Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 37




Về tới biệt thự, Triệu Uyển Dư đạp cửa bước xuống xe, cắn răng bước lên phía trước.

Hoắc Lãng Triết không giận, ngược lại vẻ mặt vô cùng thích thú, cười cợt đi phía sau cô.

Người làm trong nhà bị anh hẩy tay, lui xuống hết cả.

Khi Hoắc Lãng Triết nhàn nhã duỗi chân ngồi xuống sofa, Triệu Uyển Dư cuối cùng cũng không nhịn được liền ném túi sách vào người anh.

Cô không nói tiếng nào, chỉ là trừng mắt giận giữ nhìn Hoắc Lãng Triết.

Hoắc Lãng Triết nở nụ cười có chút mờ ám, lại vô cùng bao dung như thể đang nuông chiều một đứa bé con. Anh thu chân về, đứng lên, tiến tới chỗ cô.

“Sao vậy, sao lại giận dữ đến mức này?”

“Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?” Nghĩ tới hành động lớn mật ở nhà hàng của Hoắc Lãng Triết, Triệu Uyển Dư thực sự muốn nhìn thẳng vào anh mà hét lên thật to, thậm chí, nếu có thể, cô muốn giáng cho anh một bạt tai, nhưng mà…

Nghĩ tới việc Hoắc Lãng Triết đã bất tỉnh suốt hai ngày, tình trạng lúc nóng lúc lạnh không kiểm soát l, thần sắc sa sút nhiều, trong nháy mắt, một cảm giác uỷ khuất tự nhiên bộc phát.

Cô thật sự sợ loại cảm giác này, đáng lý ra cô cần phải oán hận anh mới đúng.

Chẳng phải anh đã dùng mọi thủ đoạn để biến cô thành ra như thế này sao? Hết quan tâm chiều chuộng rồi tới khi dễ, xúc phạm cô, rốt cuộc anh ta coi cô là cái gì?

Nhưng...

Vì cái gì mà anh lại nở nụ cười thoải mái như vậy?

Giọng nói của anh sao lại trầm thấp cùng ấm áp đến thế?

Anh lẽ ra nên dùng loại giọng điệu tà ác cùng hành vi ma quỷ mà đối đãi với cô mới phải, lẽ ra như lúc trước, không quan tâm tới cảm xúc của cô mà bày trò trả thù cho hả giận mới đúng, nhưng vì sao…anh bây giờ lại dịu dàng như thế?

Hoắc Lãng Triết nghe thấy câu chất vấn của cô, ngón tay thon dài khẽ đưa lên vuốt ve gò má trắng mịn, nhẹ nhàng cất tiếng, “Tôi mới ngủ có hai ngày, sao em lại gầy đến thế này rồi?”

Giọng nói của Hoắc Lãng Triết mang theo hàm ý đầy thương tiếc, sau đó than nhẹ một tiếng, “Sau này đừng cứng đầu làm theo ý thích của bản thân nữa. Ngủ ở công ty thì sao thoải mái bằng ngủ ở nhà. Hơn nữa lại vì tên kia mà đi tới đi lui, không gầy mới lạ.”

Triệu Uyển Dư sững người, chăm chú nhìn Hoắc Lãng Triết.

Cô như thế này không phải là vì anh sao? Thức trực bên anh suốt hai ngày, lo lắng tình trạng của anh không may trở xấu…. Ôn Húc Nhiên thì có liên quan gì?

“Nào, qua bên này!” Hoắc Lãng Triết thấy bộ dạng ngơ ngác của Triệu Uyển Dư thì khẽ đưa tay véo nhẹ mũi cô, thoạt rồi cưng chiều cô kéo vào phòng ăn.

Trên bàn ăn, sắc, hương, vị đều đủ cả!



Triệu Uyển Dư nhìn thấy những thứ này có chút giật mình, bởi tất cả đều là những món cô thích.

“Đói bụng không?” Hoắc Lãng Triết khẽ ấn cô ngồi xuống ghế, cầm lấy khăn ăn, kéo bàn tay cô về phía anh, tỉ mỉ lau từng ngón tay cho cô, trong giọng nói mang theo sự sủng ái rõ ràng, lại đầy tự nhiên giống như người chồng đang chăm sóc cho cô vợ bé nhỏ.

Triệu Uyển Dư thật sự khó nhọc mới có thể cất lời…

“Không phải mới từ nhà hàng trở về sao?”

Hoắc Lãng Triết ngước mắt lên, khoé môi nở nụ cười nhẹ, “Ngoài cúi mặt xuống gắp mấy miếng thức ăn, thì em ăn được bao nhiêu? Chẳng phải từ đầu tới cuối chỉ uống nước thôi sao?”

“Vậy việc anh hành động dưới gầm bàn là cách mà anh quan tâm tôi?” Triệu Uyển Dư cố đè nén lửa giận trong lòng, người đàn ông này trước giờ luôn thần bí khó lường, nếu hiện tại cô nổi giận sẽ chẳng được lợi gì, thà rằng bình ổn tâm trạng để cùng anh giải quyết mọi chuyện.

Nhưng quả nhiên lời anh nói ra đã khiến cô bất ngờ. Cô không nghĩ Hoắc Lãng Triết lại để ý từng hành động nhỏ của mình như vậy…

“Hành động nào cơ?” Hoắc Lãng Triết ngước mắt nhìn, con ngươi đen sẫm nhìn thẳng vào mắt cô, khoé môi nhếch lên nụ cười tà ác.

Triệu Uyển Dư nhớ tới những hành động kia, sắc mặt khẽ ửng hồng, cắn môi, “Anh đừng giả bộ vô tội.”

Sau một khắc, cô nghe được tiếng cười tà mị của Hoắc Lãng Triết.

“Sao vậy, em xấu hổ?” Hoắc Lãng Triết dịu dàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, từng ngón tay khẽ đan vào bàn tay nhỏ nhắn, “Đó là minh chứng cho tình yêu của tôi, dù ở bất kì đâu, tôi cũng không ngại mà thể hiện với em.”

“Tình yêu?” Triệu Uyển Dư buồn cười nhìn anh, “Anh lại nói chuyện tình yêu với tôi sao?”

Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi ngừng lại, ánh mắt đang đầy ý cười cũng có chút giật mình, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình thản, anh nhẹ nhàng nhếch môi nhưng không hề tiếp tục đề tài vừa rồi.

“Tôi biết em nhất định sẽ tức giận, nhưng tôi còn thứ hay ho hơn cơ.”

Triệu Uyển Dư cảnh giác mà nhìn Hoắc Lãng Triết, “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Em tò mò? Được!” Không ngờ tới, Hoắc Lãng Triết lại rất nhiệt tình, xoay người bước ra khỏi phòng ăn, không bao lâu sau, anh quay trở lại, trong tay cầm theo một cái túi giấy đẩy tới trước mặt cô.

“Giờ em có thể vừa xem vừa ngoan ngoãn ăn cơm rồi chứ?”

Triệu Uyển Dư nghi ngờ nhìn Hoắc Lãng Triết, trước giờ anh ta chưa từng như vậy, chả lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao?

Khẽ mở chiếc túi giấy, sắc mặt Triệu Uyển Dư liền trở nên đỏ rực…

Vô số những tấm ảnh ‘đặc sắc’ đập vào mắt cô…

Trong tấm ảnh, cô bị Hoắc Lãng Triết áp chặt vào vách tường, cánh tay rắn chắc hoàn toàn ôm lấy thân hình mềm mại, nhẹ nhàng giống như ôm một một chú mèo con. Vóc người cao lớn của anh hoà với vóc dáng kiều mỵ nhỏ nhắn của cô, toát lên vẻ quyến rũ vô cùng.



Bàn tay anh dễ dàng nâng lên phần hông, vật cứng rắn nóng bỏng như lửa dưới hạ thân anh chôn vùi trong cơ thể cô khiến người ta có thể dễ dàng cảm nhận được sức mạnh vô song dù chỉ là nhìn qua ảnh chụp nhưng khiến cho bất kỳ ai nhìn vào không khỏi đỏ mặt tim đập loạn.

Triệu Uyển Dư kinh hãi, cơ hồ quên cả chớp mắt. So với tấm ảnh này, số ảnh còn lại càng nóng bỏng hơn vài phần.

Anh ta điên rồi!

Thật sự là điên rồi!

“Sao anh có thể hèn hạ như vậy?” Triệu Uyển Dư không thể không giận dữ lên tiếng.

Hoắc Lãng Triết nhếch môi cười, ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc của cô, khẽ ngồi sát lại gần, “Thứ này có gì mà gọi là hèn hạ. Đây chỉ là ảnh chụp mà thôi.”

Triệu Uyển Dư sững sờ, nghe ra lời nói của Hoắc Lãng Triết mang theo hàm ý, vội hỏi, “Anh còn thứ gì nữa?”

Nụ cười trên môi Hoắc Lãng Triết càng đậm hơn, ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng ả, trầm giọng cất lời, “Thủ đoạn hạ lưu đương nhiên ngoài ảnh chụp còn có băng ghi âm và ghi hình nữa.“

Trái tim Triệu Uyển Dư bất giác lạnh cứng lại, không khỏi thầm giễu cợt bản thân. “Anh điên rồi Hoắc Lãng Triết, sao anh có thể làm như thế, anh đặt camera trong phòng?”

“Mặc dù tôi luôn khinh thường những thứ này, nhưng em biết rõ, tôi chỉ muốn em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi mà thôi. Chỉ đơn giản thế thôi. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không đối xử với em như vậy.”

“Hoắc Lãng Triết, tất cả chuyện này đều là do một tay anh âm mưu từ trước? Hợp đồng làm thư ký cá nhân trong ba tháng chỉ là bình phong anh dựng ra để chơi xỏ tôi?”

“Dư, dù bên ngoài em tỏ ra mạnh mẽ, thông mình tới đâu thì với tôi, em thực chất vẫn chỉ là một con mèo nhỏ hết sức ngay thơ. Chơi xỏ em? Tôi đâu cần làm vậy!”

Hoắc Lãng Triết khẽ cười, há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của cô.

Toàn thân Triệu Uyển Dư run lên, một cảm giác ấm áp dâng lên trong cơ thể, lại thêm một chút ngưa ngứa khó chịu lan tràn khắp toàn thân khiến cô không nhịn được khẽ thở dốc. Nhìn vào đôi mắt thâm thuý của anh, trong nội tâm dâng lên một cảm giác bi thương…

“Mèo con, thân thể của em chỉ biết trung thành với tôi mà thôi, nhanh như vậy đã có phản ứng rồi.” Hoắc Lãng Triết hài lòng nhếch môi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ phác thảo trên môi cô..

Động tác của anh mặc dù khá dịu dàng, nhưng thân hình cao lớn kia vẫn khiến người ta có một cảm giác bị áp bách khó nói thành lời.

Triệu Uyển Dư có thể cảm nhận được sự uy hiếp của anh, lại ngửi thấy mùi trầm hương nhè nhẹ, mang theo sự mê đắm bao quanh cô…

Một cảm giác nhục nhã, uỷ khuất cùng tự ti dâng lên trong lòng khiến Triệu Uyển Dư không khỏi cười lạnh.

Cô đẩy anh ra, đứng dậy, ánh mắt như chiếc giếng cạn nhìn vào đôi mắt có chút ngạc nhiên của anh.

“Nói cho cùng, tất cả những điều anh làm bây giờ đều vì trả thù chuyện tôi đã từng đá anh? Hoắc Lãng Triết, anh giữ tôi lại bên người là muốn thoả mãn dục vọng và tính chiếm được của anh sao? Được, hôm nay, tôi…để anh được toại nguyện.”

Vừa dứt lời, Triệu Uyển Dư liền giật mạnh những chiếc cúc áo ra, trong nháy mắt, nút áo sơ mi rơi đầy đất…