Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 41




Một người tài giỏi như Hoắc Lãng Triết tại sao lại để mắt tới cô?

Dù là trước đây hay bây giờ, cô hoàn toàn không biết chút gì về cuộc sống riêng tư của anh, cũng không biết những sự việc anh đã từng trải qua cũng như tương lai sau này. Cái cô biết về anh có lẽ chỉ là cái tên, là người thừa kế Hoắc gia, là người đứng đầu tập đoàn Hoắc thị.

Còn cô thì sao? Cô chỉ là một người bình thường, thậm trí gia cảnh quá phức tạp. Không cha, không mẹ, ngay cả mặt mũi họ ra sao cô cũng không biết. Nếu cô đơn giản là một luật sư thì sao xứng với một người như anh? Vợ của Hoắc Lãng Triết, có lẽ phải là một người có thân phận môn đăng hộ đối với Hoắc gia…

Bốn năm trước, cô chẳng qua là cảm thấy anh rất phù hợp làm người yêu, nhan sắc có, học thức có…còn những chuyện xoay quanh anh, hay sở thích của anh là gì cô cũng đều không biết…

Chẳng hiểu tại sao, trong lòng Triệu Uyển Dư bỗng mơ hồ dâng lên một cảm giác đau đớn, cô khẽ chớp mắt, quay đầu trở lại. Cô bắt đầu thấy oán hận chính bản thân mình bởi vì cô phát hiện ra, trái tim mình đã đi chệch hướng từ bao giờ. Cho tới lúc này, cô mới dám nhìn thẳng vào lòng mình, cô, có lẽ đã lại yêu người đàn ông sau lưng mất rồi.

Tình cảm bây giờ so với trước đây quả nhiên là chênh lệch quá lớn. Nếu như trước đây, tình cảm cô dành cho anh chỉ mờ hồ thì nay lại mãnh liệt tới mức cô không thể tưởng tượng nổi. Chính vì vậy mà thân thể cô đã thực sự biết nhớ nhung anh, cho nên mới không hề có chút phản kháng, mới có thể cùng anh trầm luân như vậy.…

Nhưng giữa cô và Hoắc Lãng Triết…tất cả đã chấm rứt từ bốn năm trước rồi….

Triệu Uyển Dư vô thức cất tiếng thở dài, còn chưa kịp định thần, bên hông đã cảm thấy bị siết chặt lại. Từ vành tai nhạy cảm truyền đến thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng đầy quyến luyến của Hoắc Lãng Triết, “Em nhìn tôi lâu như vậy, cuối cùng lại thở dài, thật khiến cho lòng tự trọng của tôi bị tổn thương đấy.”

Thì ra, Hoắc Lãng Triết đã sớm tỉnh lại.

Lúc này, Triệu Uyển Dư thực muốn xoay người tránh đi, nhưng lại bị Hoắc Lãng Triết vòng tay siết chặt lấy người, khiến cô không thể nào nhúc nhích. Cả khuôn mặt anh vùi vào phần cổ cô, hai mắt vẫn nhắm nghiền, như thể đang hưởng thụ mùi hương thơm ngát cùng thân hình mềm mại trong ngực, thoạt rồi lên tiếng, “Đừng động, để cho tôi ôm em thêm một lát.”

Cảm giác muốn giãy giụa lập tức tan biến, cô hoàn toàn thuận theo lời anh nói, lẳng lặng nằm im trong ngực anh, cảm thụ từng nhịp tim đập mạnh mẽ trầm ổn, đắm chìm trong mùi trầm hương thuộc về riêng anh…

Chẳng biết tại sao, tim cô có chút thắt lại, cô không biết nên hình dung quan hệ giữa mình và Hoắc Lãng Triết bây giờ là như thế nào. Người yêu? Không thể, bởi cô và anh đã chia tay từ bốn năm trước rồi. Là tình nhân? Cũng không phải, bởi cho tới nay giữa cô và anh cũng không hề có loại ước định này.

Cô chỉ mang danh thư kí cả nhân của anh mà thôi…

Trong lúc nhất thời Triệu Uyển Dư có chút giận dỗi, cô khẽ nhích người, nói:

“Tôi muốn rời khỏi đây.”



“Rời khỏi đây? Đi đâu?” Hoắc Lãng Triết vẫn ôm chặt cô, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh như thường ngày.

“Tới công ty.” Triệu Uyển Dư nhẹ nhàng lên tiếng.

Vừa rứt lời, thân thể cô lập tức bị bàn tay anh xoay lại, khiến cô nhìn thẳng vào anh. Hai mắt anh lúc này đã mở to, ánh lên một tia sáng có chút kỳ dị như thể đại bàng săn mồi.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, lại xấu xa dời xuống phần lưng thanh mảnh, “Công việc quan trọng hơn tôi sao?”

“Đừng lộn xộn nữa.” Triệu Uyển Dư không trả lời câu hỏi của Hoắc Lãng Triết, cô đẩy bàn tay không an phận của anh ra. Có thể nói, cô đã sớm quen với việc nhìn thấy anh mỗi khi tỉnh giấc rồi, sự đụng chạm của anh cũng không khiến cô cảm thấy bài xích….

“Lộn xộn?” Hoắc Lãng Triết cười cười nhíu mày, bàn tay to siết chặt lấy hông cô, kéo lại gần anh hơn, “Em cảm thấy việc tôi đang làm với em là lộn xộn hay sao?”

Triệu Uyển Dư sợ hết hồn, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng dục vọng của anh đã thức tỉnh, vô cùng cường đại khiến tim cô đập loạn cả lên.

“Anh đừng như vậy...”

“Như vậy là rất bình thường, không cần phải xấu hổ.” Hoắc Lãng Triết cúi xuống ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi khẽ khiêu khích bên trong khoang miệng. Hít lấy hương thơm thoang thoảng trên thân thể cô, một cảm giác phấn khích khó nói thành lời dâng lên nhanh chóng khiến anh không thể kìm chế mà bắt đầu cúi xuống hôn lên bầu ngực tròn trịa, một tay bao lấy bầu ngực còn lại, tuỳ ý nhào nặn….

Tiếng thở dốc của Hoắc Lãng Triết truyền tới đánh thẳng vào tâm trí cô, theo từng động tác **** *** linh hoạt của đầu lưỡi, hô hấp của Triệu Uyển Dư dần thở nên gấp gáp.

“Đừng... hôm qua…hôm qua đã làm quá nhiều rồi...tôi còn có việc phải làm…”

Hoắc Lãng Triết ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Dư, đừng cự tuyệt tôi. Mai có thể làm mà, hôm nay ở nhà cùng tôi được không?”

Triệu Uyển Dư thực sự bị lời nói cùng ánh mắt của anh làm cho kinh ngạc…

Tại sao hôm nay lại muốn cô ở nhà?

Thấy vẻ mặt giật mình đến sững sờ của cô, Hoắc Lãng Triết khẽ cười, cho rằng cô đã đồng ý, trong mắt ánh lên nét nhu tình chưa từng có, thân hình cao lớn thuận thế đè lên thân hình nhỏ nhắn của cô….



Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc cùng rên rỉ càng lúc càng thô trọng.

Hoắc Lãng Triết không chỉ tham lam mút lấy hương vị ngọt ngào trên thân thể của Triệu Uyển Dư, tay kia còn không chút an phận trượt xuống bắp đùi, men theo từng đường cong đẹp đẽ thẳng tiến tới nơi nữ tính. Ngón tay thon dài chạm đến nụ hoa mẫn cảm liền nhẹ nhàng xoa nắn, khiến thân thể Triệu Uyển Dư không ngừng run lên.

“Chờ một chút đã...” Triệu Uyển Dư biết rõ lúc này Hoắc Lãng Triết muốn làm gì, tâm tình càng thêm hoảng loạn, bàn tay cố chống đỡ lồng ngực rắn chắc, lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy đam mê của anh, tâm tư bất giác xao động.

“Dư, em sao vậy?" Hoắc Lãng Triết dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô, thấy cô nhìn mình chăm chú, anh không kìm được mà cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói: “Hôm nay, ngoan ngoãn ở bên tôi, ngày mai em muốn làm gì, tôi đều đưa em đi.”

“Tôi không hiểu…anh rốt cuộc muốn nói điều gì?”

Hoắc Lãng Triết bị bộ dạng ngơ ngác của cô chọc cười, tâm tình anh lúc này quả thực đang rất tốt, “Bây giờ em chỉ cần hiểu tôi muốn gì là được rồi.”

Thân thể Triệu Uyển Dư lại lần nữa run lên.

“Dư…” Hoắc Lãng Triết dịu dàng thì thầm bên tai cô, “Chúng ta quay lại với nhau nhé…” Vừa nói, bàn tay anh liền luồn vào thăm dò giữa hai chân cô.

“Anh nói gì...” Triệu Uyển Dư bị lời nói nghiêm túc của anh làm cho mơ mơ hồ hồ. Thấy anh ngẩng đầu nhìn mình, Triệu Uyển Dư khẽ chớp mắt, đem sự khẩn trương trong ánh mắt giấu đi hoàn toàn, cố gắng nở nụ cười, coi như chưa nghe thấy những lời anh nói vừa rồi, “Tôi….bây giờ rất đói, thực sự rất đói. Anh…cả đêm qua…đã khiến tôi mệt rã rời rồi.” Nói xong, gương mặt cô đỏ ửng lên.

Hoắc Lãng Triết hít sâu một hơi như thể đè nén dục vọng bản thân, anh khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô.

“Được, em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, chỉ cần anh tự tay chuẩn bị, tôi đều muốn ăn.” Triệu Uyển Dư dịu dàng đáp.

Hoắc Lãng Triết nở nụ cười, cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên môi cô, “Chờ tôi, bây giờ lập tức sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho em.” Nói xong, anh bước xuống giường.

Cho đến khi bóng lưng của Hoắc Lãng Triết biến mất khỏi phòng ngủ, tâm tư của cô cuối cùng cũng đã được nới lỏng.

Lời vừa rồi của anh là thật chứ? Quay lại? Chúng ta thật sự có thể quay lại không?