Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 19




Khi Triệu Uyển Dư tỉnh lại, cô cảm nhận được lưng mình đang dựa vào một thân thể đàn ông ấm áp. Triệu Uyển Dư sợ hãi, một chút cũng không dám động.

Cơn đau đầu bất ngờ ấp đến, cô tự hỏi: Hoắc Lãng Triết…tại sao anh ta lại ở đây? Từng đoạn ký ức như thước phim, tua đi tua lại trong đầu cô. Triệu Uyển Dư sợ tới mức không dám thở.

Không thể có chuyện đó được…. Cô và Hoắc Lãng Triết…sao có thể xảy ra quan hệ?

Triệu Uyển Dư nhất thời không biết nên làm gì, đành giả bộ ngủ. Cô nghe thấy âm thanh anh rời khỏi giường, cũng cảm giác được nụ hôn khe khẽ anh đặt lên thân thể cô từ phía sau, như thể đang dò xét phản ứng của cô. Triệu Uyển Dư gắt gao cắn chặt răng, cô không muốn mở mắt, không muốn đối diện với sự hỗn loạn sau một đêm cuồng nhiệt…

Mãi cho đến khi cô nghe thấy tiếng khoá quần kéo lên, tâm tư rốt cục được thả lỏng. Nhưng cô chỉ không ngờ anh lại đi đến bên cô, kề sát vào tai nói khẽ…

“Dư, em nằm nghỉ ngơi đi, anh bảo người chuẩn bị đồ ăn rồi mang lên cho em.”

Trái tim Triệu Uyển Dư khẽ đập loạn, chẳng lẽ... anh đã sớm biết cô giả bộ?

Hoắc Lãng Triết rời đi, Triệu Uyển Dư liền mở mắt ra. Cô không ngừng trấn an bản thân, cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, là do cô say sỉn để mặc anh làm càn!

Nhưng nói gì đi nữa, đây cũng là lần đầu của cô. Trên người không một mảnh vải che thân, dưới làn da trắng hồng nổi những dấu hôn, như ngầm tố cáo một đêm cuồng nhiệt. Tận sâu dưới đáy lòng không khỏi rấy lên nỗi chua xót.

Đem thân để đau nhức muốn rời khỏi giường, Triệu Uyển Dư phát hiện dưới hạ thân gần tư tê liệt, đau nhức không thôi.

Lúc này, Hoắc Lãng Triết cũng từ dưới tầng đi lên, vừa vào tới phòng đã thấy cô đang loay hoay ngồi dậy.

Triệu Uyển Dư quấn chăn kín người, cô muốn vào nhà tắm nhưng cơ hồ không thể nhấc nổi hai chân.

“Em xuống giường làm gì?” Hoắc Lãng Triết đi đến bên cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang rũ xuống.

Triệu Uyển Dư gạt nhẹ tay anh theo phản xạ, nhỏ giọng lên tiếng: “Tôi…tôi muốn đi tắm.”

“Không cần, hôm qua tôi đã giúp em làm việc đó rồi.”

“Anh…?” Triệu Uyển Dư ngạc nhiên, hai má phút chốc nóng ran như lửa.



“Dư, em nói xem, trên người em còn chỗ nào mà tôi không biết. Tắm cho em cũng không có gì là lạ. Mà…” Hoắc Lãng Triết quan sát nét mặt của cô, khoé môi thích thú khẽ cong lên, “….em siết chặt tôi như thế, hơn nữa lại ngất đi giữa chừng, em có biết đêm qua tôi đã rất khổ sở không?“

“Hoắc Lãng Triết!” Triệu Uyển Dư không nhịn nổi nữa hét lên. “Tên bỉ ổi nhà anh…mở miệng ra cũng toàn là những lời lẽ thô tục!”

Hoắc Lãng Triết nghe xong, không những không tức giận, ngược lại ý cười càng đậm hơn. Anh đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo phông. Thoạt rồi ngồi xuống mép giường, dịu dàng nói.

“Nào, để tôi mặc giúp em.”

Triệu Uyển Dư lườm anh, “Không, tôi không thích mặc đồ của anh. Anh ra ngoài đi, tôi sẽ lấy đồ của mình!”

“Em còn cứng đầu?” Hoắc Lãng Triết dường như đã mất kiên nhẫn. Anh nhẹ nhàng cảnh báo, “Nếu không muốn bị dùng vũ lực, em nên ngoãn ngoãn thì hơn.”

“Anh dám đánh tôi?”

“Không đánh mà là như thế này…” bất ngờ Hoắc Lãng Triết đẩy cô nằm xuống, “Đừng tưởng em quấn chăn như vậy sẽ ngăn cản được tôi. Nếu em còn cứng đầu, tôi sẽ không ngần ngại mà ‘ăn’ em ngay lúc này đâu. Vậy nên, tốt nhất hãy mặc đồ vào, em như vậy, tôi có thể hiểu là mình đang bị câu dẫn không?”

Triệu Uyển Dư sợ xanh mặt, vội lên tiếng “Mặc…mặc là được chứ gì.”

Anh khẽ cười hài lòng.

Triệu Uyển Dư không muốn tiếp tục cãi nhau với anh, cô giựt chiếc áo anh cầm trên tay, thoạt rồi quay lưng lại. Nhưng….

“Anh….” Triệu Uyển Dư ngập ngừng, nhất thời chưa biết nói sao.

Hoắc Lãng Triết khó hiểu nhìn người con gái đang quay lưng về phía mình, thấp giọng hỏi: “Em có chỗ nào khó chịu?”

Triệu Uyển Dư chỉ về phía tủ quần áo, “Cái đó…anh lấy giúp tôi được không?”

“Hả?”

Triệu Uyển Dư quay mặt lại, thấy dáng vẻ ngây người của Hoắc Lãng Triết thì khẽ thở dài, miễn cưỡng nói: “Tôi…làm sao có thể mặc mỗi cái áo…Cái đó…anh lấy giúp tôi nội y được không?”



Hoắc Lãng Triết đứng dậy, khoé môi không giấu nổi ý cười mà cong lên.

“Được, tôi lấy cho em!”

Khi Triệu Uyển Dư mặc đồ xong, cũng là lúc cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói hết sức ngọt ngào:

“Thiếu gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ, tôi có thể mang vào được chứ?”

Hoắc Lãng Triết khẽ cau mày, chẳng phải anh đã nói bữa ăn của cô là do cô Lưu mang lên sao? Vậy còn Lệ Hải, cô ta làm gì trên này?

Lệ Hải đẩy cửa bước vào, chưa được ba bước Hoắc Lãng Triết đã đứng trước mặt cô ta.

“Tôi đâu bảo cô mang lên?” Giọng anh lạnh hẳn đi. Anh không muốn Lệ Hải xuất trước mặt Triệu Uyển Dư, càng không muốn cô ta nhân lúc không có anh mà giở trò làm càn. Hoắc Lãng Triết cầm lấy khay đồ ăn từ tay Lệ Hải, không muốn tốn thêm thời gian, anh lại nói: “Tôi không muốn chuyện này tái diễn tới lần thứ hai. Bây giờ thì cô ra ngoài đi!”

Dưới những lời nói của Hoắc Lãng Triết, Lệ Hải trước sau không đáp, ánh mắt không kìm được tức giận mà nhìn chằm chằm về phía Triệu Uyển Dư đang ngồi trên giường.

Cô ta đang làm cái trò quái quỷ gì kia?

Không những đeo bám, ăn nhờ ở đậu. Cô ta còn không biết liêm sỉ mà ngủ trong phòng thiếu gia, giờ lại ngang nhiên coi áo của thiếu gia là đồ của mình. Tột cùng Triệu Uyển Dư cô là loại người gì?

Lệ Hải không tin vào mắt mình, hận không thể lao vào túm cổ Triệu Uyển Dư kéo xuống. Trong đầu hiện lên hàng ngàn câu hỏi.

Không lẽ…. Không lẽ đêm qua cô ta bày mưu câu dẫn thiếu gia? Đừng nói hai người họ ngủ với nhau rồi chứ?

Không thể! Tuyệt đối không thể!

Hoắc Lãng Triết thấy cô ta cứ đứng yên một chỗ, cơ hồ mất đi kiên nhẫn, “Còn không mau ra ngoài?”

Bấy giờ Lệ Hải mới giật mình thu lại tầm mắt, Triệu Uyển Dư biết ánh mắt kia của Lệ Hải, có bao nhiêu là tức giận, bao nhiêu là ghen ghét. Chỉ là cô không quan tâm, cảm xúc của cô ta thì có liên quan gì tới cô. Cô cũng không cướp thiếu gia của cô ta, hà cớ gì lại oán hận cô?

“Vâng, thưa thiếu gia!” Lệ Hải khó khăn lên tiếng.