắt lại. Cô sẽ bị đánh chết sao? Có lẽ là vậy…

Khi Triệu Uyển Dư chuẩn bị nhận thêm một hồi đau đớn đến tê tâm liệt phế, thì mơ hồ cô nghe thấy có người mạnh mẽ đập cửa….

Mặc dù vẫn chìm trong cảm giác đau đớn, nhưng cô vẫn mơ hồ nhìn thấy trong đáy mắt Hoắc Lãng Triết dường như thoáng có chút bừng tỉnh cùng không thể tin nổi… Giây sau đó anh liền quay người đi về phía cửa. Lúc này, cô còn nhìn thấy, trợ lý Tư đang đứng thất thần bên ngoài, chưa đầy 5 giây liền chạy tới chỗ cô, liên tục gọi cô:

“Triệu luật sư…..Triệu luật sư!”

Cảm giác đau đớn cơ hồ như lơ lửng trên không trung… Cô bị anh ta đánh chết sao? Hẳn là như vậy…

Triệu Uyển Dư có chút buồn cười, cô muốn ngồi dậy, muốn ra khỏi nơi địa ngục này? Nhưng mà, chỉ trong khoảnh khắc, cái gì cô cũng không biết nữa….

“Triệu luật sư…” Thấy cô ngất đi, trợ lý Tư hốt hoảng chuyến hướng nhìn về Hoắc Lãng Triết, anh không tin được vào mắt mình mà cất lời, “Hoắc tổng, anh muốn đánh chết cô ấy sao?”

Sau khi đưa tiểu thư Giai Kỳ trở về Giai gia, Giai Kỳ tiểu thư đã nhờ anh mang ít bánh ngọt do tự tay cô ấy làm đến cho Hoắc tổng. Khi đến biệt thự, anh thật sự không ngờ lại chứng kiến một màn kinh người như vậy. Nếu không phải vừa rồi anh đập cửa gọi Hoắc tổng, thì không biết bây giờ Triệu luật sư sẽ như thế nào. Nhưng Hoắc tổng trước giờ làm gì cũng rất lý trí, anh thật không biết luật sư Triệu đã gây ra chuyện gì mà khiến cho Hoắc tổng mất bình tĩnh như thế kia.

Hoắc Lãng Triết đột ngột ném thắt lưng đi, thân thể cao lớn khẽ run lên, liên tiếp lùi về sau mấy bước rồi lảo đảo ngã phịch xuống thảm trải sàn. Gương mặt tràn ngập vẻ không dám tin, anh nhìn vào bàn tay to của mình, trời ạ…anh đang làm cái gì? Anh vừa rồi đã làm gì với Triệu Uyển Dư?

Hành động này, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình!

Ngay sau đó, anh nhìn về phía Triệu Uyển Dư đang hôn mê, mạnh mẽ nhào tới, anh đẩy Tư Phong ra rồi ôm lấy Triệu Uyển Dư sải bước rời khỏi phòng.

Trợ lý Tư bị một loạt hành động của Hoắc Lãng Triết doạ cho đứng hình, thất thời không biết nên nói gì, làm gì cho phải.

Hoắc Lãng Triết lúc này đã chẳng còn tinh thần mà quan tâm tới sự hiện diện của trợ lý Tư, anh không nói lời nào, đem Triệu Uyển Dư ôm vào xe, trực tiếp cầm lái đưa cô vào bệnh viện…